“0901, sao tôi lại cảm thấy nhân vật chính trong những thế giới này đều quen thuộc vậy nhỉ?”
Âm thanh của 0901 xuất hiện trong lòng.
“Ngài Hứa, trong lúc sáng tác, liệu ngài có thêm yếu tố tình cảm cá nhân vào trong đó, hoặc là nói, liệu có cái gọi là nguyên mẫu sáng tác hay không?”
0901 hỏi ngược lại, khiến Hứa Kỳ Sâm rơi vào trầm tư.
Đúng vậy.
Là do chấp niệm của mình quá sâu.
“Được rồi, chúng ta vào học thôi.
Bắt đầu từ tiết ngày hôm nay, tôi sẽ là người đứng lớp môn lý thuyết xác suất và thống kê toán học của các cô các cậu.”
Giọng nói của Địa Trung Hải kéo Hứa Kỳ Sâm trở về hiện thực, cậu lấy giáo trình và bút viết trong ba lô ra, vừa ngẩng đầu lên đã tiếp xúc ánh mắt với Địa Trung Hải, vẻ mặt đối phương như thể muốn nói [may cho thằng nhóc nhà cậu ngoan ngoãn thức thời biết đường tới đây], lấy danh sách ra, trước hết điểm danh tên một lượt, xác nhận không có ai vắng mới bắt đầu giảng bài.
Thành thật mà nói, Hứa Kỳ Sâm đã lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng thực sự tiết học của Địa Trung Hải tiết nào cũng như tiết nào, khô khan nhàm chán, rõ ràng cũng là một ngành học thuộc phân môn toán học, vậy mà lại dùng PPT lướt từng trang từng trang.
Ít nhiều gì thì cũng phải trình bày tính toán trên bảng đen chứ…
Đối với một sinh viên khoa văn rất muốn chăm học nhưng thật sự nghe không vào đầu như Hứa Kỳ Sâm, đây quả là một sự đọa đày.
Hứa Kỳ Sâm gồng thẳng tắp sống lưng suốt một tiết học, dồn tất cả sự chú ý vào bài giảng, sợ rằng mình vừa thả lỏng sẽ thấy buồn ngủ ngay lập tức.
Tiếng chuông tan giờ cuối cùng cũng vang lên, Địa Trung Hải nghiêm mặt tiếp tục nói: “Tôi xin thêm năm phút nữa, nói hết vấn đề này rồi chúng ta sẽ nghỉ.”
Đám sinh viên phía dưới tức mà không dám nói gì, đều đã dợm đứng dậy rồi mà nghe xong lại phải ngồi xuống.
Nhớ tới Mục Diêu ngồi học hết tiết mà không nói lời nào, nhân lúc Địa Trung Hải cúi đầu xem giáo trình, Hứa Kỳ Sâm quay đầu xuống, thấy hắn nằm nhoài trên bàn, gối đầu lên cánh tay mình mà ngủ.
Sinh viên nam bên cạnh mở miệng, “Cậu ấy ngủ suốt cả tiết rồi, may mà Địa Trung Hải không để ý.”
“Sau khi trở về, phải làm đi làm lại dạng đề này thật nhiều lần, nói không chừng tôi sẽ lấy bài ở dạng này trong đề thi giữa kì đấy, nghe chưa?”
Đám sinh viên uể oải đáp lại: “Rồi —— ạ ——”
“Tan học đi.”
Cả phòng học lập tức khôi phục sức sống.
“Cuối tuần rồi! Cuối cùng cũng có thể sống sót qua tuần này rồi!”
“Đi ăn đi, tớ đói quá.”
“Lát nữa nhớ đi lấy đồ chuyển phát nhanh đấy nhé.”
“Về kí túc xá một chuyến trước đã~”
Hứa Kỳ Sâm xoay người, ghé lại gần Mục Diêu còn chưa thức giấc, hắn nằm nghiêng mặt, duỗi cánh tay phải của mình ra để gối đầu lên, sợi tóc đen nhánh nhuộm màu nắng vàng thành một sắc điệu dịu dàng.
Mục Diêu vẫn đang ngủ, như thể hoàn toàn không nghe được tiếng ồn ào xung quanh.
Không phải tai chó rất nhạy sao?
Lại nói, rốt cuộc tai mọc ra như thế nào vậy nhỉ.
Cảm giác đối phương đã ngủ say như chết, Hứa Kỳ Sâm vươn tay ra, muốn rẽ tóc hắn sang để nhìn kĩ hơn một chút, nghĩ đến đây, Hứa Kỳ Sâm không khỏi bật cười khẽ.
Cảm thấy bản thân ngày càng ấu trĩ.
Nhưng ngón tay còn chưa đụng tới tóc hắn đã bị một cánh tay khác bắt lấy.
Dậy rồi à?
“Đàn anh.” Mục Diêu hơi nheo mắt ngồi dậy, tay còn siết lấy cậu, cứ như đang nắm giữ một chứng cứ phạm tội gì đó hết sức quan trọng, “Anh định làm gì thế?”
Hứa Kỳ Sâm giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nhìn vào mắt Mục Diêu, “Không định làm gì cả.”
Bàn tay bị bắt lấy nóng rực.
Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Nếu anh thích tai em như thế, em có thể biến hình ngay bây giờ, đồng thời gọi tới cho anh một đàn chó con, anh thấy sao?”
Cuối cùng Hứa Kỳ Sâm không chịu nổi nữa, lắc đầu, bỗng nhiên lại nghĩ ra cái gì, “Tại sao hôm qua không có con chó con nào tới?”
Vẻ mặt lẽ – ra – không – nên – nói – câu – này của Mục Diêu càng khiến Hứa Kỳ Sâm phát giác điều kì lạ, “Tức là em có thể kiểm soát được đúng không? Không phải lần nào cũng sẽ gọi chúng nó tới?”
Mục Diêu cười nói lảng sang chuyện khác, “Tan lớp rồi à, chúng ta đi ăn đi.”
Hứa Kỳ Sâm không chịu buông tha, “Lần trước em cố ý.”
“Không có mà.” Giọng nói Mục Diêu mềm nhũn, “Đi ăn đi, em đói lắm rồi anh ơi.”
Lại bị qua mặt.
Có điều.
“Vừa rồi em ngủ say vậy cơ mà, sao đột nhiên lại thức dậy?”
Thời điểm thức giấc cũng rất trùng hợp, hại cậu bị bắt quả tang.
Mục Diêu lấy ba lô trong ngăn bàn, hai tay khoác qua vai Hứa Kỳ Sâm, đẩy cậu đi chậm rãi về phía trước.
“Em nghe thấy tiếng anh cười.”
À, ra là tự mình làm lộ.
Chiều thứ sáu là trận đấu bóng rổ thứ tư vòng thăng hạng, lúc đến địa điểm thi, từ đằng xa đã nhìn thấy Tề Manh và Dư Thương ngồi hàng ghế đầu tiên trên khán đài.
Tề Manh đứng phắt dậy, hai tay tạo hình loa trước miệng, gào thật to với Hứa Kỳ Sâm còn đang đứng ở cổng sân bóng rổ.
“Đàn —— anh —— Diệp —— Hàm!”
Mọi người quay cả ra nhìn.
Hứa Kỳ Sâm lúng túng cười, đi tới, “Hai người tới sớm thế?”
Tề Manh hút sụt một ngụm từ túi sữa chua trên tay, lấy ba lô của mình ra khỏi chỗ ngồi, “Đàn anh ngồi đi, anh không biết đâu, Con Chó nổi tiếng kinh khủng, từ lúc nghỉ trưa còn đóng cửa đã phải bắt đầu xếp hàng rồi.”
Mỗi lần nghe Tề Manh gọi Mục Diêu là Con Chó, Hứa Kỳ Sâm lại rất buồn cười.
