Lý Vân hơi giật mình, không biết đứa nhóc này thông minh lên từ khi nào, chưa gì đã nhìn ra.
Bình luận mà cậu chỉ, cũng chính là điều Lý Vân muốn nhắc tới.
[winordie]: Tôi nói ngắn gọn nhé, chắc chắn là TT, một thời gian nữa sẽ thông báo thôi, nếu không phải cậu ấy tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn c*t.
Bình luận này đang được đánh giá là nổi nhất, có hơn 700 lượt trả lời phía dưới, trong đó chia thành phe người hâm mộ đòi ôm Trừng Trừng nhà mình về, phe kêu đừng phát tán tin đồn mà không có chứng cứ rõ ràng, và phe người qua đường hóng chuyện chẳng rõ thực hư.
Lý Vân cũng không giấu diếm, “Mặc dù những tài khoản doanh tiêu này khoác bên ngoài chiếc áo tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới của Trần An Bình, nhưng phần bình luận lại đang dẫn dắt theo nhịp, không ít người tỏ thái độ muốn tài nguyên này về tay thần tượng của mình, rõ ràng đoàn đội của Tôn Trừng đã liên kết với thủy quân(*) để khơi sức nóng, hôm qua chị định hỏi thăm thử tình hình casting của cậu ta, nhưng mà người trong đoàn phim Nam Kha rất kín miệng, không dò ra được tin tức gì hết.”
(*) Thủy quân: Một bộ phận được trả tiền để nhắm vào thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi giả trang thành một cư dân mạng bình thường để đưa ý kiến, nhận xét gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ đang nhắm tới trên mạng xã hội, định hướng truyền thông bằng cách phát tán thông tin.
Hứa Kỳ Sâm nhớ lại dáng vẻ thở than của Tôn Trừng và hai lúm đồng tiền ngọt ngào của cậu ta: “Cũng có thể là đoàn đội của cậu ấy cảm thấy ăn chắc tám, chín phần rồi nên mới lên Weibo tuyên truyền thì sao?”
Hỏi như vậy để không lộ ra sơ hở trước mặt Lý Vân, chứ trong lòng Hứa Kỳ Sâm đã có tính toán riêng rồi.
Hôm qua Tôn Trừng tỏ ra hoàn toàn mất hết hi vọng trước mặt mình, nếu giả vờ cho Quý Mộng Trạch xem thì lí do là gì, muốn tạo áp lực? Hay là để Quý Mộng Trạch hạ thấp cảnh giác dành cho cậu ta? Nếu thật sự như vậy, Tôn Trừng không thể dựa vào kết quả casting để vào đoàn phim được, khả năng duy nhất là có chống lưng phía sau.
Theo thiết lập của Hứa Kỳ Sâm, có ba nhà đầu tư chủ yếu cho [Nam Kha], đó là Thịnh Đại Quang Hoa, Hâm Diệu và Đỉnh Minh Thế Kỷ.
Trào phúng thay, nguyên nhân khiến cho Tôn Trừng không thể tham gia diễn [Nam Kha] trong nguyên tác chính là Quý Mộng Trạch có tư bản nâng đỡ.
Điều duy nhất có thể xác định được hiện giờ chỉ là người đứng sau lưng Quý Mộng Trạch và Tôn Trừng chắc chắn không phải cùng là một.
Lý Vân nhanh chóng gạt bỏ “giả thiết” của Hứa Kỳ Sâm: “Không thể nào, tài nguyên như thế này chỉ cần hợp đồng chưa được kí, tất cả đều không có gì chắc chắn hết.
Hơn nữa đâu chỉ có mình cậu ta thể hiện tốt, cậu ta vội vã không giữ nổi mình chắc chắn là do đã gặp được đúng tư bản, tiện dò thử mực sâu của nước mà thôi.”
Lý Vân nói rồi nhìn Hứa Kỳ Sâm, vẻ mặt muốn nói lại ngừng, Hứa Kỳ Sâm nắm trong tay chiều hướng phát triển của cốt truyện, đương nhiên cũng biết cô suy nghĩ gì trong lòng – cảm giác nắm kịch bản trong lòng bàn tay thật sự khiến cậu có một niềm vui sướng không đúng thời điểm.
“Chị Vân, chị định nói gì sao?”
