Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Triệu Vô Cực nghe được giọng nói này lập tức kinh hỉ quay đầu lại

Đối mặt với hắn chính là một cái thân cao mét bảy xinh đẹp nữ tử, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, mi mục thanh tú, ánh mắt to có thần lộ ra một cỗ ôn nhu khí chất, miệng nhỏ nhắn xinh xắn ươn ướt phớt hồng như một miếng tươi mới đào ngon, khiến người ta trong lòng không nhịn được muốn cắn một cái.

Nhất là trước ngực cái kia đồ sộ quy mô, ít nhất phải là E cup khiến cho Triệu Vô Cực ánh mắt lưu luyến quên về, không muốn từ phía trên dời đi một chút nào.

Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, trong đầu lóe lên ý nghĩ xấu, hắn lập tức kinh hỉ la to:

“ sư tỷ, thật lâu rồi ta không gặp được ngươi a! ta thật nhớ ngươi.

Tới tới tới, chúng ta ôm một cái!”

nói xong Triệu Vô Cực cũng không cần biết Đông Phương Uyển Nhi có đồng ý hay không trực tiếp xông tới.

Cao tới một mét tám thân cao xông tới rất có trúng kích lực, Đông Phương Uyển Nhi bị bất ngờ tập kích có chút không kịp chuẩn bị cũng không biết như thế nào ra tay, dù sao trước mặt chính là của nàng thân sư đệ a, nàng mấy năm trước còn bế hắn đây!

Triệu Vô Cực vừa xông tới liền cho Đông Phương Uyển Nhi một cái gấu ôm, sau đó đầu trực tiếp úp vào cái kia to lớn núi non ở giữa, hít sâu một hơi.

“sư tỷ so với trước đây càng lớn, mùi càng thơm a! cái này mùi thơm là thảo dược mùi thơm a!”

Triệu Vô Cực trong lòng cảm khái mộ tiếng, hít một hơi hắn cảm giác cả người thần thanh khí sảng như muốn bay lên, quả nhiên không hổ là hắn sư tỷ, cũng là Luyện đan phong tiểu thiên tài.

Đông Phương Uyển Nhi lúc này mới ý thức được Triệu Vô Cực hành động, một chưởng vung ra.

Ầm!

Triệu Vô Cực bay ngược mà ra, cả người đập vào một cái bàn gần đó, đem cái bàn gãy đôi, bụi mù bay lên.

Đông Phương Uyển Nhi sắc mặt ửng đỏ, miệng có chút co quắp lại, chân tay lúng túng không biết làm thế nào cho phải.

Sư đệ sẽ không bị mình một chưởng đánh ợ ra rắm a? nếu thật sự như vậy biết cùng sư phó ăn nói thế nào đây?

Đông Phương Uyển Nhi trong lòng lo lắng nghĩ tới, trước giờ nàng chưa bao giờ cùng nam tử thân cận như vậy qua.

Bởi vậy Triệu Vô Cực vừa rồi xông tới một ôm liền khiến cho nàng phản ứng kịch liệt như vậy, gần như là theo bản năng xuất chưởng đánh bay hắn.

Đánh xong nàng liền hối hận rồi.

Trước đây còn nhỏ lúc, Triệu Vô Cực ôm nàng thường xuyên tưởng nhầm nàng là mẫu thân hắn, bởi vậy ở trên người nàng mò không ít lần khiến nàng đỏ mặt tía tai.

Nhưng bây giờ hắn đã lớn sao còn có thể chiếu lệ cũ a!

sư đệ, sao ngươi lại làm sư tỷ xấu hổ như vậy đây?

Đông Phương Uyển Nhi trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, trong lúc nhất thời đơ người tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.

Tiểu Mai thì lo lắng hô to một tiếng đồng thời chạy tới:

“ công tử, ngươi không sao chứ?’

Triệu Vô Cực được Tiểu Mai đỡ dậy, hắn vuốt vuốt đầu nói:

“ ây da, sư tỷ ngươi sao lại hạ nặng tay như vậy đây! Ta chỉ là nhớ ngươi nên ôm ngươi một cái mà thôi.

Không phải chúng ta trước đây đều như vậy sao?’

Đông Phương Uyển Nhi thấy Triệu Vô Cực không sao khóe miệng lúc này mới không tiếp tục giật giật, nàng hít sâu một hơi nói:

“ đấy là trước đây, sư đệ bây giờ đã lớn, sao có thể chiếu lệ cũ!”

Triệu Vô Cực thở dài:

“ sư tỷ, ngươi thay đổi. Trước đây ngươi cũng không dạng này a!”

Đông Phương Uyển Nhi khóe miệng lần nữa co rút, cuối cùng nàng đành phải chuyển di chủ đề không dám cùng Triệu Vô Cực tiếp tục dây dưa:

“ ngươi tìm sư tỷ có việc gì? nếu không có việc gì, ta muốn trở lại tiếp tục bế quan nghiên cứu đan đạo đây!”

Triệu Vô Cực vội vàng cản nàng lại nói:

“ đương nhiên có chuyện, là chính sự.

Sư tỷ đừng vội, chúng ta ngồi xuống nói chuyện a!”

Đông Phương Uyển Nhi nghe vậy mới gật đầu ngồi xuống, Tiểu Mai vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện dâng lên trà.

Triệu Vô Cực nhấp ngụm trà nói:

“ sư tỷ, cổ nhân có câu, nam nhân nhất định phải kiến công lập nghiệp, tâm tồn chí lớn.

Sư tỷ thấy câu này thế nào!”

Đông Phương Uyển Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

“ câu này cũng không sai, nhưng Vô Cực a, ngươi cùng sư tỷ kéo những thứ này làm gì, có gì vào việc chính đi!”

Triệu Vô Cực nghe vậy vội vàng hắng giọng một cái nói:

“ không giấu gì sư tỷ, sư đệ ta muốn kiến công lập nghiệp rồi.

Thời gian tới ta sẽ ra mắt một ít mẫu quần áo mới, bởi vậy cần một cái người mẫu đại diện.

Người mẫu đại diện đương nhiên phải là một cái xinh đẹp tuyệt trần khí chất như thiên tiên hạ phàm, không dính chút khói bụi nhân gian, được tất cả mọi người yêu quý.

Ta nghĩ qua nghĩ lại, không ai khác thích hợp vị trí này hơn sư tỷ.

Bởi vậy ta quyết định, mời sư tỷ trợ giúp ta một chút, làm cái này người mẫu đại diện!”

Triệu Vô Cực một tràng khen ngợi chi ngữ khiến Đông Phương Uyển Nhi khuôn mặt có chút đỏ lên.

Trong lòng nàng lúc này liền kì quái, sư đệ ra ngoài mấy năm trở về, không ngờ miệng lưỡi lại nhanh nhẹn như vậy a!

Miệng đầy hoa sen, không biết dỗ ngon ngọt biết bao nhiêu nữ nhân rồi a?

Lại có cái kia đẹp trai gương mặt, cùng sư công một dạng tuấn tú, quả thật là thiếu nữ sát thủ mà.

Bị khen ngượng ngùng về phần ngượng ngùng, Đông Phương Uyển Nhi vẫn là tỉnh táo nói:

“ người mẫu đại diện? y phục? sư đệ, ngươi không lo chăm chỉ tu luyện lại chơi mấy thứ đồ vật này làm gì? Chẳng lẽ sư phụ cho ngươi tiền tiêu vặt còn thiếu sao mà phải đi kinh doanh buôn bán mấy thứ việc cấp thấp này!”

Trong mắt Đông Phương Uyển Nhi, buôn bán chính là việc cấp thấp, Triệu Vô Cực cùng nàng đều có xuất thân cao, tu luyện mới là thứ cần bọn hắn quan tâm.

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ cho ta không ít, ta cũng dùng không hết, nhưng đây không phải là nhiều ít vấn đề.

Đây chính là ta ước muốn, muốn thay đổi thói quen ăn mặc của Thanh Vân Tông chúng ta, muốn để cho bọn hắn biết đến mộ cái khác phong cách thời trang, để bọn hắn càng trở nên xinh đẹp.

Sư tỷ, lần này ta mục tiêu ngắm tới chính là y phục cho nữ nhân, bởi vậy người mẫu đại diện cái này chức vị ngươi chạy không thoát.

Vị trí này, chính là vì ngươi mà sinh, ngoài ngươi ra không thể là ai khác!”

Triệu Vô Cực một mặt chém đinh chặt sắt lên tiếng giống như là Đông Phương Uyển Nhi chính là thiên tuyển giả vì Triệu Vô Cực cái này người mẫu vị trí này mà sinh vậy khiến Đông Phương Uyển Nhi trong nhất thời không biết từ chối thế nào.

Dù sao sư đệ nhờ vả, lại nói một tràng đạo lí như vậy, phũ phàng từ chối cũng quá khó xem a.

Đây cũng không phải bình thường sư đệ, mà là sư phó của nàng con trai, là thân sư đệ nha.

Bởi vậy rất khó mở lời được hay không?

Triệu Vô Cực đắc thế không buông tha người:

“ sư tỷ, ngươi yên tâm, y phục ta thiết kế tuy có chút ngắn nhưng mà...”

Triệu Vô Cực còn chưa nói hết câu, Đông Phương Uyển Nhi tinh thần lực cường đại, tai lại thính lập tức bắt được trọng điểm từ chối:

“ không được không được, sư đệ ngươi vậy mà muốn cho sư tỷ mặc cái gì ngắn y phục.

Lộ da thịt chuyện này sư tỷ không làm được, ngươi vẫn là tìm người khác đi thôi, thứ cho sư tỷ bất tài!”

Triệu Vô Cực thở dài:

“ sư tỷ, ngươi nghe ta nói hết được hay không!

Ta thiết kế chính là váy, hơn nữa không chỉ váy còn có mấy thứ đồ chơi nhỏ, chắc chắn sẽ khiến sư tỷ hài lòng, mặc vào vô cùng thoải mái.

Phần da thịt lộ ra, ta cũng thiết kế một loại mới đồ vật gọi là “Tất chân” có thể bao phủ toàn bộ chỗ kia, sư tỷ nhất định không lộ ra tí nào da thịt!”

Đông Phương Uyển Nhi suy nghĩ một chút Triệu Vô Cực lời nói sau đó nghi hoặc:

“ đã không lộ da thịt, như vậy còn phải làm váy ngắn lộ chân làm gì? Đây không phải mâu thuẫn sao?’

Triệu Vô Cực lắc đầu:

“ sư tỷ mặc y phục vào liền sẽ hiểu, nó vô cùng xinh đẹp, chỉ có mặc trên người của ngươi mới thể hiện ra được hết vẻ xinh đẹp của nó.

Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết vóc người của ngươi rất đẹp sao?’

Đông Phương Uyển Nhi mặt lại đỏ lên nói:

“ hừ hừ, ra ngoài mấy năm liền học hư hỏng.

Có sư đệ nào như ngươi khen sư tỷ vóc người đẹp sao?

Cái tốt không học, cái xấu học một đống.

Khen người cũng không phải như vậy trực tiếp, hiểu không?’

Triệu Vô Cực quệt mũi:

“ vậy tức là muốn ta khen, nhưng lại không thể trực tiếp chứ gì?

Cái này có phải hay không muốn nghênh lại cự, dục cầm cố túng?’

Cốc!

Đầu Triệu Vô Cực lập tức bị gõ ra một cái bao, Đông Phương Uyển Nhi răn dạy:

“ ngươi trêu đùa sư tỷ phải không? Muốn chết?’

Triệu Vô Cực vội vàng hắc hắc cười nói:

“ vậy sư tỷ, ngươi giúp ta hay không?’

Đông Phương Uyển Nhi nhìn Triệu Vô Cực một cái, sau đó quay đầu đi một bên:

“ hừ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận