Đạo diễn Trần có vẻ rất ưng ý đề nghị này, “Được.
Vừa lúc cậu dẫn dắt cảm xúc cho cậu ấy, chúng tôi quan sát xem sao.”
Lâm Nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh Hứa Kỳ Sâm.
Anh rất cao, trước đây Hứa Kỳ Sâm đặt thiết lập 187cm, bây giờ cậu hối hận rồi, cảm giác áp bức của người con trai này cực kì mãnh liệt.
“Vừa nãy em thuộc lời thoại rồi, chúng ta tiếp tục diễn đoạn sau lời độc thoại ấy nhé?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Thế nào cũng được ạ.”
Cậu không có khả năng phát huy năng lực ứng biến một cách ngẫu nhiên, cũng may đoạn độc thoại vừa rồi đã tạo tình huống trước cho cậu, có nền cảm xúc sẵn, chứ nếu giờ Lâm Nhiên chọn một đoạn đột phá ngắn nào sau đó, chắc chắn cậu không thể vào cảm xúc ngay được.
Năng lực nghiệp vụ của Lâm Nhiên rất chuyên nghiệp, biểu cảm thay đổi chỉ trong vài giây, chớp mắt đã trở thành Nam Kha trong kịch bản, nụ cười trong sáng, nói tiếng Pháp cực kì trôi chảy.
“Xin chào, đây là Mocha đá bạn vừa gọi, xin hỏi còn yêu cầu gì khác không?”
Hứa Kỳ Sâm kịp thời phản ứng, bối cảnh trong hồi ức khi ấy là ở nước Pháp.
Cậu nhìn Lâm Nhiên, vô thức gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.
Bản thân cậu lẫn Quý Mộng Trạch đều không biết tiếng Pháp, vậy nên chỉ đành nhảy cóc qua những lời thoại ngắn gọn vốn có trong kịch bản.
“Được rồi, tổng cộng là 2.25 Euro.”
Dẫu không hề có đạo cụ, Lâm Nhiên vẫn diễn rất xuất sắc.
Độ cong nụ cười của anh cực kì hoàn hảo, hoàn toàn là một nhân viên thu ngân tiệm cà phê chuyên nghiệp.
Hứa Kỳ Sâm lần tay trong túi lục lọi.
Trên mặt cậu vẫn luôn duy trì vẻ lúng túng, những điều ấy đều gom trọn trong tầm mắt của đạo diễn và biên kịch ngồi đằng sau.
Trên thực tế, tình huống lần đầu tiên được nói chuyện với đối tượng mình thầm mến rất cần sự ngượng ngùng vừa phải này.
Hứa Kỳ Sâm đưa tay về phía Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng rất tự nhiên chìa bàn tay, một viên kẹo trong suốt óng ánh sắc hồng nhạt rơi vào lòng bàn tay anh.
Lâm Nhiên – người ngày thường luôn đạt điểm tối đa về mặt đạo đức nghề nghiệp, suýt chút nữa đã bật cười.
“Được rồi, xin chờ một chút.” Lâm Nhiên đi sang một bên, hai tay bận rộn, động tác diễn rất ra dáng ra hình.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó lại liếc qua sườn mặt Lâm Nhiên, nói tiếng Trung hay cho lời thoại tiếng Pháp.
“Anh là người nước Pháp ạ?”
Lâm Nhiên vừa “pha” cà phê, vừa đáp: “Không, tôi là người Trung Quốc đến đây du học.”
“Thật sao?” Giọng điệu thấp thoáng mừng rỡ.
Lâm Nhiên cũng quay đầu nhìn cậu, hai người nhìn nhau cười.
Anh cầm cốc giấy dùng một lần trên bàn nhỏ bên cạnh, đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, đưa cho cậu bằng hai tay.
“Cà phê của bạn đây.”
Ngón tay anh thon dài, lúc Hứa Kỳ Sâm nhận cà phê không cẩn thận đụng phải ngón tay anh, ánh mắt Lâm Nhiên nhìn cậu thẳng thắn nhiệt tình như ánh mặt trời tháng bảy.
Trong nháy mắt, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được niềm bất an run rẩy từ tận sâu trong đáy lòng, cậu cũng không thể nói rõ vì sao, chỉ là cái cảm giác ấy thân thuộc đến đáng sợ.
Lòng bàn tay rỉ một lớp mồ hôi mỏng, lúc nhận lấy cốc giấy, tay không kìm nổi mà run lên rất khẽ.
“Cảm ơn ạ.”
Hứa Kỳ Sâm quay người, cảnh tiếp theo là rời khỏi tiệm cà phê, bước chân cậu chậm rì rì, cảm tưởng như đế giày dính chặt với lớp nhựa đường tan chảy trên con đường cái.
“Ngày mai bạn còn tới đây nữa không?”
Hứa Kỳ Sâm đột nhiên quay đầu lại, Lâm Nhiên gãi tóc sau đầu, “Ý mình là, ngày mai tiệm cà phê có hoạt động, mùa hè mà, đồ uống lạnh mua một tặng một.”
Mùa hè mà.
Ba chữ ấy trong lời anh rất êm tai, nghe như đang nói lời tỏ tình.
“Bạn cũng có thể đưa bạn bè đến cùng, lời lắm.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn anh, giọng điệu chân thành: “Nhưng mà em không có bạn bè.”
Vừa dứt lời, Hứa Kỳ Sâm đã hối hận đến nỗi muốn cắn lưỡi cho rồi, bởi vì lời thoại này không có trong kịch bản.
Đúng là vẫn không có kinh nghiệm, mới diễn được chút xíu đã bắt đầu không phân biệt được rõ ràng phim ảnh và thực tại.
Lâm Nhiên ngẩn người, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Anh vòng qua quầy hàng không có thật, tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, vươn tay ra.
Hứa Kỳ Sâm ngẩn cả người, cậu ngơ ngác ngước lên nhìn Lâm Nhiên cao hơn mình nửa cái đầu, trên người anh có một thứ khí chất hòa lẫn của một người đàn ông trưởng thành và một cậu thiếu niên trẻ tuổi.
Nụ cười của anh rất đỗi chân thành, khiến Hứa Kỳ Sâm gần như quên mất đó chỉ là kĩ năng diễn xuất mà thôi.
Hứa Kỳ Sâm do dự, song cũng vươn tay ra, đối phương nắm lấy nhanh chóng và mạnh mẽ.
“Giờ thì em có rồi này.”
“Ngày mai đến đây nhé, anh mời em uống Mocha đá.”
“Vâng ạ.”
Khoảnh khắc Trần An Bình kêu dừng lại, Hứa Kỳ Sâm rút tay mình ra ngay lập tức, nói cảm ơn với Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cũng khôi phục lại nụ cười nửa phần ẩn ý thường ngày, quay trở về chỗ ngồi.
Vẻ mặt của Cù Thanh không còn giống như khi mới vào nữa, nụ cười cô dành cho Hứa Kỳ Sâm xuất phát từ tận đáy lòng, tuy nhiên Hứa Kỳ Sâm không rõ có phải cô cũng như vậy với những diễn viên khác hay không.
Ngược lại, sắc mặt của Trần Anh Bình lại không dao động rõ ràng.
Mọi người nói vài câu đơn giản, Hứa Kỳ Sâm rời khỏi phòng.
Mới ra ngoài chưa được bao xa, Lý Vân đã chạy tới đón, “Sao rồi? Cậu ở trong đó lâu quá đấy.”
Hứa Kỳ Sâm không bày ra vẻ gì, ăn ngay nói thật: “Một đoạn độc thoại và một đoạn diễn thử, nhưng mà họ không nhận xét gì cả ạ.”
Vẻ mặt Lý Vân có vẻ thất vọng, nhưng điều ấy cũng nằm trong dự kiến của cô, tài nguyên này thực sự quá đắt khách, những người đến casting đều có tên tuổi, ưu thế lớn nhất của Quý Mộng Trạch là mặt đẹp và nổi tiếng, điều này khiến ít nhiều tư bản chằm chằm dõi theo, nhưng đối với phim điện ảnh kiểu này, khuyết điểm của cậu lại đủ để đạo diễn đặt một phiếu loại bỏ.