Thấy cậu đặt cho một bậc thang, Lý Vân không nấn ná thêm nữa, lập tức bước xuống: “Nói thẳng ra, tài nguyên điện ảnh như thế này đã bỏ lỡ rồi khó mà lấy lại được lần hai, người ta đã bắt đầu đánh con bài tư bản rồi, chúng ta không thể cứ để mặc như vậy được.” Thấy Hứa Kỳ Sâm không lên tiếng, cô nói tiếp, “Chị hẹn một bữa cơm với chủ tịch Giang Minh của Đỉnh Minh Thế Kỷ rồi, lát nữa kết thúc công việc chúng ta cùng đi ăn.”
“Em không đi đâu.” Hứa Kỳ Sâm đáp lại bốn chữ nhẹ tênh, giọng điệu không hề có ý đùa cợt.
Lý Vân giận mà không trút vào đầu được, nhưng vẫn hạ thấp giọng: “Cậu làm gì thế, nói như chị là kẻ dắt gái không bằng vậy.
Con gái của chủ tịch Giang là fan trung thành từ khi cậu mới vào nghề, bữa cơm này cũng là do bên bọn họ đề nghị, cậu không cần làm gì cả, chỉ là ăn một bữa cơm riêng với con gái nhà người ta thôi.
Nghe nói vốn đầu tư của Đỉnh Minh Thế Kỷ chiếm không ít, hẳn là có đủ quyền lên tiếng đấy.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn lắc đầu, “Chị Vân, không phải em không đi vì tùy hứng, em tự có cân nhắc cho riêng mình, chị tin em một lần đi.”
Có rất nhiều kiểu người đại diện, có người vạch mưu bày kế dọa sợ nghệ sĩ nhà mình, có người coi nghệ sĩ như cây hái tiền, vắt kiệt tới tận giọt máu cuối cùng, cũng có người lúc nào cũng lo đau đáu như người mẹ già.
Người ngoài nhìn vào thấy Lý Vân như loại thứ nhất, thực tế chỉ người trong cuộc mới biết rõ Lý Vân là kiểu cuối cùng.
Hứa Kỳ Sâm không muốn, Lý Vân chỉ đành thở dài, cũng đâu thể nào nhẫn tâm ép buộc bất đắc dĩ được.
Hứa Kỳ Sâm nói thêm, “Chị có số điện thoại của chủ tịch Giang không? Em gọi điện nói một tiếng xin lỗi với ông ấy.”
Vẻ mặt Lý Vân tiếc không thể mài sắt thành kim, bấm điện thoại rồi vứt vào trong lồng ngực Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy, sau khi giới thiệu rõ bản thân, thái độ của đối phương cực kì khách sáo thân thiện.
Hứa Kỳ Sâm xin lỗi chủ tịch Giang hết sức trịnh trọng, đồng thời đặc biệt cảm ơn con gái của chủ tịch Giang, nói hi vọng có thể gặp mặt cô bé sau hậu đài của buổi biểu diễn tới đây, cảm ơn tận mặt.
Hiển nhiên đối phương không ngờ sự việc sẽ tiến triển theo chiều hướng này, sửng sốt giây lát.
Hứa Kỳ Sâm không đề cập rõ lí do từ chối, nhưng người lăn lộn trên thương trường bấy lâu đều am tường, hiểu ý rồi chỉ cười ha ha vài tiếng, cuối cùng chốt lại, “Mắt nhìn người của con gái tôi cũng giống tôi lắm.”
Cúp điện thoại, Hứa Kỳ Sâm thở phào.
Cậu không hiểu rõ cách xã giao chính thức như thế này cho lắm, nhưng kết quả cũng không đến nỗi nào.
Lý Vân gác tay lên trán mình, cảm giác như con vịt trong tay cứ thế bay đi mất, “Cậu có biết cơ hội lần này quan trọng biết bao nhiêu không, là phim của Trần An Bình, hợp tác với Lâm Nhiên đấy.”
“Em biết, nhưng chị Vân à, chị nói xem nếu như em vào đoàn phim nhờ dựa hơi Đỉnh Minh, sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Thấy Lý Vân không trả lời, Hứa Kỳ Sâm nói tiếp: “Nếu chị muốn biết, những mối quan hệ của chị cũng đủ để đào ra được tư bản đứng sau lưng Tôn Trừng rồi.
