Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Mai Tiểu Manh nghe vậy suy nghĩ một chút liền mạnh mẽ gật đầu.

Nàng ở đây làm nhiệm vụ sư môn đã có gần mười năm, mỗi lần đều là tân tân khổ khổ góp đến tài nguyên tu luyện mới có thể đột phá đến cái này cảnh giới.

Thật sự nàng bản lĩnh không có nhiều, ngoài một tay kĩ thuật may vá thêu thùa, nói nàng đi đánh yêu thú quả thật là đang thách đố nàng.

Trên đời này cũng không phải ai trở thành tu sĩ liền có thể có được thiên phú chiến đấu trác tuyệt cùng khả năng cùng yêu thú giao thủ.

Một số người cho dù may mắn trở thành tu sĩ vẫn như cũ yếu đuối, bọn hắn chỉ có thể tham gia vào một số sản xuât hoạt động.

Mai Tiểu Manh chính là một trong số đó, nàng khả năng chiến đấu so với Triệu Vô Cực sư tỷ Đông Phương Uyển Nhi còn nát, gần như là số không đồng dạng.

Bởi vậy nàng chỉ có thể làm cái này công việc kiếm tài nguyên tu luyện, ngoài ra còn thừa một bút không nhỏ Linh thạch thỉnh thoảng đưa xuống núi gửi về cho phụ mẫu ở nhà, để bọn hắn sống qua một đời no đủ, đây là tất cả những thứ nàng có thể làm được.

Linh thạch là tu sĩ chuyên dụng tài nguyên, một cái Linh thạch hạ phẩm có thể đổi được 10 lượng hoàng kim, một gia đình bốn người phàm nhân một năm cũng chỉ tiêu tốn hết năm lượng hoàng kim các loại chi phí, một viên Linh thạch hạ phẩm liền có thể đối phó được bọn hắn hai năm tiêu phí tài chính.

Bởi vậy Mai Tiểu Manh chỗ này chỉ cần rỉ ra một chút tài nguyên liền có thể khiến cho phụ mẫu của nàng ở nhà có thể trải qua cuộc sống ấm no, đệ đệ của nàng có thể lên trường đi học, tương lai có thể làm mộ cái có học thức người, sau đó có thể xông pha ra cái gì tiền đồ đều xem ở hắn.

phàm nhân ở thế giới này lấy chồng sinh con đều tương đối sớm, bởi vậy Mai Tiểu Manh cho dù nhập môn mười năm, phụ mẫu của nàng ở phàm nhân thế giới tuổi thật cũng không lớn bao nhiêu, còn có thể hưởng phúc của nàng thêm mấy chục năm.

Môn phái tu tiên tuyển chọn đệ tử là một cái vô cùng thông dụng cùng bình thường tục lệ, trong mắt bọn hắn cái này không có gì to tát sự tình.

Nhưng đối với phàm nhân mà nói, đây là một cái đổi đời cơ hội,giống như cổ đại con trai thi đậu trạng nguyên đồng dạng, gia đình nào có nhi tử phát hiện ra tu tiên tư chất liền sẽ vui như mở hội, hướng mọi người mở tiệc chúc mừng hoặc bốn phía khoe khoang.

Hơn nữa cái này còn không hạn định ở nam nhân hay nữ nhân, cho dù là có thân phận rất thấp nữ nhân ở trong phàm nhân chỉ cần may mắn đều có thể có được tiên môn chiêu mộ trở thành đệ tử, bởi vậy đây là một cái kiếm bộn không lỗ mua bán, được tất cả mọi người ngóng trông.

Mai Tiểu Manh chính là một cái ví dụ tiêu biểu cho việc này, nàng hoàn toàn không có dã tâm xưng bá, tu luyện chỉ là vì môn phái nhiệm vụ, mọi người đều tu luyện nên nàng cũng tu luyện, hoàn toàn không mang một cái gì tranh bá chi tâm.

Ngược lại mang tài nguyên một bộ phận phân về cho phụ mẫu mới là việc khiến nàng vui vẻ nhất.