“À phải rồi, anh mang đồ ăn cho hai đứa này.” Hứa Kỳ Sâm lấy ra hai hộp đựng thức ăn từ trong ba lô, “Không phải em bảo từ trưa đã tới đây rồi sao? Anh sợ hai đứa không kịp ăn chưa.”
Tề Manh vui vẻ lắc lư cái đầu, nhận lấy hộp đựng mở ra, “A! Sandwich, cảm ơn đàn anh!”
Hứa Kỳ Sâm đưa hộp còn lại cho Dư Thương, “Tiểu Thương, anh nấu ngô kem, lát nữa xem thi đấu có thể ăn.”
Dư Thương nhận lấy chiếc hộp bằng cả hai tay, mặc dù lúc nói cảm ơn vẫn hơi run, nhưng răng cửa đã lộ ra không giấu được, trông rất vui vẻ.
“Hóa ra thuộc tính của đàn anh là người vợ hiền, đáng yêu quá đi!” Hai má Tề Manh phồng ngập đồ ăn, “A! Con Chó đến kìa!”
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn, hai đội đều đã vào sân.
“Nghe đâu đối thủ lần này đáng gờm phết, khoa vật lý.” Tề Manh ăn hết cái sandwich cuối cùng, ghé bên tai Hứa Kỳ Sâm, “Đàn anh, trong đó có đồng loại của bọn em đấy.”
Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu mày, nhìn các thành viên mặc đồng phục xanh lam đậm của khoa vật lý, trong đó có một người, mặc dù hình thể không cao to lắm, nhưng khí thế lạnh lùng, nhuộm đầu vàng chói.
“Số 21 à?”
Tề Manh nhỏ giọng vâng một tiếng, “Cả số 8 nữa ạ.”
Mặc dù vóc người của số 8 cũng xêm xêm Mục Diêu, nhưng đô con hơn hắn nhiều, thoạt nhìn cũng phải chừng 200 cân(*).
(*) 200 cân Trung Quốc ~ 100kg.
Đáy lòng âm ỉ không yên.
Sau khi huấn luyện viên của đội bóng nói xong, các cầu thủ tiến hành khởi động làm nóng người tại chỗ.
Hứa Kỳ Sâm gọi lớn về phía Mục Diêu, “Mục Diêu.”
Cậu đã hô to hết cỡ, song âm thanh vẫn gần như bị vùi lấp trong tiếng ồn ào khắp toàn sân.
Mặc dù vậy, Mục Diêu vẫn lập tức xoay người, cười với Hứa Kỳ Sâm, sau đó chạy tới.
Tề Manh bật cười khanh khách, “Con Chó nhà chúng ta đúng là trung thành quá đi.”
“Đàn anh.” Mục Diêu đi tới, dựa người vào lan can chắn ở khán đài, “Anh tới rồi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhìn thấy headband trên trán Mục Diêu, trong lòng chợt thấy ấm áp lạ.
Có điều hình như tóc mái dài quá, Hứa Kỳ Sâm vươn tay gẩy mấy sợi tóc mái trên trán Mục Diêu: “Không chắn mắt à?”
Mục Diêu thổi thổi tóc mái, “Hơi hơi, hơn nữa hôm nay còn đổ mồ hôi hoài.”
Tề Manh mở bên cạnh nói: “Buộc lên đi, không ảnh hưởng đến việc phát huy đấy.”
Hứa Kỳ Sâm cũng bày tỏ đồng ý.
“Vậy đàn anh buộc cho em đi.” Mục Diêu cầm lấy dây buộc tóc màu đen Tề Manh lấy ra từ chiếc túi đeo nhỏ, nhét vào trong tay Hứa Kỳ Sâm, nói rồi tháo headband trên đầu xuống, lúc lắc mái tóc.
Y như con gâu gâu vừa tắm xong, đang rũ nước trên người.
“Nhưng mà…” Hứa Kỳ Sâm vun tóc trên trán Mục Diêu thành một túm nhỏ, “Anh không rành việc buộc tóc lắm đâu.”
