Không biết Tống Nguyên Ngôn có hiểu được ý cậu không, nhưng với tính cách thâm sâu khó lường của anh, dù có hiểu cũng sẽ không thể hiện ra.
Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ ăn hết bát bánh trôi, không nói thêm gì nữa.
Tống Nguyên Ngôn nghỉ ngơi chưa bao lâu đã kêu bị đầy bụng, dạ dày khó chịu, phải đi loanh quanh một chút cho tiêu bớt đồ ăn, vừa dứt lời đã cầm lấy áo khoác rời đi.
Hứa Kỳ cũng không ngăn cản anh, chỉ nói với lại từ đằng xa: “Nếu cậu một đi không trở lại, lần sau em không bao giờ đi cùng cậu nữa.”
Tống Nguyên Ngôn nghe vậy ngừng bước chân lại, quay người cười nói, “Chắc chắn tôi sẽ về, yên tâm đi, chờ tôi nhé.”
Hứa Kỳ Sâm chẳng kìm đặng tiếng thở dài.
Gặp phải đối tượng “tấn công” như thế này đúng là quá đủ vất vả.
Vì nhàm chán, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy dạo một vòng quanh phòng riêng, đúng là không thể quen nổi đôi chân khập khiễng này.
Mặc dù nói là chênh lệch giữa hai chân chưa tới một centimet, song phiền thì vẫn phiền, đi chưa được hai bước đã thấy mệt, vì vậy cậu ngồi luôn xuống chỗ của Tống Nguyên Ngôn đầu bên kia.
Trên bàn vẫn còn nước trà anh cố tình đánh đổ, Hứa Kỳ Sâm chống cằm lên khuỷu tay, chán ngán dùng ngón tay chấm một chút vào nước chè xanh, viết chữ lên mặt bàn.
Viết chữ Tôn Lâm.
Rồi lại nhúng thêm lần nữa, viết Nguyên Ngôn ngay phía dưới.
Âm thanh của 0901 đột nhiên xuất hiên, “Ngài Hứa, sao ngài lại đặt cái tên này chứ, khó phát âm thật đấy.”
Hứa Kỳ Sâm khẽ cười, “Làm khó trí tuệ nhân tạo cậu rồi.” Cậu dùng ngón tay lau sạch hai chữ kia đi đến khi không còn nhìn thấy dấu vết nữa, dựa lưng vào tấm nệm lót mềm của ghế sô pha, “Cái tên này xuất phát từ [Cửu ca · Tương phu nhân] của Khuất Nguyên, trong đó có một câu như thế này: Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm ngôn.”
0901: “Nghĩa là sao?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời câu hỏi này, tiếp tục nói, “Ghép bừa chữ đầu và chữ cuối lại, thế là ra được một cái tên.”
Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm Ngôn(*).
Tống Nguyên Ngôn.
(*) Sông Nguyên có cỏ chỉ, sông Lệ có hoa lan, nhớ người công tử mà chẳng dám thành lời.
Nói thì có vẻ rất tùy tiện.
Thực chất chỉ có lòng cậu rõ ràng, cái tên ấy che giấu biết bao nhiêu tình cảm.
Nghĩ đến đây, cậu gọi phục vụ tới bưng hết đồ ngọt trên bàn xuống, dọn dẹp lại một chút.
Ở cái thời đại này ngay cả điện thoại cũng không có, chẳng có gì giết thời gian, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu thấy tẻ nhạt, bèn gọi nha hoàn đang lau bàn lại, “Ở chỗ mấy người có sách gì không?”
“Cậu muốn sách gì ạ?”
Cậu nghĩ ngợi, “Tạp chí hay sách báo gì cũng được.”
Lát sau, nha hoàn đưa tới một quyển tạp chí, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất mới lạ, thiết kế trang bìa mang đậm cảm giác của thời đại, lật qua lật lại, có không ít những bài tiểu luận sử dụng ngôn từ sắc bén châm biếm những thiếu sót của xã hội đương thời.
Hứa Kỳ Sâm là kiểu người vừa nhìn thấy sách là lập tức cách ly với thế giới, thời cấp ba, dù sau tiết học mọi người có ầm ĩ cỡ nào, cậu vẫn luôn lặng lẽ ngồi yên một chỗ đọc sách, đọc đến mỏi mệt thì chợp mắt một lát, tựa như sống ở một thời không hoàn toàn khác với những bạn học xung quanh.
