Tuần trăng mật | Hai
Hoa hồng và chanh.
Hứa Kỳ Sâm bị hắn áp trên người, cả người bị vây trong vòng ôm của đối phương, thực sự có cảm giác cấm kỵ bị cầm tù.
“Trí nhớ không tệ, trai kỹ thuật à.” Cậu cười trêu chọc, xán lại cọ môi lên cằm Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa hôn cậu một cái thật kêu, “Đâu có, do thích đoạn này quá thôi, nói rất đúng ý anh nên tiện học thuộc luôn.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lợi dụng tư thế ôm choàng lấy cổ Hạ Tri Hứa, “Mặc dù đi đâu với anh cũng được hết, nhưng so với mộ phần và quan tài, em thích trời xanh biển rộng hơn.”
Hạ Tri Hứa ngẩng lên nhìn cậu, sau đó cười, cúi đầu áp vào trán Hứa Kỳ Sâm.
“Anh chỉ thích em.”
Hai người ngồi xe điện đến một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương, mặt tiền cửa hàng không rộng lắm, tường ngoài sơn màu vàng nghệ, ánh mặt trời bên bờ biển chiếu xuống ấm áp, bên trong chỉ có tổng cộng mười mấy chỗ ngồi.
Hứa Kỳ Sâm hỏi nhân viên cửa hàng, nhân viên vô cùng nhiệt tình, “Các anh may mắn đấy, còn một bàn cuối cùng chưa bị đặt.”
Dưới sự đề cử của nhân viên phục vụ, hai người gọi thịt vai cừu, ức vịt, cá vược biển và salad sò biển trên tấm biển hiệu.
Mặc dù gầy nhưng Hứa Kỳ Sâm luôn ăn rất ngon miệng, mỗi khi ăn luôn lơ đễnh lộ ra vẻ mặt hết sức thỏa mãn, Hạ Tri Hứa cắt thịt vai cừu trong tầm tay mình thành từng miếng nhỏ, đưa tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Ăn nhiều chút đi.”
Chỉ nhìn cậu ăn thôi, bản thân hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ăn uống no nê, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu lười nhác, cậu nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời, “Giờ bọn mình đi bơi à?”
Hạ Tri Hứa cười ôm vai cậu, “Đợi đã, anh đưa em đến một chỗ này.”
“Anh còn lên kế hoạch sẵn cơ à.” Hứa Kỳ Sâm trêu.
“Cần chứ.” Hạ Tri Hứa kéo Hứa Kỳ Sâm lên xe điện, đưa cậu đến quảng trường Rossetti, nơi đây là trung tâm của thành phố cổ, xung quanh toàn là khách du lịch và người đi đường.
Ở đây, gương mặt châu Á không thường thấy cho lắm, Hứa Kỳ Sâm luôn có cảm giác như đang bị người ta quan sát vậy, vì thế, cậu buông tay Hạ Tri Hứa ra theo bản năng.
Hạ Tri Hứa lại nắm lấy tay cậu, còn theo kiểu đan mười ngón tay vào nhau, không thể trốn thoát, miệng còn lẩm bẩm, “Cẩn thận đi lạc nhé, ông trời con.”
Mặt cậu nóng bừng, người này cứ như chẳng ngại ngần gì cái nhìn của người khác vậy, cậu đành cúi đầu, yên lặng theo sau Hạ Tri Hứa.
Người đi trước ngừng bước, Hứa Kỳ Sâm cũng dừng lại theo.
“Đến rồi.”
Nghe vậy, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là một tiệm kem khá nổi tiếng, trên tấm biển hiệu dài viết Fenocchio Maitre Glacier, tủ kính pha lê xây trong tường đối diện đường cái trưng bày đủ các loại kem, màu sắc khác nhau, hương vị đa dạng.
“Oa…” Hứa Kỳ Sâm xán tới trước tủ kính pha lê, “Nhiều quá đi.”
Thấy hai mắt cậu sáng ngời, Hạ Tri cong môi đầy đắc ý, “Chắc có khoảng 96 vị, đủ cho em ăn.”
“96 loại?” Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn hắn với vẻ khó tin, chuyện này đúng là làm khó cậu, “Thế thì ép chết người mắc chứng khó lựa chọn mất.”