“Không sao, cứ buộc bừa thôi, không chắn tầm mắt là được.”
Hứa Kỳ Sâm vụng về buộc từng vòng một, sợ mình nặng tay quá sẽ làm hắn đau.
“Được rồi.”
Mục Diêu ngước lên, lộ ra hai cái răng nanh rất yêu, túm tóc bé xíu trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại nom như quả táo nhỏ.
Đột nhiên, một tràng gào thét nổ ra từ phía khán đài dọa Hứa Kỳ Sâm giật bắn mình.
Tề Manh cạn lời: “Con Chó, đi tìm hiểu về cách hủy dung và tăng cân đi.”
Mục Diêu lườm Tề Manh một cái, quấn headband quanh cổ tay, “Cảm ơn đàn anh.”
Rồi xòe bàn tay ra trước mặt Hứa Kỳ Sâm, làm tư thế đập tay.
“Em đi đây.”
Hứa Kỳ Sâm cũng giơ tay, đập nhẹ lên tay hắn.
Đương định rời đi.
Năm ngón tay Hứa Kỳ Sâm lại đan xiết giữa những ngón tay hắn, nắm lấy.
Mục Diêu quay đầu.
Vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm hết sức nghiêm túc, “Cẩn thận chút nhé.”
A, lại nữa rồi.
Lại là cái cảm giác kích động muốn hôn cậu mặc kệ mọi thứ.
Mấy ngón tay cứng ngắc vì sững sờ chậm rãi cong lại, đến khi chạm tới mu bàn tay Hứa Kỳ Sâm thì khóa tay cậu lại.
Nắm chặt hơn một chút nữa.
“Em biết rồi.”
Nhìn theo bóng lưng Mục Diêu rời đi, trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn không ngừng thấy bất an.
Nghiêng đầu sang, cậu thấy Tề Manh đang cầm một cuốn sổ vẽ gì đó.
“Em đang vẽ gì thế?”
Dư Thương ngồi cạnh Tề Manh lí nhí đáp, “Sổ vẽ.”
“Sổ vẽ?” Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, “Sổ vẽ gì?”
“Sổ vẽ BL…Ơ ưm…” Dư Thương còn chưa kịp dứt lời đã bị Tề Manh bịt miệng lại.
Hứa Kỳ Sâm cũng không ngốc, huống gì cậu còn là tác giả tiểu thuyết đam mỹ.
Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là đã hiểu chuyện gì rồi.
Hóa ra là hủ nữ à.
Thảo nào vừa rồi mới nói mấy thứ như “thuộc tính” gì đó.
Tiếng còi vang lên, tay Mục Diêu dài, không ngoài dự đoán đã đoạt được bóng, lúc xoay người dân bóng bị đối thủ số 8 va mạnh vào người, bóng rơi khỏi tay, cầu thủ đội bên cướp đi mất.
Vừa bắt đầu đã bốc mùi thuốc súng nồng nặc, khiến cho nỗi bất an trong lòng Hứa Kỳ Sâm càng tăng thêm một bậc.
Số 8 là trung phong của đối thủ, về mặt kĩ thuật không hơn Mục Diêu là bao, nhưng cân nặng lại là vũ khí rất có lợi, bị hắn ta đụng phải, đầu óc choáng váng mất hồi lâu.
“Con Chó bị đánh gọng kìm rồi.”
Rõ ràng số 8 và số 21 đang chơi theo lối phối hợp tấn công, nhắm về phía Mục Diêu.
Một khi Mục Diêu xuất hiện trong khu vực của đối phương sẽ lập tức bị theo dõi, vậy nên sau khi chạy được vào tuyến trong, Mục Diêu buộc phải chuyền bóng sang cho A Minh.
Hứa Kỳ Sâm dõi mắt theo từng thao tác và chuyển động trên sân.
Mục Diêu vốn tập trung tiến vào khu vực đối phương, nhưng phòng ngự chặt đến mức đành phải thực hiện lối chơi tuyến ngoài, sau khi được chuyền bóng thì trực tiếp ném nghiêng người ra sau, ăn một cú ba điểm.
Mấy cô gái trên khán đài đồng loạt gào thét chói tai, trong lòng Hứa Kỳ Sâm lại như có lửa đốt.
Kết thúc nửa hiệp đầu, cả người Mục Diêu ướt sũng mồ hôi, chống hai tay lên đầu gối khom lưng thở hổn hển.
Huấn luyện viên tập trung cả đội lại cùng thảo luận các biện pháp đối phó, có lẽ là muốn thay đổi chiến thuật.
Nhưng hiện tại, Hứa Kỳ Sâm lại hi vọng rằng bọn họ có thể thay người cho Mục Diêu.
Bởi vì theo như nguyên tác truyện, trong trận đấu này, Mục Diêu gặp chấn thương.
Hơn nữa số 8 và số 21 của đội đối thủ rất không bình thường, thi đấu nửa trận rồi mà trông vẫn vô cùng thản nhiên bình tĩnh.
Tề Manh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, “Theo lý mà nói, thể lực của hai người bọn họ cũng chỉ ngang ngửa Mục Diêu, tại sao lại như vậy…”
Hứa Kỳ Sâm không kìm được gọi Mục Diêu, “Mục Diêu, không thì hiệp sau em đừng ra sân nữa.”
Đối phương căn bản không chỉ đơn giản là đang chơi bóng, mục đích quá rõ ràng.
Mục Diêu lắc đầu, “Đàn anh, không sao đâu, anh yên tâm.”
Nửa sau trận thi đấu bắt đầu bằng nụ cười tươi của hắn.
Tỉ số trước đó bám sát nhau, vì để phá vỡ tuyến phòng thủ của đội bạn, Trần Kình Vũ và A Minh cũng nằm trong tuyến phát động tấn công.
Sau khi Mục Diêu nhận bóng, hơn phân nửa số lần bị chắn dưới rổ, nhưng hai chân hắn rất vững chắc, dù đứng nghiêng lệch vị trí vẫn có thể thực hiện vài cú hook liên tiếp, vào rổ thuận lợi.
“Kỹ thuật hook chắc thật.” Tiểu Thương hiếm khi nào mở miệng cũng không khỏi lên tiếng cảm thán.
Dần dần, mọi người phối hợp ngày càng ăn ý, lúc Mục Diêu dẫn bóng bị số 8 chặn lại, tay trái chuyền bóng qua hông dưới, tay phải đón được rồi vòng qua phía sau, một đường chuyền bóng đẹp mặt từ sau lưng.
Ngón tay dùng sức, thình lình chuyền bóng cho A Minh đứng dưới rổ mà không ai kịp nhận thấy.
Một cú lên rổ xuất sắc.
Cảm giác tình thế đã tốt hơn nhiều.
Sau khi thay đổi chiến thuật, Mục Diêu rút khỏi vị trí ghi bàn chủ lực, tác dụng của hàng phòng thủ của đối phương cũng không còn nhiều như trước nữa, cuộc giao tranh dễ dàng hơn hiệp trước rất nhiều.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn luôn cảm thấy đối thủ số 8 và số 21 chưa sử dụng hết sức lực.
Nhịp tấn công trên sân ngày càng nhanh, A Phong nhận được bóng từ tuyến ngoài rồi chuyền bằng một tay qua cho A Minh, nhưng A Minh – tay ghi bàn chính cho nửa sau của trận đấu, lúc này đây lại đang bị hai người chơi bên phía đối phương kìm kẹp, không tìm được thời điểm phù hợp để lên rổ.
Mục Diêu đánh ý cho cậu ta bằng ánh mắt.
A Minh chuyển động giả làm động tác ném rổ, hơi vung cổ tay, chuyền bóng sang cho Mục Diêu.
Mục Diêu thực hiện cú lên rổ ba bước bằng tốc độ nhanh nhất có thể, dù có là một trung phong mạnh như số 8 cũng khó lòng đuổi kịp để phòng thủ.
Ngược lại, số 21 cũng đồng thời nhảy lên, nhưng đến lúc ấy rồi không thể ngăn cản pha ghi bàn được nữa.
Đúng như tất cả mọi người dự đoán, bóng trót lọt vào rổ.
Nhưng ngay sau đó.
Mục Diêu té ruỳnh trên mặt sân, ôm chặt ngực trái.
Số 21 cũng ngã lăn ra đất theo quán tính.
“Phạm quy!”
Hứa Kỳ Sâm đứng phắt dậy, một cơn đau nhói xuyên qua tim.
Từ góc nhìn của cậu không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ở khán đài cách đó không xa bắt đầu xuất hiện tiếng phản đối.
“Số 21 đội xanh va chạm bằng cùi chỏ! Chỗ tôi nhìn thấy rất rõ ràng!”
“Mẹ nó, mánh bẩn vãi!”
“Đây là phạm lỗi bạo lực rồi…”
Trần Kình Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Mục Diêu đỡ hắn dậy, tên đầu vàng số 21 phạm lỗi lại chẳng hề có chút áy náy nào, vẻ mặt vừa khiêu khích vừa khinh thường, A Phong chạy tới định đấm cho hắn ta một quả, bị Đầu Gỗ giữ chặt lại.
“Đừng đánh người.”
Hứa Kỳ Sâm căn bản không quan tâm trọng tài xử lỗi gì, hay ai sẽ là người thế chỗ thực hiện pha ném phạt, trong đầu cậu chỉ còn toàn là hình ảnh Mục Diêu ngã xuống khi nãy.
Bên tai hỗn tạp đủ loại thanh âm, như bị buộc phải đeo một chiếc tai nghe có khả năng tiếp xúc kém, vừa chói tai vừa lộn xộn.
Mà giờ phút này, cậu chỉ có thể nghe thấy thanh âm của chính mình.
Không ngừng lặp lại tên Mục Diêu trong lòng.
Chen chúc ra khỏi hàng ghế khán đài, bỏ mặc ngoài tai sự ngăn cản của nhân viên công tác mà chạy tới bên cạnh Mục Diêu vừa được khiêng đến khu vực dự bị nghỉ ngơi, Hứa Kỳ Sâm quỳ một chân trên đất, nắm lấy tay Mục Diêu.
Nhưng chẳng tài nào nói nên lời.
Cứ siết thật chặt cánh tay hắn vậy thôi.
“Diệp Hàm, ông đừng động vào thằng bé, để nhân viên y tế tới xem đi.”
Hứa Kỳ Sâm hoảng loạn nhìn khắp người Mục Diêu, không có vết thương ngoài nào khác, không chảy máu.
Hắn chỉ ôm lấy ngực mình, lông mày nhíu chặt, trán ướt đẫm mồ hôi.
Khó chịu quá.
Ngực đau.
Rõ ràng có phải mình bị thương đâu.
Mục Diêu dùng cánh tay còn lại khẽ chạm lên mu bàn tay Hứa Kỳ Sâm.
Lộ ra một nụ cười mỉm, “Em không sao mà…”
Đội ngũ y tế đỡ Mục Diêu nằm ngang, kiểm tra qua một lượt, “Hẳn là bị gãy một bên xương sườn.” Sau khi chẩn đoán tình trạng bệnh, hai nhân viên y tế lập tức dùng khăn tam giác cố định chéo cẳng tay trái của Mục Diêu trước ngực, bảo vệ ngực trái bị thương.
“Mau đưa đến bệnh viện đi.”
“Để em.” Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, “Em đưa em ấy đi.”
Nhân viên y tế nói tiếp, “Đưa đến bệnh viện trường cũng được, nhưng phải đảm bảo chắc chắn phần thân trên đứng thẳng nhé.”
Hứa Kỳ Sâm dìu Mục Diêu rời khỏi sân bóng rổ theo lối bên cạnh.
Lúc ra đến cửa, Tề Manh và Dư Thương cũng theo sau.
“Cậu ấy không thể đến bệnh viện thông thường được đàn anh à.”
Hứa Kỳ Sâm hiểu rõ điều ấy, nhưng nhất thời căn bản không nghĩ ra được cách nào khác.
Khó chịu quá, thậm chí còn không muốn nhìn sang người đang bị thương là cậu ấy.
Bỗng nhiên, Dư Thương mở miệng, “Em, em biết một chỗ, em dẫn mọi người đi.”
Nơi mà Dư Thương nói là một phòng khám tư nhân trong một khu dân cư lâu đời, tổng cộng hai tầng, nhìn vừa cũ kĩ vừa chật hẹp.
“Em hay tới đây lắm, mọi người yên tâm.”
Bảy giờ tối, trong phòng khám tầng một chỉ có một bà lão ngồi một mình truyền dịch trước TV, đang xem một bộ phim truyền hình lưu hành mười mấy năm trước.
Dư Thương giúp Hứa Kỳ Sâm dìu Mục Diêu ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh, sau đó vào phòng trong gọi nhỏ: “Bác sĩ Trương… bác có đó không ạ?”
Một người đàn ông mặc áo may ô râu ria xồm xoàm bước ra, trong miệng ngậm một que kẹo, “Lại là con chuột nhỏ cháu à, sao thế, lại ăn xong đau bụng sao?”
Dư Thương lắc đầu, chỉ ra bên ngoài, “Bạn, bạn của cháu bị thương… Bác, bác khám cho cậu ấy giúp cháu được không ạ?”
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn ra ngoài, lấy chiếc áo blouse trắng treo trên giá xuống mặc vào, sau đó đi ra, quan sát Mục Diêu ngồi dựa trên giường với vẻ mặt đau đớn.
“Bị ngã à?”
Dư Thương đi theo đằng sau bác sĩ Trương, “Không ạ, người ta huých khuỷu tay vào làm bị thương.”
Bác sĩ Trương ngừng lại, cau mày hỏi: “Con người?”
“Không ạ, là triết nâu…”
Bác sĩ Trương gật đầu, ánh mắt rơi trên người Hứa Kỳ Sâm, “Ở đây có một con người thật này.”
Tề Manh lập tức lên tiếng, “Anh ấy là bạn của chúng cháu ạ.”
“Biết rồi, không hiểu nổi nguyên tắc kết bạn của mấy đứa nhóc các cháu nữa.” Bác sĩ Trương khom lưng kiểm tra cho Mục Diêu, sau đó dẫn hắn lên tầng hai, một lát sau cầm cuộn phim chụp tới đưa cho Dư Thương, “Gãy hai cái xương sườn, nhưng không sao, không có vấn đề nghiêm trọng.” Nói xong dùng một dải dây nẹp lấy từ phòng trong cố định phần ngực cho Mục Diêu.
“Sắp tới không được vận động, đặc biệt là không được đè lên ngực, vải băng nếu không nhất thiết phải tháo thì đừng tháo ra.” Ông đi tới ngăn kéo lấy ra hai hộp thuốc, “Lúc nào đau quá thì uống hộp này, hộp còn lại phòng ngừa nhiễm trùng, một ngày hai viên.”
Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Xin hỏi, chấn thương của cậu ấy bao lâu thì lành hết ạ?”
“Nếu là cháu thì ít nhất phải ba tháng, giống như câu mà con người hay nói đấy, thương gân động cốt một trăm ngày.” Bác sĩ Trương ngồi xuống ghế, sờ râu trên cằm mình, “Có điều thằng nhóc kia không giống như cháu, chỉ cần không tự đi tìm đường chết, mười ngày nửa tháng là ổn rồi.”
Trái tim lửng lơ cuối cùng cũng rơi xuống, Hứa Kỳ Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu vẫn còn một số thắc mắc, vì vậy lúc Dư Thương và Tề Manh dìu Mục Diêu ra ngoài, cậu ở lại một mình hỏi bác sĩ Trương.
“Thể lực giữa các quái thú có cách biệt rất lớn sao ạ?”
Bác sĩ Trương ngậm kẹo que, liếc mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Đương nhiên, theo lý thuyết, bản thể của thằng nhóc kia rất mạnh, chức năng cơ thể của nó đã là một loại quái thú rất mạnh mẽ.” Nói rồi ông lấy cây kẹo ra, “Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao một con triết nâu lại có thể khiến thằng bé chấn thương đến mức như vậy, không logic chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm trầm mặc, nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng khám.
Lúc trở về, Hứa Kỳ Sâm ngồi một xe với Mục Diêu, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hơn mười mấy phút, Hứa Kỳ Sâm nói với tài xế, “Phiền chú quay đầu tới khu dân cư Thiên Di với ạ.”
Cuối cùng Mục Diêu cũng mở miệng, giọng rầu rĩ, “Đàn anh, anh giận rồi à?”
Đúng là giận rồi.
Nếu như lúc trước mình cứng rắn hơn một chút, dù có ra sao cũng không cho Mục Diêu tiếp tục ra sân thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm cảm thấy suy nghĩ này chỉ càng khiến cậu cảm thấy bản thân tùy hứng mà thôi.
“Không.”
Khóe môi Mục Diêu trễ xuống, nhìn Hứa Kỳ Sâm không nói một lời, “Anh không đưa em về trường trước sao?”
Hứa Kỳ Sâm vẫn không hé răng.
Tài xế lái xe vào khu nhà Hứa Kỳ Sâm ở, cậu mở cửa bước ra, trả tiền cho tài xế, sau đó đi tới ghế sau.
“Bắt đầu từ hôm nay, em tạm thời ở chung với anh.”
Giọng Hứa Kỳ Sâm rất thấp.
Anh không thể để em một mình được.
Cứ như vậy, cậu đưa Mục Diêu về nơi mình ở.
Cảm giác này rất lạ lùng, giống như nhặt một con cún hoang bị thương về nhà.
Mở cửa ra, phát hiện cậu bạn trạch nam cùng nhà đang ru rú trong phòng chơi game, tiếng động rất lớn, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được loáng thoáng, có lẽ vì cho rằng trong nhà không có ai nên mới mở âm thanh.
Tuy nhiên, như vậy lại càng khiến Hứa Kỳ Sâm có một loại cảm giác an toàn.
Dìu Mục Diêu ngồi vào phòng, Hứa Kỳ Sâm cứ nghĩ đi nghĩ lại, không biết liệu thái độ của mình đối với hắn khi nãy có lạnh nhạt quá hay không.
Chỉ là cậu rất tức giận, giận kẻ đã làm tổn thương hắn một cách ác ý, giận hắn không đoái hoài tới lời nói của mình.
Và giận bản thân hơn cả, rõ ràng đã biết trước nội dung truyện, ấy vậy mà vẫn chẳng thể thay đổi được.
Vô vàn xúc cảm ngổn ngang trong lồng ngực biến thành sợi bông chặn lại tất cả những lo lắng, dịu dàng, đau lòng và xót xa vừa sinh sôi ngay nơi cổ họng, không thốt nên nổi một lời.
Chỉ là chấn thương mà thôi.
Thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Diêu, lại không thể nào không nghĩ tới kết cục trong nguyên tác.
Rất sợ hãi.
Rất tối tăm.
Hứa Kỳ Sâm dời bước, định đi bật đèn, lại bị Mục Diêu kéo cổ tay lại..
“Đừng giận em mà.”
Giọng hắn trầm thấp, lẫn cùng sự cầu xin tha thứ.
“Không phải em… đã chịu trừng phạt rồi sao?”
Mục Diêu ngước lên, nở nụ cười với Hứa Kỳ Sâm đã quay đầu đi.
“Lần sau, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”