Tương tự như vậy, người khác đương nhiên có thể đào ra chúng ta, mặc dù quan hệ giữa em và Đỉnh Minh chỉ được xây dựng dựa trên một bạn fan đặc biệt, nhưng đây không phải điều mà công chúng muốn thấy.
Cư dân mạng chỉ chăm chăm vào những tin đồn nóng hổi, chỉ muốn xem những mối quan hệ bao dưỡng, sự thật có ra sao cũng chẳng hề quan trọng.”
“Hẳn chị định nói rằng, có ra sao đi nữa thì cũng vào được đoàn phim rồi hẵng tính tiếp, nhưng một nghệ sĩ như em, lưu lượng(*), thần tượng, fan đông, diễn kém, những nhãn mác này rất khó có thể xé xuống được.”
(*) Lưu lượng: Chỉ những minh tinh sở hữu lượng người hâm mộ đông, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến rất cao.
Vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm rất nghiêm túc, “Em không muốn mình phải thêm một cái mác “được kim chủ bao dưỡng” và cái danh “tẩy não” ấy nữa, người hâm mộ của em ngày nào cũng phải đáp trả, dập tắt những lời chê bai, bôi nhọ đó rất vất vả.”
Câu cuối cùng khiến Lý Vân bật cười, cô không nói tiếp nữa, đeo túi lên người, nói mấy câu với các thành viên khác rồi rời khỏi studio.
Âm thanh của 0901 xuất hiện lần nữa: “Ngài Hứa, ngài thật sự thay đổi nội dung cốt truyện quyết đoán vậy sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Không được sao? Không phải giống như sửa truyện ấy à, tôi đang điên cuồng sửa truyện đấy.”
0901: “…Không hẳn là không thể, có điều hậu quả khó lường lắm.”
Hứa Kỳ Sâm: “Không sao, riêng việc biết trước những nhân vật có liên quan và một số tuyến cốt truyện không bị thay đổi đã là phạm quy rồi còn gì.”
0901: Đúng là dễ thỏa mãn thật đấy.
Có điều những lời vừa rồi của Hứa Kỳ Sâm chỉ nhằm che giấu thôi, bởi thực chất mục đích thực sự trong lòng cậu hoàn toàn hướng về nhiệm vụ của mình.
Muốn thay đổi kết cục BE của Quý Mộng Trạch, nhất định phải tạo dựng một hình tượng tốt đẹp ngay từ khi bắt đầu.
Mặc dù minh tinh nổi tiếng rất khó có thể thoát khỏi ấn tượng rập khuôn tiêu cực từ phía công chúng, nhưng cố gắng tránh được ít nhiều những chuyện có thể sẽ trở thành “tai tiếng” trong tương lai cũng đã tương đối an toàn.
Quay trở lại, vào đoàn làm phim nhờ dựa hơi tư bản là nguyên nhân chủ yếu nhất cho thái độ lạnh nhạt và khắt khe mà Lâm Nhiên dành cho Quý Mộng Trạch trong nguyên tác, vậy nên để hoàn thành nhiệm vụ phụ một cách thuận lợi, Hứa Kỳ Sâm nhất định phải thay đổi được điều này trong cốt truyện, kể cả cuối cùng không được đóng phim chung với Lâm Nhiên cũng còn an toàn hơn là vừa mới bắt đầu đã bị người ta ghét bỏ.
Bởi vì cậu thật sự không thể chắc chắn được rằng liệu khi sắm vai Quý Mộng Trạch, cậu có thể thật sự xoay chuyển đối phương từ ghét bỏ mình cùng cực thành yêu thích mình hay không.
0901: “Ngài Hứa, ngài đúng là khuyết thiếu tự tin trầm trọng trên phương diện tình cảm đấy.”
Hứa Kỳ Sâm hơi kinh ngạc: “Cậu nghe được nội tâm của tôi đấy à?”
0901: “Bởi vì tôi là Al được chỉ định cho ngài mà.”
Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, đánh giá của 0901 khiến cậu không phản bác được, đúng là cậu khuyết thiếu tự tin trầm trọng, vậy nên ngần ấy năm qua có thể xem là độc thân bằng thực lực.