“Thỏa hiệp chiết trung…” Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm bài báo, vô thức đọc khẽ thành tiếng, có lẽ vì vừa mới ăn nhiều đồ ngọt nên mồm miệng khô khốc, cậu vươn tay ra, mấy ngón tay lần tìm tách trà trên mặt bàn, lười đến độ chẳng buồn nhấc mắt.
Lần mò hồi lâu chạm phải chiếc tách đã úp ngược xuống, bấy giờ cậu mới nhớ ra vừa rồi phục vụ dọn dẹp một lượt đã đổ hết trà đi.
Thôi, không uống nữa.
Cậu thu tay về, lật tiếp một trang, cúi đầu chăm chú đọc.
“Waiter, hai tách cà phê.”
Phía đối diện đột nhiên vang lên một giọng nữ, Hứa Kỳ Sâm giật mình ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra có một người đã ngồi trên chiếc ghế sô pha da mềm mại từ lúc nào.
Hình như mắt Tôn Lâm cận thị, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn hơi nheo mắt lại theo thói quen, nhìn phía đối diện.
Ngồi trước mặt cậu là một vị tiểu thư, thực chất nếu cô không mở miệng, Hứa Kỳ Sâm còn phải suy nghĩ lại xem rốt cuộc là tiểu thư hay công tử, bởi vì bất kể là ngoại hình hay khí chất đều rất khó phân biệt.
Tóc đối phương rất ngắn, dài hơn của cậu chưa tới một centimet, gáy sau rất gọn gàng, tóc mái trên trán cũng được chải ngược lên, lộ ra hàng hông mày tràn đầy khí khái bên trên đôi mắt phượng ngời sáng có hồn hơi nhếch, tổng thể khuôn mặt chỉ có dáng mặt trứng thiên nga là có phần
nữ tính.
Cà phê nhanh chóng được phục vụ lên, Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng cảm ơn, khép sách lại.
“Hà tiểu thư, xin chào.”
Đối phương khẽ cười, “Vừa rồi anh nhìn tôi lâu như vậy là do cảm thấy kì quặc sao?”
Nhìn thì đúng là lâu, có điều chỉ là đang đối chiếu với thiết lập nguyên tác trong trí nhớ thôi.
Đuôi mày của Hà tiểu thư hơi nhướng lên, khuôn mặt không đánh phấn trang điểm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cô nhanh chóng bật cười, “Thể theo ngạn ngữ Trung Quốc mà nói, hẳn tôi đây đã bị lật ngược tình thế rồi nhỉ.” Cô nhấp một ngụm cà phê, “Tôi vốn ngỡ rằng những người đọc sách cổ hủ như các người nhất định sẽ không ưng kiểu phụ nữ như tôi chứ.”
Hứa Kỳ Sâm điềm nhiên nói: “Lời này của Hà tiểu thư có hai điểm kẻ hèn này không thể không bác bỏ.
Thứ nhất, tại sao lại biết được rằng tôi là người đọc sách cổ hủ? Thứ hai…” Cậu liếc mắt nhìn cô gái trước mặt.
“Trên thế gian có muôn hình vạn trạng kiểu loại phụ nữ, Hà tiểu thư là kiểu phụ nữ như thế nào?”
Tay Hà tiểu thư hơi khựng lại, nhìn chằm chằm người thanh niên mặc trường sam đối diện.
Vốn dĩ cô không muốn người khác trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà giờ mình mới là người rơi vào cái bẫy trông mặt mà bắt hình dong trước.
“Phụ nữ nên hành xử như thế nào, đàn ông phải ứng xử ra làm sao, những quy luật bất thành văn này chính là một loại bất công về mặt nhận thức.” Hứa Kỳ Sâm không nhìn cô, ánh mắt đặt trên từng khớp xương ngón tay mình, trong lời nói không hề mang theo cảm xúc, giọng điệu như thể chỉ đang trò chuyện về những món vừa ăn, “Không có ai nên bị giới hạn chỉ bởi hai từ “nam” và “nữ” này cả.”
Con ngươi cậu mang sắc nâu trầm như màu cà phê trước mặt, không quá nặng nề, nhưng lại có cảm giác xa cách rất tự nhiên.
“Giới tính chỉ dùng để phân biệt sinh lý, không thể phân biệt lối sống của con người.”
Hà tiểu thư sững người, sau đó bật cười lớn.
