Nhà họ Hà khác với nhà họ Tống, Hà lão gia là em trai học của đô đốc Giang Cù, nói cách khác là phú thương có quan hệ liên quan tới quân đội, đây cũng chính là lí do khiến Tống phu nhân bất chấp mọi thứ muốn kết quan hệ thông gia giữa hai nhà Tống – Hà.
Bộ tây trang mà người thợ may kia thiết kế nên vô cùng tinh xảo, màu nền áo đen sẫm như mực, phải phân biệt thật kĩ càng mới có thể nhìn ra được những đường họa tiết tối màu không rõ ràng, bên trong phối cùng một chiếc áo sơ mi màu trắng và đeo nơ đen.
Hứa Kỳ Sâm thay xong quần áo thì đến biệt thự chờ Tống Nguyên Ngôn, trong lòng thầm nghĩ làm cậu ấm nhà giàu ở cái thời đại này cũng không dễ dàng gì, thời tiết lạnh như thế này mà phải đi ra cửa, cậu thà khoác áo phao lông vũ còn hơn là ăn mặc kiểu này chỉ để trông cho đẹp.
Gõ cửa phòng Tống Nguyên Ngôn, nghe tiếng anh trả lời mới đẩy cửa bước vào.
Âu phục của Tống Nguyên Ngôn màu trắng, anh đang đứng trước gương, vừa nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm vào phòng đã quay người lại, toàn thân trắng như tuyết.
Một bạch mã hoàng tử kiểu mẫu.
“Tới đúng lúc lắm, em thắt cà vạt giúp tôi đi.” Tóc anh được chải ngược hết lên, để lộ hàng lông mày cùng vầng trán ưu tú, trong tay cầm một chiếc cà vạt màu xám bước, “Tôi thắt thế nào cũng không được.”
Hứa Kỳ Sâm đi tới, vòng chiếc cà vạt qua sau cổ anh, “Cúi đầu xuống một chút.”
Tống Nguyên Ngôn nghe lời cúi đầu, hơi thở nhiễu loạn hàng mi trầm tĩnh của Hứa Kỳ Sâm.
Ngón tay khéo léo thắt qua, rồi từ từ kéo ra phía trước, “Rồi ạ.”
“Cảm ơn.”
Vành tai Hứa Kỳ Sâm nóng bừng, vì đứng quá gần nên cậu hơi lùi về sau vài bước, bị Tống Nguyên Ngôn vén tóc mái lên, áp lòng bàn tay hai bên thái dương.
“Không vuốt tóc mái lên à?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Dù sao em cũng chỉ là tôi tớ đi theo, trang trọng quá làm gì.”
Tống Nguyên Ngôn buông tay ra, quay người đi đến cạnh bàn tròn, cầm lấy một chiếc hộp thật dài đưa cho Hứa Kỳ Sâm.
“Gì đây ạ?”
“Tặng em.”
Hứa Kỳ Sâm mở hộp, bên trong là một gậy chống rất đẹp bằng gỗ màu đỏ sậm, chạm trổ những đường hoa văn tinh xảo, phần đỉnh được mài mượt mà vừa tay tựa như một viên ngọc sáng.
Đáy bằng ngọc gỗ khắc từng vòng nước gợn, khảm nạm đá saphir.
“Đắt tiền quá.” Hứa Kỳ Sâm định đậy nắp lại trả cho anh, nhưng Tống Nguyên Ngôn đã kịp đoạt trước, lấy gậy chống bên trong ra, xoay trên tay.
Chống đỉnh gậy lên ngực Hứa Kỳ Sâm.
“Em mà không cần, tôi sẽ đốt nó.”
Rõ là uy hiếp trắng trợn.
Hứa Kỳ Sâm nhìn anh một cái rồi thở dài, nắm lấy gậy chống, “Biết rồi ạ.”
Tống Nguyên Ngôn lập tức bật cười, vẻ mặt hết sức hài lòng, “Từ từ, còn có…” Anh mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác màu đen, “Mấy hôm trước tôi nhờ người may chiếc áo này, nhưng mà làm sai, kích cỡ bả vai lại nhỏ quá, tôi không mặc vừa.” Anh khoác áo lên người Hứa Kỳ Sâm, trông cực kì hợp với bộ tây trang tối màu cậu mặc.
