Qυầи ɭσ"ȶ Lâm Lập Phong cũng chưa kịp mặc, trêи dưới chỉ có một cây ƈôи ȶɦϊ.
t, ở trong rừng mà chạy, giữa hai chân nặng trĩu, côn thịt có chút đau, Liên Hân bị hắn ôm như em bé.
Liên Hân vừa mới đến cao trào thì lại bị thô bạo đánh gãy, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, ghé vào trong lòng ngực Lâm Lập Phong, mặt đô đô mà dựa ở ngực hắn, bàn tay đi xuống cầm ƈôи ȶɦϊ.
t thô to dùng sức loát một chút, mềm mại như bông mà mắng chửi người: “Tức chết rồi…”
Lâm Lập Phong “Tê” một chút, bị bàn tay nhỏ không biết nặng nhẹ bắt lấy, không biết là mẫn cảm hay là sướиɠ, thịt điểu cứng đến càng cao, làm cho hắn chạy có điểm phiền toái, khó xử mà nhẹ nhàng nói: “Bảo bối nhẹ một chút?”
Liên Hân miệng trề môi, bắt lấy, nói: “Vật này vẫn luôn muốn ' chiếm lấy em đi ', chị đương nhiên là muốn chặt chẽ bắt lấy”
Lâm Lập Phong cười đến sáng lạn.
Liên Hân cào cào cơ ngực rắn chắc, nhỏ giọng hừ: “Khó chịu lắm…”
Lâm Lập Phong đem cô bế lên một chút, thương thương khuôn mặt, thương thương chóp mũi, xoa nắn phần lưng mềm mại: “Chúng ta trước nhường một chút, vạn nhất đánh động đến giáo sư tới liền không tốt a?”
Rừng cây nhỏ tuy che chắn tốt, nhưng sau khi bị người lạ phát hiện không có cảm giác an toàn, Lâm Lập Phong giúp Liên Hân mặc quần áo, chính mình đem quần tròng lên qua loa, ôm Liên Hân đi ra ngoài.
Liên Hân rầm rì mà không cam lòng, Lâm Lập Phong xem nơi này cách ký túc xá của hắn không xa, mà thời gian này bạn cùng phòng đều đi đá bóng, giúp dì lao công bưng nước đi, hắn đem áo khoác bao bọc Liên Hân, trực tiếp đem cô chạy vào ký túc xá.
Sau khi tiến vào, hắn đem Liên Hân đặt ở trêи giường, khóa trái cửa ký túc xá.
Có giường vẫn là thoải mái hơn nhiều, Liên Hân tách ra chân, bẻ ra tiểu huyệt nhìn nhìn, dùng tay nhỏ vỗ vỗ: “Muội muội hư hỏng, tao đã chết, yêu tinh hại người!”
Lâm Lập Phong xoay người nhìn, ngăn lại Liên Hân: “Đánh nó làm gì a?”
Mắt Liên Hân ngập nước mà nhìn hắn.
ƈôи ȶɦϊ.
t Lâm Lập Phong đã sớm ngạnh đến căng nứt khóa kéo, hắn giơ tay xốc lên quần áo, thân thể thiếu niên thanh xuân mạnh mẽ, cơ bắp đường cong rắn chắc làm người thích thú, tản mát ra khí chất nam nhân khỏe mạnh, quần rớt không xong mà suy sụp ở giữa eo, dừng lại ở ᘻôиɠ.
Liên Hân duỗi tay sờ sờ cơ bụng, cơ bụng cùng thắt eo kia, làm người muốn chen chân vào kẹp a.
Lâm Lập Phong đạp rớt quần, đại ƈôи ȶɦϊ.
t lập tức nhảy ra tới, thẳng đến chọc trời, thô cứng đến ngang ngược, hắn nhẹ nhàng đem hai chân Liên Hân mở ra, cúi đầu nhìn tiểu bức sưng vù, tiểu huyệt không có lông, cảnh đẹp trời cho làm nam nhân điên cuồng: “Không phải muội muội hư hỏng, là muội muội thơm, muội muội ngọt”
Liên Hân nga nga một tiếng, lại bị đầu lưỡi linh hoạt tinh tế của hắn ɭϊếʍ vào huyệt.
Lầu một, một thanh niên mang cầu phục*, cả người đổ mồ hôi vọt vào ký túc xá, cầu phục dán sát vào cơ thể, cô quản lí ngồi ở cửa, nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, trừ bỏ cảm giác tư thế đi đường của hắn kỳ quái, còn lại không có gì đáng chú ý.
*cầu phục: trang phục đá bóng.
Bạch Cầu Y là bạn cùng phòng Lâm Lập Phong, lúc chơi bóng động tác quá lớn, quần phía dưới bị xé rách, che lại ᘻôиɠ hướng trở về thay quần áo, cửa ký túc xá đã đóng, hắn lại không mang chìa khóa, ᘻôиɠ phía dưới còn cảm giác hơi mát mát, cũng không nghĩ nhờ cô quản lí mở cửa, không thể nào để cô thấy cúc hoa nam nhân được, nhưng làm sao bây giờ, vì thế quen cửa quen nẻo vòng đến bồn hoa phía sau lầu một, một, hai, bò.
Ký túc xá ở lầu một, leo được vào ban công, đẩy ra cửa — hình ảnh trước mắt làm mắt hắn nứt ra!!
Một đôi chân thon của nữ hài lộ ra bên mép giường, nam nhân ra sức đĩnh động ᘻôиɠ ở giữa hai chân Liên Hân, tiếng da thịt đập vào nhau, tiếng nước, dính nhớp lại vang dội, làm bạn cùng phòng hắn ngốc vài giây, mới chú ý tới nam nhân đang thao huyệt mãnh liệt.
Là Lâm Lập Phong!!!
Bạch Cầu Y lại bị đả kϊƈɦ cực lớn!!
Lâm Lập Phong ngày thường nhìn qua đối với nữ sinh ôn hòa thân sĩ, nho nhã lễ độ nhưng lại xa cách tám trượng, hắn cho rằng hắn (LLP) cùng chính mình giống nhau, vẫn là xử nam e thẹn!! Không nghĩ tới đã cắm huyệt rồi!! Còn thuần thục như vậy!!
Giường ở ký túc xá đều là kết cấu đối nhau, hai đầu đều bị chặn, hắn chỉ có thể nhìn đến nửa người dưới, nửa người trêи giường nhìn không thấy, đồng dạng, đắm chìm với kịch liệt tính giao nam nữ cũng nhìn không tới hắn.
Không biết xuất phát từ đâu, Bạch Cầu Y chạy nhanh ngồi xổm xuống, bò bò trêи mặt đất tiến lại gần, thật cẩn thận mà tránh ở góc chết, từ phía dưới nhìn trộm Lâm Lập Phong thao huyệt.
Ngay lúc tiểu huyệt hồng nhạt đập vào mắt hắn, hắn nuốt nuốt cổ họng, khẩn trương đến lồng ngực đều sắp nổ tung.
ȶɦασ! Cô ấy không có lông!
Đây là lần đầu hắn nhìn gần như vậy, Cầu Y gãi gãi đũng quần sắp nổ mạnh, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ phía dưới của hai người đang giao hợp.
Với góc độ này nhìn qua, côn thịt của Lâm Lập Phong thô to một cây, thịt điểu giống như một cây lăng trụ một đường đi vào bên trong tiểu bức ào ào mà thao, thọc đến nữ nhân kia a a thét chói tai, cô ấy kẹp đến rất khẩn a, Lâm Lập Phong mỗi lần rút ra một chút làm cô thật sự muốn kẹp chết hắn a, chật như vậy, nếu hắn (BCY) cắm vào bên trong ɖâʍ huyệt này thao lên nhất định rất sảng đi.
“A! A!! Tiểu bức bị thao sắp chết rồi a!! ƈôи ȶɦϊ.
t Lâm Lập Phong đủ thô a! Muội muội ɖâʍ đãng phải dùng tiểu bức bức kẹp chết cậu! A!! Kẹp chết cậu!!”
Mẹ kiếp… Hoang dã như vậy, cũng không sợ đem người bên ngoài đưa tới!
Bạch Cầu Y nhịn không được nhìn đến càng gần, nhìn không chớp mắt ƈôи ȶɦϊ.
t ra ra vào vào thịt non mà giao hợp trước mắt, cảm giác hai người đang ngồi ở trêи mặt hắn làᘻ ȶìиɦ, môi âᘻ ɦộ bị côn thịt cắm đến hỗn độn phảng phất gần ở ngay bên miệng, hắn thậm chí muốn giúp tiểu bức đang bị thao ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi âᘻ ɦộ, thấy bọn nó bị thao đến hảo thảm a, như vậy thọc ra thọc vào… Cắm ra tới bọt mép cùng ɖâʍ thủy đều phun trêи mặt hắn hắn cũng hồn nhiên bất giác, Y duỗi tay với vào trong đũng quần, nắm thịt điểu của mình bơ vơ không nơi nương tựa, một bên thưởng thức huyệt một bên tốc độ mà loát, Lâm Lập Phong ở trêи giường thao huyệt nộn, hắn ghé vào dưới giường loát côn thịt, đều là nam nhân tuổi trẻ tinh tráng, đều có một đống sức lực không có chỗ phát tiết, này là con mẹ nó cái loại sinh hoạt gì đây…
Thẳng đến Lâm Lập Phong đem hai иɦũ ɦσα ôm lên ôm ấp hôn hít, hai người ngọt ngọt ngào ngào mà đối miệng, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, chạy nhanh đến góc tường, trốn ở trong đó một lát, sau đó chuồn ra ban công, theo đường cũ đi xuống lầu.
Ngồi ở bên bồn hoa, hắn nhìn lão nhị của mình còn đang run rẩy, nhịn không được thở dài.
Chờ bạn cùng phòng trở về, liền thấy hắn ủ rũ cụp đuôi mà ngồi ở phía dưới lầu, quần bị rách cũng chưa thay, không biết đang làm gì.
Bạch Cầu Y duỗi tay ngăn đám bạn cùng phòng, làm cho bọn họ ở phía dưới ngồi một lát, chờ.
“Làm gì?”
“Đầu bị nước vào?”
“Hắn có cái gì phải giấu?”
Mấy cái nam hài tử xếp hàng ngồi ở bậc thang ký túc xá, bị Bạch Cầu Y lôi kéo có nhà không thể về, giống như mấy con chó con, cũng không biết phải làm gì.
.