“Bạn nhỏ Hứa, em đừng ăn nhiều quá nhé, kẻo chốc nữa bị lạnh bụng đấy.” Hạ Tri Hứa đi lên trước, “Cùng lắm thì em chỉ được chọn ba viên thôi, nếu muốn ăn nữa thì ngày mai quay lại.”
“Được rồi.”
Tủ kính rất dài, Hứa Kỳ Sâm đi từ đầu bên này sang đầu bên kia, khom lưng cẩn thận xem nhãn dán trên các vị kem khác nhau nom y như một đứa trẻ con, cuối cùng chọn ra ba vị với vẻ hết sức gian nan.
“Cho tôi ba viên kem, vị hoa oải hương, vị mật ong hạt thông và vị hồ tiêu hoa hồng.” Hứa Kỳ Sâm gọi đồ với nhân viên phục vụ bằng tiếng Pháp trôi chảy, sau đó nghĩ đến Hạ Tri Hứa đứng đằng sau, “Anh thì sao, anh ăn gì?”
“Chanh muối.” Hạ Tri Hứa đút hai tay trong túi, nhìn cậu.
Ba chữ này lập tức gợi lại hồi ức cho Hứa Kỳ Sâm, cậu nhanh chóng quay đầu lại gọi thêm một viên kem nữa, sau đó gõ nhẹ ngón tay lên tủ kính đợi kem của mình.
“Chào bạn, kem của bạn đây.” Nhân viên đưa hai chiếc bát nhỏ cho Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm nói cảm ơn, nhận lấy kem, “Vừa nãy em quên nhắc cô ấy, cô ấy cho của em với của anh vào cùng một bát rồi.”
Hạ Tri Hứa cầm lấy một chiếc bát nhỏ, “Cho hai vị gì vào chung?”
Hắn cúi đầu nhìn, viên kem màu hồng nhạt và màu vàng kem tròn vo nằm cạnh nhau trong cùng một chiếc bát giấy, biên giới tiếp xúc hòa vào nhau, hai tông màu dịu nhẹ mờ dần.
“Hoa hồng với chanh à.”
Hạ Tri Hứa kéo dài giọng cuối câu, mang theo ý tứ khó lòng nói rõ, như thể đang nhắc với Hứa Kỳ Sâm về một điều bí hiểm nào đó mà chỉ hai người rõ ràng.
Hứa Kỳ Sâm xúc viên kem màu tím trong tay bằng chiếc thìa nhỏ, “À… Ờm… Em muốn ăn vị hoa hồng, nhưng không phải hoa hồng gừng mà là hoa hồng hồ tiêu.”
“Nghe như muốn tìm kiếm món lạ ghê.” Hạ Tri Hứa bật cười, thấy Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, “Sao thế, không ăn được à?”
Hứa Kỳ Sâm chọc viên kem màu tím trong tay, “Ăn khá ngon, nhưng mà có mùi vị như xịt thơm không khí ấy.”
“Để anh thử.”
“Hả?” Nhớ tới một quá khứ nào đó, Hứa Kỳ Sâm vô thức mím môi, ánh mắt đảo quanh nhìn người qua đường, nào ngờ Hạ Tri Hứa thật sự chỉ ăn một miếng kem vị hoa oải hương từ chiếc thìa trên tay cậu, “Ừm… Cũng được, nhưng đúng là ngon thật đấy.”
Xấu hổ vì sự hiểu lầm của mình, trái tim Hứa Kỳ Sâm giật thót, thế mà cậu còn giả vờ ngó nghiêng nhìn xung quanh như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Hạ Tri Hứa buông tay, cậu vội vàng xúc một thìa kem vị mật ong hạt thông hòng giảm bớt sự căng thẳng.
Hạ Tri Hứa như không nhìn thấy sự kì quặc của cậu, điều này khiến Hứa Kỳ Sâm yên lòng hơn phần nào.
Cậu theo hắn ra khỏi khu phố cổ, đi dọc theo đại lộ Anh Quốc đến bờ biển.
“Chúng ta xuống kia đi, chỗ đó có mấy tảng đá ngồi lên được.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, mặc Hạ Tri Hứa dẫn đến chỗ những tảng đá nằm ven bờ biển, xung quanh toàn là những tảng đá thật lớn màu trắng gạo, có mấy đôi tình nhân mặc đồ bơi ngồi trên đó tận hưởng ánh nắng chiều.
Hạ Tri Hứa sải bước chân dài lên một tảng đá khá bằng phẳng, sau đó vươn tay ra sau định kéo Hứa Kỳ Sâm, nhưng cậu lại nhất quyết đòi tự lên.