Lý Vân vỗ vai Hứa Kỳ Sâm mấy cái tượng trưng, “Dù sao thì được thử một lần cũng là tốt rồi, cơ hội như vậy sau này vẫn sẽ còn mà.”
Hứa Kỳ Sâm căn bản không nghe thấy lời Lý Vân nói, cậu đang trò chuyện với 0901.
“0901, những nhân vật này đều nằm trong hệ thống nhân vật, vậy cậu có thể đọc được suy nghĩ của họ không?”
0901 bình tĩnh trả lời: “Trên lí thuyết là có thể, nhưng để thực hiện điều này, ngài cần phải trao đổi bằng năm nghìn điểm.”
Năm nghìn? Hiện giờ cậu chỉ có bốn trăm.
Hứa Kỳ Sâm gạt bỏ ý nghĩ thăm dò hiện thực thông qua hệ thống Al.
0901: “Nhưng mà ngài Hứa, tôi cảm thấy kĩ năng diễn xuất của ngài rất tốt.”
Hứa Kỳ Sâm cười khổ, không chừng chỉ giới hạn trong đoạn cảm xúc yêu thầm này mà thôi…
Lúc lấy lại tinh thần, Lý Vân đã đưa cậu ra khỏi khách sạn.
Idol trong nhóm nhạc khác với nghệ sĩ, bọn họ phải bẻ đôi một ngày ra thành hai nửa, hiện giờ là mười giờ bốn mươi phút tối, Hứa Kỳ Sâm phải về công ty để luyện tập với các thành viên.
Hoàn thành một nửa vũ đạo đội hình, năm người ngồi thành một vòng tròn trên sàn phòng tập nghỉ ngơi.
Bạch Dực cầm vỉ kẹo ngậm trị đau họng, bẻ một viên ném vào trong miệng, “Cảm giác hai ngày nay cổ họng bốc khói đến nơi rồi.”
Hứa Kỳ Sâm ngồi đối diện xòe tay trước mặt Bạch Dực, “Tớ xin với.” Bạch Dực bẻ một viên nữa đưa cho cậu, “Cậu ở bên kia thế nào rồi?”
Kẹo trong cổ họng có vị khá lạ, vừa ngọt vừa cay, nhưng cậu vẫn rất thích: “Chắc không qua đâu.”
Minh Kỳ khẽ vỗ tấm lưng hơi cong của Hứa Kỳ Sâm, “Không nhanh vậy đâu, kĩ năng diễn xuất là một thứ rất kì diệu, thực sự không được thì chúng ta cứ tích lũy từ từ từng chút một xem.”
Tưởng Lăng nói thẳng: “Không được chọn cũng được, đến lúc ấy đỡ bị ăn chửi, đọc mà khó chịu.”
Thẩm Hoán vứt khăn ướt trên trán Tưởng Lăng, cười mắng: “Lo cho chương trình tạp kĩ của cậu trước đi.”
Tưởng Lăng là khách mời cho mùa một của chương trình thực tế thể thao ngoài trời nhờ vóc dáng đẹp và tài năng vận động bẩm sinh, có điều xuất thân từ nhóm nhạc thần tượng, dù chỉ số nam tính bùng nổ cũng khó mà không xuất hiện những âm thanh phản đối.
“Tớ da dày thịt béo, cứ mắng thoải mái.”
Thẩm Hoán đạp Tưởng Lăng một cước, sau đó thuận theo đà ngã dựa về hướng Hứa Kỳ Sâm.
Lúc viết truyện, để thi thoảng có chút drama, CP giữa các thành viên trong nhóm là điều tất yếu.
Hứa Kỳ Sâm không chút do dự đắp nặn nên hình tượng khá yêu nghiệt cho Thẩm Hoán, giờ gặp được người thật, cậu phát hiện ra mình không nắm chắc được kiểu cá tính thế này.
Hứa Kỳ Sâm bình tĩnh dịch chân mình sang một chút, Thẩm Hoán lập tức ngã nhào ra đất, bị Bạch Dực cười nhạo điên cuồng: “Tóc cậu nhễ nhại mồ hôi kìa, định lau lên người Mộng Trạch đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm cười xua tay, “Không phải đâu, tớ mỏi chân thôi.”
Nghỉ ngơi được hòm hòm, năm người lại bị thầy vũ đạo nắm đầu tập tiếp, hơn nửa đêm mới được quay về kí túc xá, mà cũng chỉ được ngủ hơn ba tiếng, sáng hôm sau còn phải đi chụp bìa cho một tạp chí.
Trên đường đến studio, Hứa Kỳ Sâm nhìn mọi người cãi nhau ỏm tỏi trên xe, trong lòng xuất hiện những cảm xúc khác thường, nhưng không phải theo hướng tiêu cực.
Từ nhỏ cậu đã không giỏi ăn nói, thường không thể xây dựng mối quan hệ thân thiết với một ai, cũng chẳng hòa nhập vào môi trường chung được.
Dần dà, cậu phát hiện ra mình không có một người bạn nào hết.
Đột nhiên dùng một thân phận mới, có được mối quan hệ đặc biệt giữa các thành viên cùng nhóm, không những mới lạ mà còn có đôi chút vui vẻ.
Sau khi chụp cả nhóm xong thì đến part riêng của từng thành viên, Hứa Kỳ Sâm được nghỉ ngơi một lúc, cậu làm ổ trên ghế sô pha bên cạnh, vừa buồn ngủ vừa đói meo, nhón một món tráng miệng ngọt bỏ vào trong miệng, một nhân viên công tác nữ bắt gặp bèn che miệng cười: “Hóa ra Mộng Trạch hoàn toàn không care việc quản lí vóc dáng nhỉ.
Hứa Kỳ Sâm ngậm đầy bánh ngọt trong miệng không nói chuyện được, xấu hổ cười cười, chợt phía sau vang lên một giọng nói: “Thằng bé này ấy à, có ăn cũng không mập đâu.”
Vừa dứt lời, Lý Vận vận một bộ trang phục màu đen đặt mông xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm thong thả nhai bánh ngọt, nhìn cô.
Lý Vân thở dài, “Cậu không lo lắng chút nào về chuyện casting của mình sao?”
Hứa Kỳ Sâm rốt cuộc cũng nuốt xuống được miếng cuối cùng, “Em có lo lắng cũng vô ích thôi mà.”
“Xem Weibo chưa?” Lý Vân lấy điện thoại ra.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, từ lúc về công ty đã liên tục luyện tập, thời gian ngủ còn thiếu chứ nói gì đến việc lướt Weibo.
Lý Vân đưa điện thoại cho Hứa Kỳ Sâm, “Hôm qua chị còn đang định bảo tung tin ra ngoài trước, treo hình tượng của cậu và phim điện ảnh lên móc câu, không ngờ bị người ta nhanh chân chiếm trước rồi.”
Hứa Kỳ Sâm xem điện thoại, mấy tài khoản marketing(*) đồng loạt đăng Weibo về thời gian casting ngày hôm qua, nội dung tương đối giống nhau, như kiểu “Tác phẩm mới của Trần An Bình, nhắm vào đề tài đồng tính!”, “Tác phẩm mới của đạo diễn Trần ủng hộ cộng đồng LGBT!”, “Tam giác vàng Trần An Bình, Cù Thanh, Lâm Nhiên hợp tác lần thứ hai, tham vọng nhắm vào giải thưởng XX”, vân vân.
Phần lớn sự chú ý dồn cả lên đề tài và phân vai của phim.
(*) Tài khoản marketing: Những blogger, tài khoản mạng chuyên đăng tin, lên bài thảo luận về giới giải trí.
Hứa Kỳ Sâm nhấp vào toàn bộ bài đăng Weibo, trong đó nhắc đến tên của vài nghệ sĩ một cách không rõ ràng, thậm chí còn khá sơ lược.
Câu đưa tay mở phần bình luận, chỉ chỉ.
“Ý chị là, cậu ấy?”