“Thú vị lắm, rất thú vị.” Cô quan sát Hứa Kỳ Sâm một lượt, vươn tay ra, gương mặt nở một nụ cười thân thiện, “Gọi Hà tiểu thư thì dài dòng quá, anh có thể gọi tôi là Nancy.”
Quả là người đã uống mực Tây hai ngày.
Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, nhưng thấy cô gái đối diện hào phóng và thân thiện như vậy, cậu vẫn quyết định đưa tay ra.
Tiểu thư Nancy tính tình hoạt bát, không đợi Hứa Kỳ Sâm mở miệng đã nói tiếp, “Thường hay bảo thiếu gia nhà họ Tống bệnh tật yếu ớt, tôi vừa nghe đã thấy đau đầu, hôm nay bị cha sống chết ép buộc phải đến đây, bây giờ gặp mặt mới thấy, mặc dù thân hình hơi gầy gò, nhưng tư tưởng lại vô cùng tân tiến.”
Bàn tay bị nắm thật chặt hơi run.
Bị hiểu lầm rồi.
Cửa đột ngột bị đẩy ra.
“Tôi vừa mới đi một vòng dưới tầng, tìm thấy cửa hàng hoa quả phương Tây, em đoán xem tôi nhìn thấy gì…”
Hứa Kỳ Sâm lập tức rút tay ra, nhìn về phía cửa.
Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ.
Thiếu gia thật sự của nhà họ Tống nâng trên tay một chiếc hộp tuyệt đẹp, nụ cười trên mặt dần ngưng đọng.
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, cúi đầu với Hà tiểu thư phía đối diện đang không hiểu chuyện gì, “Xin lỗi, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là người làm ở nhà họ Tống thôi.” Dứt lời liếc sang Tống Nguyên Ngôn ở cửa, “Vị này mới là thiếu gia Tống.”
Hà tiểu thư khẽ cau mày, “Vậy là… Tôi nhầm người sao?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Tôi chỉ đợi thiếu gia ở đây thôi, không cố tình gây hiểu lầm, thực sự xin lỗi.” Nói rồi cầm theo quyển tạp chí rời khỏi ghế sô pha, liếc mắt ra hiệu với Tống Nguyên Ngôn.
Tống Nguyên Ngôn cau mày đi tới, kín đáo đưa chiếc hộp trong tay cho Hứa Kỳ Sâm, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, “Cô là Hà tiểu thư phải không?”
Đâu ra lửa giận lớn như vậy…
Chẳng lẽ anh cảm thấy mình quyến rũ đối tượng hẹn hò của anh sao?
Hứa Kỳ Sâm im lặng không lên tiếng, nhìn chiếc hộp trong tay, chữ tiếng nước ngoài ở bên trên được viết bằng tay, nhất thời không phân biệt được.
Hà tiểu thư nhận nhầm người vốn đang hết sức khó xử, giờ đây lại thấy thiếu gia thật sự này dáng vẻ ăn chơi trác táng thì rất không hài lòng, “Phải thì làm sao?”
Diễn biến này không đúng lắm thì phải.
Trong nguyên tác, cuộc gặp của hai người rất thân thiện, đều từng tiếp nhận kiểu giáo dục phương Tây nên có chung nhau nhiều đề tài, bấy giờ mới kết quan hệ thông gia.
Chẳng lẽ vì mình nên hướng phát triển cốt truyện bị thay đổi sao?
Làm ơn đừng mà, lỡ cậu mà chết sớm hơn nữa thì biết làm sao.
Hứa kỳ Sâm bất lực thực sự, nhớ tới lời dặn dò của Tống phu nhân trước khi đi, bèn đụng chân Tống Nguyên Ngôn dưới bàn, tươi cười lấy chiếc hộp trong tay mình ra, “Đây là quà cậu mua cho Hà tiểu thư phải không ạ.”
Tống Nguyên Ngôn nhíu mày, đoạt lại đồ ngay trước khi Hứa Kỳ Sâm kịp đưa nó ra, “Em chu đáo quá nhỉ, tôi nói như vậy bao giờ?”
Xếp cho bậc thang rồi còn không biết đường xuống.
Hứa Kỳ Sâm hơi lúng túng, chỉ muốn thoát khỏi đây càng mau càng tốt, “Vậy… Hai người cứ từ từ trò chuyện, em không quấy rầy nữa ạ.”
“Không cần.” Hà tiểu thư đứng dậy, nha hoàn đứng bên cạnh lấy chiếc áo khoác màu đỏ lại cho cô, “Vốn dĩ tôi chỉ là bị cha ép buộc tới đây từ trường đua ngựa, bây giờ xem ra…” Cô hừ một tiếng với Tống Nguyên Ngôn, “Quả nhiên đúng như dự đoán, tôi và cậu Tống không hợp ý nhau lắm đâu, sau này cũng không cần gặp lại nữa.”
Tống Nguyên Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay, “Hà tiểu thư đi cẩn thận.”
Hà tiểu thư đi đôi bốt cưỡi ngựa tới bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, vẻ mặt hơi dịu lại đôi chút, vẫn thẳng thắn trực tiếp như khi nãy, “Cậu tên là gì?”
Không trả lời cũng không được.
Hứa Kỳ Sâm hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính khiêm nhường, “Tôn Lâm.”
Hà tiểu thư gật đầu, sau đó tiêu sái rời đi.
Trên đường về dinh thự nhà họ Tống, Tống Nguyên Ngôn không hé răng nửa lời với Hứa Kỳ Sâm, tay giữ chặt chiếc hộp kia, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Ngay cả tài xế lái xe cũng phát hiện ra bầu không khí bất thường, thiếu gia lúc nào cũng trong trạng thái tươi cười, thân thiện tốt tính với tất cả kẻ hầu người hạ, càng không cần nói tới Tôn Lâm đã lớn lên cùng anh, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay cứ như đang nổi giận với cậu vậy.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, chần chờ lên tiếng, “Thiếu gia… Giờ vẫn còn sớm, nếu cậu muốn đi loanh quanh đâu đó hóng gió thì cứ nói cho tôi một tiếng nhé.”
Tống Nguyên Ngôn vẫn không nói gì, mím chặt miệng.
Đường nét khuôn mặt anh thực chất vô cùng sắc bén và rõ ràng, chỉ là mọi ngày lúc nào cũng tươi cười, lại còn bệnh tật triền miên, người ta mới thường không để ý tới sự sắc sảo ấy của anh.
Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được tài xế đang liếc nhìn cậu qua gương, bèn lên tiếng, “Cứ về thẳng dinh thự đi ạ.”
Tài xế gật đầu, lái xe theo hướng đi ban đầu.
Hứa Kỳ Sâm nhìn nửa bên mặt Tống Nguyên Ngôn, thầm suy nghĩ lí do khiến anh nổi giận.
Giận cái gì nhỉ? Lúc vừa bước vào cửa vẫn bình thường, còn nói dở gì đó nữa, đến lúc thấy cậu bắt tay với Hà tiểu thư, sắc mặt mới thay đổi.
Nhìn cách nói chuyện của anh với Hà tiểu thư có vẻ chẳng yêu thích chút nào, chắc không phải ghen đâu.
Hay… Là bởi vì mình thân là người làm kiêm bạn tốt mà lại trò chuyện thân thiết với đối tượng hẹn hò sau lưng anh, nên anh mới cảm thấy không thoải mái chăng?
Lý do này có vẻ trọn vẹn hơn một chút, dù gì thì anh cũng là thiếu gia, nóng nảy ít nhiều cũng là lẽ đương nhiên.
Không thể cứ mặc cho anh cáu kỉnh như vậy được, lỡ như tức đến đổ bệnh thì tội đổ lên đầu ai? Rồi lỡ phá hỏng tình cảm giữa hai người bọn họ, sau này không phát triển được tình hữu nghị cách mạng thì nhiệm vụ phụ thất bại là cái chắc.
Hứa Kỳ Sâm càng nghĩ càng thông, vì vậy cậu nói với tài xế, “Hay thôi, cứ dừng ở Lê viên(*) chỗ đường giao khi nãy đi ạ, cháu nhớ vừa rồi thiếu gia bảo muốn đi xem kịch.”
(*) Lê viên: Học viện biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc hoàng gia đầu tiên được biết đến ở Trung Quốc, được thành lập dưới triều đại nhà Đường bởi Hoàng đế Huyền Tông, liên kết nó với nghệ thuật hí khúc của Trung Quốc.
Tài xế đáp lại cậu, cứ như bồ tát cứu tinh vừa lên tiếng không bằng, lập tức xoay vô-lăng, lái xe chở hai người đến Lê viên, mặc dù Tống Nguyên Ngôn không phản đối, nhưng cũng không nói gì.