Nghĩ tới phụ mẫu ở nhà có thể không cần tiếp tục đầu tắt mặt tối đi làm mấy sào ruộng để nuôi đệ đệ của mình, có thể qua được thoải mái thời gian, nàng trong lòng liền sẽ rất ấm áp.

Mà bây giờ đứng trước một cái danh khí cực cao sư huynh đưa ra thử thách cùng tương lai tràn đầy màu hồng hứa hẹn,nàng sao có thể không động tâm được.

Cho dù là một cái tầm thường văn phòng trạch, chỉ cần có được cơ hội vươn lên, thi đấu lại là đúng bọn hắn chuyên môn, bọn hắn sẽ vì trạch thói quen mà bỏ qua sao?

Đối mặt với cơ hội như vậy, sẽ không ai ngốc hề hề bỏ qua

Đối với Mai Tiểu Manh, Triệu Vô Cực đưa ra thử thách cũng là nàng chuyên môn mà thôi, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.

Nhìn vào bản vẽ, Mai Tiểu Manh lập tức nhận ra bên trong vẽ lại là mấy loại rắn ngắn quần áo, mặc vào sẽ vô cùng hở hang, không hợp với thuần phong mỹ tục, chỉ sợ sẽ bị người dùng ánh mắt nhìn ma giáo đệ tử yêu nhân hoặc chúng nhìn vào.

Nhưng khó nhất không phải ở cái này, mà là cuối cùng một thứ, được gọi là tất chân.

Đồ vật này nếu muốn có thể làm được như Triệu Vô Cực yêu cầu như vậy mỏng nhưng không đứt, mờ nhưng không lộ quả thật không biết mất bao nhiêu thời gian đây.

Cái này đối với nàng kĩ thuật may vá đan dệt quả thật là một cái vấn đề khó nhất từ trước đến nay gặp được.

Nàng vô ý thức đưa ánh mắt nhìn Triệu Vô Cực một cái, Triệu Vô Cực một mét tám thân cao ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống theo dõi nàng cái này kiều tiểu thân thể chỉ có một mét sáu thân cao khiến nàng có chút hồi hộp.

Mai Tiểu Manh run giọng nói:

“ sư huynh nếu không vội có thể cho ta mấy ngày thời gian thử xem, mấy cái đồ áo phía trước không khó, ta có thể làm được, hơn nữa rất nhanh thôi.

Nhưng cái “ tất chân” sau cùng lại có chút khó làm, chỉ sợ mấy ngày mới có thể làm ra được một đôi.

Hơn nữa nó dùng là hỗn hợp bách niên ngọc tằm tơ cùng vải mềm hỗn hợp, chi phí ngẩng cao, nếu làm hỏng sư huynh cũng không thể trách ta a!”

Triệu Vô Cực sắc mặt không đổi nhìn nàng nói:

“ ngươi cần mấy ngày thời gian?”

Mai Tiểu Manh suy nghĩ một chút nói:

“ bốn ngày,...” nàng nhìn Triệu Vô Cực ánh mắt một cái sau đó run lên nói:

“ không không, ta chỉ cần ba ngày liền có thể hoàn thành!”

Triệu Vô Cực gật đầu, lấy ra một cái ghế ngồi xuống nói:

“ vậy được, ta cho ngươi bốn ngày, ta ở chỗ này xem ngươi làm!

Bắt đầu đi!”

Mai Tiểu Manh nghe vậy càng lo lăng hơn:

“ sư huynh không về nghỉ ngơi sao? Dù sao ta làm xong nạp lên cho sư huynh là được a! chẳng lẽ nó rất quan trọng sao?”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ cũng không đến mức quan trọng lắm, nhưng ta rất coi trọng quá trình!”

thì ra là vậy a~

Mai Tiểu Manh trong lòng âm thầm thở ra một hơi, Triệu Vô Cực muốn xem vậy liền để hắn xem đi, nàng cũng không sợ cái này.

Thế là Mai Tiểu Manh lập tức bắt tay vào làm, máy dệt trên công việc cũng bị nàng dừng lại, đổi thành của Triệu Vô Cực công việc.

Dù sao có Triệu Vô Cực ở đây đảm bảo, công việc của hắn ưu tiên mới là nhất, còn cái gì nhiệm vụ của nhiệm vụ đường tránh qua một bên đi thôi.