“Đẹp lắm.” Anh cười cười, lấy thêm một chiếc áo khoác rất dài trong tủ, màu nâu sẫm trong vô cùng ấm áp.
Lúc này Hứa Kỳ Sâm không từ chối nữa, dù sao anh đã muốn đưa thì chắc chắn sẽ nghĩ ra được tất cả mọi cách để đặt được lên tay mình.
Trên đường đến dinh thự, trong lòng Hứa Kỳ Sâm âm thầm thấp thỏm.
Vũ hội này là do Hà lão gia đặc biệt tổ chức cho con gái rượu vừa đi du học về của mình, chắc chắn tất cả những nhân vật hiển hách của Giang Cù đều sẽ tham gia.
Theo lí thuyết mà nói, hẳn là trưởng nữ nhà họ Tạ phải biết được chuyện của Tôn Mộng Điệp năm đó, nhưng hiện tại chắc bà sẽ không thể biết được Tôn Lâm chính là đứa trẻ mồ côi khi ấy.
Chuyện này không thể giấu giếm mãi được, chỉ cần bà muốn tra ra, phái người đi một chuyến về nông thôn hỏi ông ngoại Tôn Lâm là rõ ràng hết thảy, có phải cậu nên chặn miệng ông ngoại trước không?
Có điều cậu không rõ ràng chi tiết sự việc năm đó, không biết còn người trong cuộc nào khác không, chỉ chặn miệng một người cũng vô dụng.
Trong nguyên tác, cuối cùng người nhà họ Tạ vẫn bắt Tôn Lâm đi, Tôn Lâm trở thành thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Tạ.
Nói cách khác, kể cả có nghĩ được cách khiến Lưu Minh Đức không tìm được tung tích của mình, Tạ lão gia cũng vẫn sẽ đón cậu về, tất cả đều đổ sông đổ biển.
Chỉ cần thân phận của cậu lộ ra bên ngoài, kết cục cuối cùng cách không còn xa.
Thời gian quá gấp gáp.
Cậu không kìm được lòng, nhìn thoáng qua Tống Nguyên Ngôn ở bên cạnh.
Nếu anh thật sự giống trong nguyên tác, chỉ coi mình là bạn bè thì biết phải làm sao đây?
Làm thế nào mới có thể xé toạc được bức màn ngăn cách này?
“Thiếu gia, tới rồi ạ.”
Hai người xuống xe, xung quanh có không ít xe kéo, vô cùng náo nhiệt.
Có lẽ vì ngoại hình quá nổi trội, dù Hứa Kỳ Sâm có chậm tiêu đến mấy cũng cảm nhận được ánh mắt của các vị tiểu thư đứng gần đó dán lên hai người.
Trong lòng cậu không khỏi cảm thán bản thân mình đúng là cái đồ mê sắc, chẳng có thiết lập nhân vật nào là không ưa nhìn.
Hứa Kỳ Sâm tuân theo lễ nghĩa, không sóng vai đi cùng Tống Nguyên Ngôn mà chỉ cúi đầu theo sau, chống gậy chống trên đất, vang lên từng tiếng ảm đạm theo tần suất tiếng bước chân.
Phong cách của dinh thự nhà họ Hà không theo lối lãng mạn kiểu kiến trúc Pháp như nhà họ Tống mà trông điềm tĩnh hơn, có xu hướng thiên về phong cách Đức.
Trong đại sảnh tụ hội rất nhiều nhân vật nổi tiếng với âu phục và sườn xám đủ kiểu đủ loại, dưới chùm đèn trần pha lê nhìn mà hoa cả mắt.
Sự xuất hiện của hai người làm dậy lên một trận xôn xao.
“Bên kia là công tử nhà ai thế?”
“Tiểu thiếu gia nhà họ Tống đấy, người này mà cô cũng không biết à.”
“Tôi biết, tôi nói người đi phía sau cậu ấy cơ mà, mặc áo màu đen ấy.”
“À… Người đó ấy hả, chỉ là tôi tớ nhà họ Tống thôi.”
“Tôi tớ?” Vị tiểu thư cầm chiếc ly đế cao hơi run tay, suýt nữa đã làm đổ rượu nho lên bộ váy đầm đắt tiền của mình, “Tôi tớ nhà họ Tống mà chẳng khác gì thiếu gia cả…”
“Nhưng mà cũng không giống tôi tớ bình thường, cô không lớn lên ở Giang Cù nên mới không rõ đấy thôi.” Người phụ nữ vận sườn xám xanh sẫm hất mái tóc quăn trên vai, “Người này là bùa hộ mệnh của cậu Tống đấy.”