“Em có phải trẻ con đâu.” Nói xong, cậu nhảy tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, suýt nữa không dừng lại kịp, kem trong tay tí thì văng ra ngoài.
Hạ Tri Hứa cười rất vô tình, thấy cậu không cần mình giúp đỡ thì cũng tự mình xuống dưới, đến khi tìm được một “địa điểm ngắm cảnh” vừa kín đáo vừa thoải mái mới ngồi xuống.
Lần lượt bước lên từng tảng đá theo sau giống như chơi ô ăn quan hồi nhỏ vậy, Hứa Kỳ Sâm thấy rất thú vị, lúc đến đích, cậu ngồi xuống bên cạnh Hạ Tri Hứa, không biết cố ý hay vô tình mà huých vào vai hắn.
“Huých anh làm gì?” Hạ Tri Hứa huých lại.
“Em có cố ý đâu.” Hứa Kỳ Sâm định huých lại nhưng Hạ Tri Hứa đã kịp trốn ra sau trước, thế là cậu va thẳng vào trong lòng hắn.
“Sao anh nham hiểm thế.” Hứa Kỳ Sâm ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Tri Hứa cười như nắc nẻ, xin lỗi cậu mà không có tí thành ý nào, sau đó lại ăn một miếng kem sắp chảy.
Hứa Kỳ Sâm nhìn bát giấy của hắn, hai sắc màu hồng nhạt và vàng kem dần hòa lẫn màu nhau thành một tông gradient mơ mộng, hương vị ngọt ngào của hoa và trái cây tan chảy trong kem, nhẹ nhàng và chậm rãi lơ lửng trong bầu không khí ngâm đầy vị biển.
“Này, em chưa ăn kem trong bát anh mà một mình anh đã xử sạch rồi, vị hoa hồng hồ tiêu có lạ không?”
Ngữ điệu của Hứa Kỳ Sâm không được tốt lắm nên Hạ Tri Hứa tưởng ông trời con nhà mình vẫn còn giận, hắn đút thìa kem vừa múc vào trong miệng, cắn thìa lúng búng nói, “Em nếm thử xem.” Sau đó đưa bát tới trước mặt cậu.
Hứa Kỳ Sâm nhìn phần kem đã chảy một nửa trong bát, bàn tay cầm thìa bỗng ngừng giữa không trung.
Sau đó, cậu quay đầu rút chiếc thìa nhỏ đối phương ngậm trong miệng ra, nghiêng người hôn Hạ Tri Hứa vốn chẳng hiểu mô tê gì.
Đầu lưỡi lành lạnh chạm vào hàm răng trắng bóng của Hạ Tri Hứa rồi dễ dàng lách sâu vào trong, sự thăm dò đến cùng cảm giác mềm mại quấn riết lấy nhau, điều đầu tiên cậu cảm nhận được là hương hoa hồng kiều diễm và vị chanh thơm mát đầy sảng khoái.
Cái liếm láp dịu dàng trở nên thật dữ dội, nụ vị giác nơi đầu lưỡi bị vị mằn mặn của muối biển và vị kích thích của hồ tiêu kíp nổ, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng nề hơn.
Cậu cảm nhận được Hạ Tri Hứa vừa vươn một bàn tay ôm lấy eo mình, Hứa Kỳ Sâm sợ bị đoạt mất quyền chủ động vội vàng kết thúc trò chơi đánh úp bất ngờ này, tìm được thời cơ phù hợp nhất để rút lui toàn mạng.
Cậu cười, liếm khóe môi, “Ăn ngon.”
Dường như con người đen tuyền của Hạ Tri Hứa càng sẫm hơn, hơi thở chưa hoàn toàn dịu lại, hắn đưa tay lau miệng, đây là lần hiếm hoi Hứa Kỳ Sâm được chiêm ngưỡng một Hạ Tri Hứa thiếu thuần thục như thế.
Cậu cố tình xán tới gần, liếm ướt khóe môi hắn vừa lau khô.
“Nhìn em làm gì, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Hạ Tri Hứa chỉ thấy Hứa Kỳ Sâm vừa ném mồi lửa vào trong lòng mình, kẻ gây họa vô trách nhiệm này lại còn chuẩn bị chạy trốn, “Em thù dai thế.”
“Đó là nụ hôn đầu của em, em phải nhờ cả đời.” Hứa Kỳ Sâm thong thả xúc một thìa kem chưa chảy trong bát Hạ Tri Hứa, bỏ vào miệng.
“Lúc đấy là nửa đêm, giờ đang ban ngày ban mặt mà em dám cưỡng hôn anh, bạn nhỏ Hứa, em đúng là tiến bộ hơn nhiều rồi đấy.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, “Làm sao, anh sợ học trò học thạo rồi thầy giáo sẽ chết đói à?”
“Em ngây thơ quá rồi.” Hạ Tri Hứa ghé lại gần cắn vành tai Hứa Kỳ Sâm, giọng nói chảy theo luồng hơi ấm sực chiếm cứ nơi tai, mãi chẳng tan biến.
“Anh sợ là… Học trò học thạo rồi thầy đây sẽ no chết thì có.”
“Anh…” Hứa Kỳ Sâm theo thói quen định duỗi chân đá Hạ Tri Hứa, bị hắn đè lại, “Ở đây toàn đá là đá không, lại còn cao như thế này, em muốn mưu sát chồng em à?”
“Chết đáng đời.” Hứa Kỳ Sâm bực bội nói.
“Đừng mà, nếu thay bằng cách chết khác thì anh sẽ vui vẻ chấp nhận thôi, nhưng mà học trò thì sẽ hơi mệt tí đấy, dã chiến thử thách thể lực lắm.”
“Dã con mẹ anh…” Lúc nói bậy, giọng Hứa Kỳ Sâm sẽ vô thức hạ thấp xuống, “Sao anh…”
“Không biết xấu hổ chứ gì.” Hạ Tri Hứa đoạt lời cậu, đoạt luôn cả kem trong tay cậu, “Không sao, thẹn thùng là thứ vô dụng nhất trên đời đấy.
Thầy đây có năng lực hành động, có khả năng kéo dài, tóm lại là rất đủ dùng nhé.”
“Sao anh lưu manh thế.” Mặt Hứa Kỳ Sâm đỏ bừng, nói xong, cậu đứng dậy đi xuống.
Hạ Tri Hứa cũng cười hì hì đứng dậy, “Ô em nói thử xem, ai hôn anh trước ấy nhỉ, sao tự dưng anh quên mất rồi?”
Hứa Kỳ Sâm xuống khỏi đống đá, nhặt một cục đá trên bãi biển rồi xoay người ném về phía Hạ Tri Hưa,s Hạ Tri Hứa đang mải đắm chìm trong bầu không khí trêu chọc cậu nhanh nhẹn nghiêng người, thoát hiểm trong gang tấc.
“Anh thấy em muốn mưu sát chồng em thật rồi đấy, đừng có mà chạy.”
Hai người đuổi nhau chạy trên bãi biển, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm thở hồng hộc ngồi xuống, bị Hạ Tri Hứa đè ngã xuống bãi biển, kết thúc trận chiến.
“Buông em ra.”
“Không buông.” Hạ Tri Hứa nắm giữ hai cổ tay cậu.
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, “Đá cộm em rồi.”
Hạ Tri Hứa sao chống cự được cái vẻ tủi thân này của cậu, hắn đành thôi, kéo cậu dậy, “Được rồi, chúng ta về thay đồ tắm rồi lại ra đây bơi nào.”
Thay đồ bơi xong, Hứa Kỳ Sâm đứng bên bờ biển nhìn số đông du khách đang bơi lội nô đùa và Hạ Tri Hứa nóng lòng đi về phía biển khơi xanh thẳm.
Hắn hết sức phấn khởi quay đầu lại, phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm vẫn đứng im tại chỗ, “Sao không đi?”
Hứa Kỳ Sâm mặc áo may ô và quần bơi, để lộ cánh tay và vùng cổ trắng đến phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt cậu có vẻ e dè.
“Thật ra… em không biết bơi…”
Đầu tiên Hạ Tri Hứa ngẩn người, sau đó khom lưng cười sặc.
“Ha ha ha ha ha em không biết bơi? Thật hay đùa vậy ha ha ha…”
“Thật mà.” Hứa Kỳ Sâm đi tới đá vào chân Hạ Tri Hứa, “Không biết bơi thì làm sao?”
Hạ Tri Hứa lắc vai cậu, “Cục cưng, em là đứa bé lớn lên cạnh sông nước cơ mà.”