Mai Tiểu Manh tuy không mấy ra ngoài, nhưng nàng hiểu rõ, Triệu Vô Cực trong Thanh Vân Tông địa vị cao như thế nào.

Đối với hắn mà nói, một câu nói liền có thể đem nhiệm vụ của nàng vô thời hạn hoãn lại cũng không có gì to tát, bởi vậy không cần lo lắng thứ này.

Hơn nữa nếu làm hắn hài lòng, Triệu Vô Cực hứa hẹn mấy thứ kia hoàn toàn có thể khiến cho nàng cái này máy móc một dạng sinh hoạt kết thúc, có thể để tu vi của nàng tiến nhanh, thấy được bầu trời càng rộng lớn hơn.

Thế là Mai Tiểu Manh không chút lo lắng toàn tâm toàn ý bắt đầu may vá lên Thanh Vân Tông thiết kế ra mấy mẫu y phục, nàng chỉ mất một ngày liền hoàn thành, sau đó ánh mắt hơi ửng đỏ khó hiểu nhìn Triệu Vô Cực nói:

“ sư huynh, mấy cái này y phục hở quá nhiều, nếu mặc vào sẽ bị người nghị luận là yêu nữ ma tông a.

Ta thật không nghĩ ra, ai ở Thanh Vân Tông chúng ta sẽ mặc loại này y phục!”

Triệu Vô Cực mỉm cười nói:

“ không cần lo lắng, quan trọng nhất vẫn là cuối cùng cái này “tất chân”. 

Nếu ngươi có thể làm ra nó, vậy bên trên mấy thứ kia cũng không cần nhắc lại.

Hơn nữa ta thấy ăn mặc táo bạo hay bảo thủ hay không đều không quan trọng, quan trọng là nội tâm người đó như thế nào mà thôi.

Nếu như thứ này thành công, nói không chừng sau này Thanh Vân Tông chúng ta nữ đệ tử nhóm sẽ còn quen thuộc kiểu ăn mặc này, bọn hắn còn chẳng muốn quay lại kiểu trang phục gò bó trước đây đấy chứ!”

Triệu Vô Cực nói ra lời nói khiến Mai Tiểu Manh có chút run sợ.

Đối với nàng mà nói, nữ nhân an phận thủ thường, mặc y phục nhất định phải đoan chính, không được hở bạo.

Hở bạo chỉ có thể là ở trong lầu xanh mấy cái phong trần nữ tử kia mà thôi, các nàng không thể.

Bởi vậy Triệu Vô Cực lời nói khiến nàng có chút hoảng, nếu hắn nói là sự thật, chẳng lẽ hắn muốn đánh vỡ cả mấy ngàn năm nay nữ tử ăn mặc thói quen sao?

Triệu Vô Cực sư huynh đây là muốn làm gì? Hắn điên rồi sao?

Triệu Vô Cực thấy nàng tâm tư bay xa liền hắng giọng một cái kéo nàng trở về thực tại:

“ còn ngẩn người làm gì? Mau làm đi! Đừng quên, thử thách của ngươi phía trước chỉ là bình thường giai đoạn mà thôi, bây giờ mới là chân chính khảo nghiệm!”

Mai Tiểu Manh nghe vậy liền vội vàng lấy lại tinh thần, bắt đầu hành động lên.

Triệu Vô Cực ở một bên cũng lấy ra một cái lưu ảnh thạch bắt đầu quay chụp quá trình làm việc của nàng, hai người cứ như vậy không một tiếng động liền ngồi hai ngày.

Hai ngày sau, Triệu Vô Cực sắc mặt phức tạp rời khỏi tạp phường, bước chân vô cùng vội vã.

Hắn ra khỏi tạp phường sau, Mai Tiểu Manh cũng đi ra, sắc mặt mỏi mệt, khóe mắt tràn đầy tơ máu, hai chân cũng có chút phát run.

Mai Tiểu Manh nhìn Triệu Vô Cực bóng lưng rời đi, thở dài nói:

“ sư huynh thật đủ hung ác a, vậy mà ba ngày liên tục không cho ta nghỉ ngơi, suýt mệt chết ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận