Đại La Động Quanl!! Một trong Bát Kỳ VỹII!
Trong nguyên tác chưa từng xuất hiện Bát Kỳ Vỹ, nhưng Trương Ngọc Thanh lại là người đầu tiên gặp được Bát Kỳ Vỹ.
Trương Ngọc Thanh cũng từng nghĩ đến, trong quá trình mình đi khắp nơi du ngoạn, có khi nào sẽ gặp được Bát Kỳ Vỹ đầu tiên là Khí Thể Nguyên Lưu không.
Cũng có thể sẽ gặp được Phong Hậu Kỳ Môn.
Nhưng mà lại không thể ngờ được, mình sẽ gặp được Đại La Động Quan! Đối phương lại gửi tin nhắn đến: “Xin lỗi, nhưng mà tôi không dám nói với bố tôi
Trương Ngọc Thanh: “Cô không dám nói với bố cô, sao lại dám nói với tôi?”
“Bởi vì thân phận của bố tôi rất đặc thù, tôi thực sự không.
dám nói với ông ấy, anh là người của Long Hổ Sơn, tôi tin tưởng anh, hơn nữa, tình hình của tôi bây giờ thực sự rất nguy hiểm!"
Trương Ngọc Thanh bật cười, có lẽ anh đã đoán được đây là ai rồi.
Cao Ngọc San, trong tương lai cũng là là Nhị Tráng của Đông Bắc.
Cô ta chỉ còn lại nửa trên của cơ thể, nửa dưới cơ thể đã không cánh mà bay, nếu như nói là bởi vì “Đại La Động Quan” thì tất cả đều có thể giải thích được rồi.
Trương Ngọc Thanh nói: “Ha ha, gửi vị trí đến đây, muộn nhất tối mai có mặt!”
“Thật không! Anh đúng là người tốt! (?22?)”.
Sau đó đối phương liền gửi một định vị đến, vị trí hiển thị chính là Liêu Ninh của Đông Bắc.
Trương Ngọc Thanh tắt điện thoại đi sau đó để lại một tờ giấy nhắn cho Từ Tứ rồi rời khỏi
khách sạn.
Đi trên đường, Trương Ngọc Thanh bắt một chiếc taxi nói: “Đi Liêu Ninh”.
“Cái gì? Anh không phải bị bệnh thần kinh chứ, không đi được không đi được!”
“Tít, thanh toán.
Alipay nhận thanh toán...!mười nghìn tệ”.
Trương Ngọc Thanh nhướn mày hỏi: “Bây giờ có thể đi chưa?”
Tài xế hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Có thể! Có thể! Có thể!”
Trên đường đi, đối phương còn không ngừng gửi tin nhắn cho Trương Ngọc Thanh, hơn nữa cô ta dường như đặc biệt thích dùng emoji kiểu văn tự hình mặt.
Thấy cô ta nhàn nhã như thế, Trương Ngọc Thanh hỏi: “Cô không phải là đang rất nguy hiểm à, tại sao còn có thời gian gửi nhiều tin nhắn như thế?”
Đối phương trả lời: “Tôi à, có một loại năng lực đặc biệt, ở trên mạng chính là vô địch, rồi thì bây giờ bọn họ đã tìm được tôi rồi, nhưng tôi cũng không chạy thoát được...".
Trương Ngọc Thanh không trả lời thêm nữa mà nhằm mắt lại dưỡng thần.
Nói thật, cô ta có Bát Kỹ Vỹ trong người, lại có thể đi tin tưởng một người chưa từng gặp mặt như hắn.
Trương Ngọc Thanh hơi cảm động, nhưng mà Trương Ngọc Thanh biết, kỳ thực thứ mà cô ta tin tưởng không phải là mình, mà là đệ tử của Long Hổ Sơn.
Nếu như cô ta thực sự là Cao.
Ngọc San, hơn nữa cô ta thực sự có Đại La Động Quan thì đúng là không thích hợp để kể chuyện này cho bố cô ta thật.
Trương Ngọc Thanh bắt đầu tự ảo tưởng...!Cao Ngọc San không chỉ là con gái của Cao Liêm người phụ trách khu vực Đông Bắc, cũng từng ở phái Ngũ Liễu học tập Đan pháp, có thể cô ta do một loại cơ duyên nào đó mà học được Đại La Động Quan.
Sau đó, lại do một tình huống nào đó mà tiết lộ ra chuyện của Đại La Động Quan, cho nên mới gặp phải nguy hiểm, nếu như mình không đi giúp cô ta, vậy nửa thân dưới của Cao Ngọc San rất có khả năng sẽ bị mất trong một tình huống ngoài ý muốn.
Cùng lúc này, ở một bên khác.
Trong một sơn sơn động của một sơn mạch nào đó ở Liêu Ninh.
Có một thiếu nữ tóc trắng, cô ta vừa cảm thấy căng thẳng mà cũng vừa cảm thấy được an ủi.
Căng thẳng là gì, tại sao tất cả mọi người đều muốn bắt tôi chứ? An ủi là vì, cuối cùng cũng có người mà mình tin tưởng được đến giúp mình.
Cao Ngọc San nhắm mắt, ý thức của cô ta truyền qua mang internet.
Cô ta biết, trong vùng núi yên tĩnh mà rộng lớn này có rất nhiều thế lực đang nhộn nhạo hành động, không phải chỉ có một thế lực muốn bắt được cô ta.
Cao Ngọc San cảm thấy sụp đổ, vì sao tất cả mọi người đều biết cô ta có Bát Kỳ Vỹ!!! Người của Toàn Tính! Nhà họ Lữ! Nhà họ Vương! Thuật Tự Môn! Mặc dù cô ta đã che giấu rất kỹ thân phận của mình, nhưng chỉ cần bọn họ lên mạng, thì thân phận của bọn họ đều sẽ không thể giấu được Cao Ngọc San!
Qua một ngày một đêm đi đường dài, tài xế taxi cuối cùng cũng đưa được Trương Ngọc Thanh đến nơi mà hẳn muốn đến.
Tài xế vì mười nghìn tệ này, thậm chí còn chưa từng nghỉ ngơi.
Tài xế nói: “Đến rồi, đi tiếp về phía trước là núi rồi”.
Trương Ngọc Thanh nói cảm ơn xong thì xuống xe.
Trương Ngọc Thanh đang định gửi tin nhắn cho cô ta, nhưng lại phát hiện ra bên trong núi không có tín hiệu, đương nhiên, đây cũng có khả năng là một thủ đoạn do đám người nào đó muốn hạn chế năng lực của Cao Ngọc San.
Nhưng mà màn hình điện thoại của Trương Ngọc Thanh lại sáng lên.
Cô ta nói: “Anh đến rồi! Nhanh vậy à!”.
Trương Ngọc Thanh trả lời: “Ở đây không phải là không có tín hiệu à?”.
“Không làm khó được tôi, đúng rồi, tiếp sau đây tôi sẽ gửi cho anh vị trí cụ thể, anh phải đến cứu tôi đó! Tôi thực sự rất sợ đám biến thái bên ngoài kia lôi tôi đi nghiêm hình tra khảo...!tôi còn không biết bọn họ sẽ làm gì với một cô gái xinh đẹp như tôi đâu...”.Không ngờ cô ta còn tự luyến thế này.
Trên điện thoại của Trương Ngọc Thanh xuất hiện một thông tin định vị cụ thể, nhìn vào vị trí định vị, lại liếc mắt nhìn phương hướng, cô ta đang ở trên núi.
Sau đó, Trương Ngọc Thanh tính toán qua khoảng cách, đi đường thẳng thì không đến hai nghìn mét, cũng không tính là quá xa.
Chỉ là sơn mạch này tương đối rộng, có lẽ đây là nguyên nhân mà Cao Ngọc San trốn vào đây.
Trương Ngọc Thanh cắm đầu đi thẳng vào trong sơn mạch.
Trong sơn mạch có vô số rần rết kiến bọ, nhưng Trương Ngọc Sơn như vô tình mà cố ý để lộ Khí trong cơ thể ra thì đám nhãi này đều sợ hãi né xa hắn.
...!Trong sơn mạch.
Thế lực các phương âm thầm chờ đợi cơ hội ra tay, bọn họ như thể đều đã giao hẹn trước với nhau, rành rọt phân minh chia nhau ra tìm một thứ gì đó.
Bỗng nhiên, một nhóm người mặc đồ màu đen nhìn thấy một thanh niên mặc áo nỉ hoodie với quần bò, bọn họ thì thầm nói: “Đây là của nhà ai vậy?”.
“Không biết!”.
“Xử hắn??I" “xử”
Hai bóng người nhanh như chớp từ trong bóng tối nhảy ra xông về phía Trương Ngọc Thanh.
Trương Ngọc Thanh liếc mắt một cái: “Không tự lượng sức!”.
“Chưởng Tâm Lôi!".
Trong lòng bàn tay Trương Ngọc Thanh xuất hiện một ánh sáng trắng, sau đó hai luồng ánh sáng trắng này thình lình nện thẳng lên bụng của hai bóng đen.
Một giây sau hai bóng đen liền ngã vật ra đất, cơ thể co giật.
Trương Ngọc Thanh tiếp tục đi thẳng về phía trước trong sơn mạch.
“Mẹ nó, nhìn thấy chưa, vừa rồi là chiêu thức của Thiên Sư Phủ!”
“Người của Thiên Sư Phủ sao lại xuất hiện ở đại khu Đông.
Bắc!”
“Chẳng lẽ mục tiêu của hắn cũng là Đại La Động Quan!” “Hừ! Mặc kệ hẳn, chỉ cần không phải là Trương Chi Duy đích thân đến đây là được, ai đến cũng không có cách nào để ngăn được chúng ta lấy Đại La Động Quan!”
“Hừi Mặc kệ hắn, chỉ cần không phải là Trương Chi Duy đích thân đến đây là được, ai đến cũng không có cách nào để ngăn được chúng ta lấy Đại La Động Quan!”
“Đừng quên là, đây chính là Bát Kỹ Vỹ đó!”
...!Trên thế gian, tất cả Dị nhân đều khinh bỉ Ba mươi sáu Đạo Tặc, nhưng lại đổ xô vào Bát Kỹ Vỹ mà bọn họ lĩnh ngộ ra..