Hứa Kỳ Sâm xuống xe, nói với tài xế ngồi trên ghế lái, “Bác về trước báo cáo lại với bà chủ nhé ạ, bảo hôm nay cậu có hẹn không về ăn cơm được.”
Nói xong, Hứa Kỳ Sâm quay người định bước vào rạp hát, đi được hai bước thấy Tống Nguyên Ngôn vẫn đứng bất động trước cửa, bèn mở miệng, “Cậu chê em đi đứng nhanh nhẹn quá nên muốn để em đi nhiều thêm vài bước đấy ạ?”
Tống Nguyên Ngôn nhìn cậu, Hứa Kỳ Sâm liếc mắt một cái đã đọc hiểu được ánh mắt anh nói gì, kiểu này phải dỗi ngược lại anh bằng lời nói mới được.
Đúng như dự đoán, cách này hoàn toàn có hiệu quả, Tống Nguyên Ngôn bước tới, đôi chân cậu thành như bây giờ cũng coi như là chặn sát thay Tống Nguyên Ngôn, anh sẽ không không giữ mặt mũi như vậy.
Hai người một trước một sau đi vào, bầu gánh Lê viên đón khách ở cửa vừa trông thấy Tống Nguyên Ngôn đã hớn hở mặt mày, “Ồ, đây không phải là cậu Tư nhà họ Tống sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này, thật đúng là rồng đến nhà tôm.”
Tống Nguyên Ngôn còn một bụng tức nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra vẻ tươi cười khiến Hứa Kỳ Sâm cực kì khâm phục, hóa ra là chỉ trút giận trước mặt cậu, chứ còn với những người khác thì vẫn diễn được như thường.
“Hôm nay xướng khúc gì?”
Bầu gánh tươi cười đón họ vào trong, “[Mẫu Đơn Đình], không biết cậu Tống có thích không, nếu cậu không ưng chúng tôi có thể chọn lại.”
Tống Nguyên Ngôn thấy lầu một không ít người, “Không cần, [Mẫu Đơn Đình] cũng được.” Dứt lời bỏ lên lầu hai, Hứa Kỳ Sâm đi theo sau anh.
Tống Nguyên Ngôn đi rất chậm, đi một bước rồi lại như cố ý ngừng lại, cầu thang không dài cũng chẳng ngắn mà mất một lúc mới lên tới nơi.
Vì đi chầm chậm nên Hứa Kỳ Sâm không thấy mệt, theo anh tìm một vị trí trống đối diện sân khấu ngồi xuống.
Mấy người hầu bàn của sân khấu kịch phục vụ lên bánh hạnh nhân và pha một ấm trà nóng.
Hứa Kỳ Sâm dán mắt lên sân khấu, cảm giác cực kì mới lạ, trước đây cậu chưa từng xem hí kịch trực tiếp bao giờ, lúc này đây lại được nghe kịch ở nơi Lê viên cổ kính như vậy, cảm thấy hứng thú vô cùng.
Có điều thành thật mà nói, [Mẫu Đơn Đình] là Côn khúc(*), cậu nghe không hiểu lắm, là người ngoài nghề nên chỉ có thể nghe vần điệu, xem hóa trang.
(*) Côn khúc: Là hình thức nhạc kịch của vùng Giang Nam – Trung Quốc, một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc, tích hợp các bài hát dân gian từ miền Nam Trung Quốc, lời bài hát phần lớn được chuyển thể từ các tác phẩm văn chương đương đại.
Cậu không nhịn được lén liếc mắt nhìn Tống Nguyên Ngôn, đối phương có vẻ nghe rất nghiêm túc, dựa lưng vào ghế tựa gỗ mun, ánh mắt bất động dõi theo sân khấu.
Hứa Kỳ Sâm dời mắt nhìn xuống dưới tay, anh vẫn cứ siết chặt cái hộp kia, cậu hơi nheo mắt, muốn nhìn kĩ lại xem rốt cuộc là trên đó viết cái gì.
“Em bảo muốn đến đây xem hí kịch, đến rồi lại không tập trung xem.”
Giọng Tống Nguyên Ngôn đột ngột vang lên, Hứa Kỳ Sâm hơi sững người, lập tức đánh tầm mắt đi, “Em xem mà.”
“Diễn đến đâu rồi?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời được, trực tiếp giả chết không đáp lại.
Tống Nguyên Ngôn đặt chiếc hộp lên bàn, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm sân khấu kịch kia, “Trong [Mẫu Đơn Đình], em thích câu xướng nào nhất?”
Câu hỏi vô duyên vô cớ khiến Hứa Kỳ Sâm hơi bối rối, cậu không nghiên cứu sâu về [Mẫu Đơn Đình], không thể nói được mình thích câu nào, đành phải ném ngược câu hỏi trả lại, “Cậu thích câu nào nhất?”
Tống Nguyên Ngôn cũng không tức giận, chỉ thản nhiên hỏi, “Em đoán xem?”
Nói qua nói lại, một câu nói mà ngoặt khắp mười tám khúc quanh.
Hứa Kỳ Sâm ngẫm nghĩ, không phải cái câu suốt ngày nghe trên đường phố thời hiện đại đó chứ.
Thử trả lời, “Là câu “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm” (Chẳng rõ tình tự khi nào, chớp mắt đã đậm sâu) sao?”
Tống Nguyên Ngôn lắc đầu, Hứa Kỳ Sâm cũng đã sớm ngờ được kết quả này.
Rồi lại nghe anh nói, “Trước đó một câu.”
Trước đó một câu? Câu hát kia được lưu truyền cực kì phổ biến, Hứa Kỳ Sâm không biết câu trước là gì, cũng chưa từng điều tra.
Có lẽ vẻ nghi hoặc trên mặt cậu thể hiện quá rõ ràng, Tống Nguyên Ngôn chỉ lên sân khấu, “Sắp tới rồi.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Kỳ Sâm tập trung, nghe thật kĩ từng câu xướng của người trên sân khấu.
“Kinh giác tương tư bất lộ, nguyên lai chỉ nhân nhập cốt.” (Chợt hiểu tương tư chưa tỏ, hóa ra vì đã thấu vào xương.)
Không nói nổi cảm giác trong lòng là thế nào, ánh mắt thoáng dao động, liếc nhìn lên chiếc hộp trên bàn, lần này, cuối cùng cậu đã nhìn thấy rõ từ đơn tiếng Anh trên đó rốt cuộc là gì.
Tiếng hát trên sân khấu ngân dài mềm mại, phảng phất nỗi ai oán mơ màng, đột ngột đẩy Hứa Kỳ Sâm sa vào trong kí ức.
Tháng ba học kì hai năm lớp mười, đám con gái say sưa buôn chuyện về ngày Valentine trắng.
Cậu lúc nào cũng trầm mặc kiệm lời, bước vào phòng học với một hộp sữa bò vẫn như bao nhiêu ngày khác.
Hứa Kỳ Sâm còn nhớ, người trông coi tiết tự học buổi sáng chính là giáo viên tiếng Anh, thầy vừa bước vòng quanh các dãy lối đi trong lớp, vừa nhắc nhở các bạn còn không mau lấy sách giáo ra đọc bài.
Hứa Kỳ Sâm cắn ống hút hộp sữa, không cúi đầu mà thò tay vào trong ngăn kéo lục lọi sách giáo khoa tiếng Anh, không hiểu sao lại moi ra được một chiếc hộp nhỏ hình trái tim, bên trên thắt dải ruy băng màu hồng tím, không kìm được lòng mà thử quơ quơ, bên trong hình như có đựng đồ.
Cậu hơi cúi đầu nhìn ngăn kéo, không ngờ bên trong vẫn còn mấy chiếc hộp nhỏ nữa rất xinh, có điều hình dáng to nhỏ không đồng đều.
Nhìn giáo viên tiếng Anh đã gần đến trước mặt, Hứa Kỳ Sâm vội vàng rút sách giáo khoa lên lật vài trang, giả vờ đọc mấy tiếng.
Đợi đến khi thầy đi ngang qua mình mới lại lấy chiếc hộp mở ra.
Hóa ra là sô cô la.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất kì lạ, con người tính cách gần như tự kỉ như cậu mà cũng có thể nhận được quà.
Thích cái gì ở cậu được nhỉ?
Thật sự không nghĩ ra.
Nhưng sô cô la cũng không tệ, thậm chí cậu còn rất thích nữa, ấy vậy mà vừa định bóc ra ăn, từ đằng sau đã truyền tới một thanh âm vang dội.
“Thầy ơi, em có câu hỏi ạ.”
Giáo viên tiếng Anh vừa đi ngang qua liền quay lại, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đang cầm sô cô la, bèn đi tới gõ lên mặt bàn cậu, “Làm gì thế? Mau học thuộc sách nhanh lên, cất hết đống đồ lộn xộn này lại.”
Hứa Kỳ Sâm dạ một tiếng, từ bỏ ý định muốn ăn thử, cất thứ được gọi là “đống đồ lộn xộn” kia lại vào ngăn kéo.
Câu được câu mất nghe đoạn đối thoại giữ giáo viên và người kia.
“Muốn hỏi gì?”
“Thầy ơi, phần này có phải học thuộc không ạ?”
“Trong tiết học tôi đã dặn rồi, tất cả section A đều phải học thuộc, cậu có nghe giảng không đấy?”
Người kia cười hì hì, đáp, “Em quên mất ạ, cảm ơn thầy.”
“Mau học thuộc bài đi.”
Hứa Kỳ Sâm lật tới bài lần trước chưa học thuộc xong, cúi đầu bịt kín hai tai lại, lặng lẽ học thuộc bài.
Kết thúc tiết tự học buổi sáng, lớp phó vệ sinh gọi cậu đi trực nhật.
Vội vàng trở lại lớp trước tiết toán đầu tiên, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng cúi người tìm sách giáo khoa, chợt phát hiện ra bốn, năm chiếc hộp nhỏ cậu nhìn thấy trong tiết tự học sáng nay đã biến mất, một hộp cũng không còn.
Cậu lấy sách giáo khoa ra, thử nhớ kĩ lại, còn tưởng rằng đống quà đó là ảo giác của bản thân do thiếu ngủ.
Tính cách như cậu sao có thể nhận được quà chứ.
Nhưng mà chuyện xảy ra ngày hôm đó thực sự quá lạ lùng, đến tận bây giờ Hứa Kỳ Sâm vẫn còn nhớ như in.
Tan học về nhà làm bài tập, mở khóa kéo cặp sách như thường lệ.
Bên trong xuất hiện thêm một chiếc hộp lớn cỡ quyển sách giáo khoa.
Đựng đầy những viên sô cô la màu vàng.
Lăn ra khắp giường.
“Ngẩn ngơ cái gì đó?”
Dòng suy nghĩ càng trôi càng xa bị kéo trở về, Hứa Kỳ Sâm à một tiếng, cúi đầu nói, “Không có gì ạ, cảm thấy câu xướng mà cậu thích đúng là rất ý nghĩa.”
Tương tư chưa tỏ, bởi thấu vào xương.
Tống Nguyên Ngôn trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Dạo gần đây em rất kì lạ, trước đây lúc chỉ có hai người chúng ta, em chưa bao giờ gọi tôi là cậu mà toàn gọi bằng tên chữ, sao tự nhiên giờ lại xa lạ vậy chứ?”
Gương mặt Hứa Kỳ Sâm thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Tên chữ(*).
(*) Tên chữ (tên tự): Là tên đặt dựa vào tên vốn có, còn được gọi là tên chữ, dùng để kiêng tránh tên húy.
Tên tự thường có liên quan tới tên húy.
E rằng gọi tên chữ của anh còn lúng túng hơn cả gọi tên anh nữa.
Nhưng nếu không gọi, lỡ đâu lại bị phát hiện ra điểm đáng ngờ, dù sao con người Tống Nguyên Ngôn cũng thông minh như vậy, lòng dạ khúc khuỷu quanh co.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đào quá nhiều hố chôn tự chôn mình, hối hận không thôi.
Tống Nguyên Ngôn không chờ cậu lên tiếng nữa, “tiểu thư” trên sân khấu xướng xong đoạn của mình thì xuống đài, Tống Nguyên Ngôn gọi người hầu bàn tới, cầm chiếc hộp trên bàn lên, cười nói, “Cái này, thay tôi đưa cho người vừa nãy ở trên sân khấu.”
Người hầu bàn khom lưng, nhận lấy chiếc hộp bằng hai tay, “Thưa vâng, trước hết tôi xin thay mặt cô ấy tạ ơn cậu, tôi xuống trước ạ, nếu còn gì dặn dò xin ngài…”
“Khoan đã.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tống Nguyên Ngôn.
“Hộp sô cô la đó, không phải là tặng em sao?”