“Thế, thế thì làm sao, có phải lớn lên từ trên sông đâu…” Giọng Hứa Kỳ Sâm càng lúc càng nhỏ.
Đáng yêu quá.
Trái tim Hạ Tri Hứa đập thình thịch, hắn ôm Hứa Kỳ Sâm, đẩy kính bơi của mình lên đầu, tóc bị cuốn theo cũng dựng lên, trông vừa năng động vừa đẹp trai.
“Nào, gọi thầy ơi anh nghe.”
Hứa Kỳ Sâm liếc hắn, “Gì?”
“Anh sẽ dạy em bơi.”
“Không gọi.” Hứa Kỳ Sâm gạt tay đối phương trên vai mình ra, “Em không học cũng đâu có thiếu mất miếng thịt nào.”
“Đừng mà, đến biển mà không bơi thì chán biết bao.” Hạ Tri Hứa từ bỏ suy nghĩ ép Hứa Kỳ Sâm gọi thầy, hắn kém cậu đến một vùng biển nông, thuê thêm cả phao bơi vòng.
“Em không cần cái này.” Hứa Kỳ Sâm ghét bỏ nhìn chiếc phao bơi vòng màu hồng đào.
“Không được, nguy hiểm lắm, chỉ còn mỗi cái này thôi, em chấp nhận tạm đi,” Hạ Tri Hứa hôn cậu, “Đợi ông trời con nhà anh học xong rồi sẽ không cần thứ đồ trẻ con này nữa.”
Vừa dỗ dành vừa lừa gạt, cuối cùng cũng dẫn được Hứa Kỳ Sâm xuống nước.
Làn da vốn trắng trẻo của cậu ngâm trong làn nước xanh trong dưới ánh nắng mặt trời lại càng sáng lên lấp lánh, Hạ Tri Hứa mải mê dán mắt ngắm.
Hứa Kỳ Sâm xuống nước cũng thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, mặc dù chỉ là vùng nước nông, mực nước chưa đến bụng nhưng cậu vẫn thấy rất thoải mái.
Cậu hơi ngồi xổm xuống, cánh tay vui vẻ khua khoắng trong nước biển, “Em học gì trước đây?”
“Học…” Hạ Tri Hứa đẩy tay trong nước biển, lần tìm cánh tay trơn mượt của cậu, “Học nín thở trước đi.”
Nói cũng đúng.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, dù sao dưới nước cũng không thở được, sức thở của cậu lại khá yếu, “Nín thở thế nào, bóp mũi chìm xuống nước à?”
Hạ Tri Hứa gật đầu với vẻ nghiêm trang, tự bóp mũi mình trước, Hứa Kỳ Sâm cũng học theo, cậu bóp mũi phồng miệng, hăng hái vùi đầu vào trong nước.
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Hạ Tri Hứa vốn không hề định lặn xuống cũng phải bật cười, nước biển trong đến nỗi hắn gần như có thể nhìn rõ sợi tóc màu nâu sẫm mềm mại trôi nổi trong làn nước của Hứa Kỳ Sâm, để lộ vành tai trắng như vỏ sò của cậu.
Hạ Tri Hứa đùa nhây chăm chú nhìn Hứa Kỳ Sâm dưới nước, nước biển trong veo mang sắc xanh nhạt vây quanh người khiến cậu cực kì giống người cá trong truyền thuyết, mặt biển vốn phẳng lặng nổi bọt liên tục.
Xem ra là không kiên trì nổi nữa rồi.
Nhân lúc Hứa Kỳ Sâm chưa từ bỏ, Hạ Tri Hứa cũng chui đầu xuống nước, ngắm cậu nhắm tít hai mắt trông đáng yêu đến lạ lùng qua làn nước biển.
Sợi tóc đen như mực đong đưa trong nước theo động tác bơi của cơ thể, như một pha xoay chuyển với tốc độ chậm, Hạ Tri Hứa hôn Hứa Kỳ Sâm đã gần kề từ bỏ, dùng hơi thở của mình để kéo dài chặng cuối dưới nước cho cậu.
Thiếu oxy nghiêm trọng, nước biển mặn chát, môi lưỡi quấn lấy nhau, đôi mắt bị ép mở.
Trong làn nước biển thẳm xanh lấp lánh, Hạ Tri Hứa – người đã lừa cậu mà cũng vừa cứu cậu, đẹp đến mức Hứa Kỳ Sâm mê mẩn xiêu lòng.