Tiếng bàn luận không ngớt bên tai, người đi chậm rãi đằng trước kia trời sinh đã là tiêu điểm của đám đông, mình theo phía sau hẳn nhiên sẽ không tránh khỏi sự chú ý và bàn tán, thảo luận, Hứa Kỳ Sâm sớm đã chuẩn bị cho điều này.
Một vị tiểu thư mặc váy đầm màu vàng nhạt bước tới, giày cao ngót tiếp xúc với mặt đá cẩm thạch tạo nên thanh âm lanh lảnh như khi cụng ly rượu.
Giọng nói cũng rất ngọt ngào, “Tống thiếu gia, có thể cùng nhau nhảy một điệu không?”
Gương mặt trang điểm của cô thấp thoáng ửng đỏ, mái tóc quăn khéo léo nhẹ nhàng đong đưa theo câu nói mang đầy tự tin, bàn tay nhỏ dài xinh đẹp đeo găng ren trắng duỗi trước mặt Tống Nguyên Ngôn.
“Cậu, em qua bên kia ngồi nhé.” Hứa Kỳ Sâm lên tiếng trước, sau khi nhắn nhủ thì đi thẳng tới một khu vực bài trí như một quán bar ở rìa đại sảnh.
Ngồi trên ghế cao, Hứa Kỳ Sâm chọn bừa một ly rượu, nhấp từng ngụm nhỏ, hương vị cũng không tệ.
Cậu nhìn Tống Nguyên Ngôn đứng trong sàn nhảy, tiếng đàn vĩ cầm du dương vờn quanh khắp đại sảnh, bàn tay anh lịch thiệp vòng qua vòng eo mảnh khảnh được quấn chặt trong bộ váy đầm của vị tiểu thư kia, từng bước đan xen, thong thả xoay tròn.
Cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại thấy không thoải mái từ tận đáy lòng.
Bởi vì trông sao cũng thấy rất xứng đôi, vậy nên càng nhìn lại càng khó chịu.
Bên tai vang lên tiếng giày cao gót.
“Vị tiên sinh này, ngài vừa tới đây đã ngồi uống rượu…”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu theo tiếng nói, là một cô gái mặc sườn xám đỏ sẫm, choàng áo lông cao mỏng ngắn tay, mái tóc dài rũ xuống như tơ lụa, đôi khuyên tai ngọc lục bảo đung đưa nhẹ nhàng.
Quyến rũ mê người.
“Xem ra là không thích khiêu vũ nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm không đáp, hơi nhấc cây gậy chống lên coi như câu trả lời.
“Thì ra là vậy.”
Sự lạnh nhạt và dịu dàng của cậu đan lẫn với nhau, trở thành một loại khí thật vô cùng cuốn hút.
Cô nàng quơ ly rượu trong tay, bàn tay đeo đầy trang sức nhẹ nhàng che phủ đầu gối phải của Hứa Kỳ Sâm, “Là chân bên này sao?”
Trái tim Hứa Kỳ Sâm không một gợn sóng, ánh mắt vô thức kiếm tìm một dáng hình mang sắc trắng trên sàn nhảy, mà tất cả mọi chuyện lại trùng hợp quá đỗi.
Trong tiếng đàn vĩ cầm mê hoặc, cậu vừa lúc bắt gặp ánh mắt kia.
Sự bất mãn nơi đáy mắt đối phương quá mức rõ ràng, vậy nên không cẩn thận dẫm phải đôi giày cao gót màu đen của vị tiểu thư nọ.
“Đúng vậy.”
Hứa Kỳ Sâm thu hồi tầm mắt, mỉm cười đưa ra một câu trả lời.
Cô gái kia như nhận được một sự cổ vũ lớn lao, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai Hứa Kỳ Sâm, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Giọng nói cô mang theo sự quan tâm, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm, “Nếu cảm thấy bị xúc phạm, ngài không nói cũng không vấn đề gì.”
Hứa Kỳ Sâm cố tình không né tránh, cậu cũng chẳng hiểu nổi hiện giờ mình đang làm cái gì, cứ như đang giận dỗi ai đó không bằng ấy, nhưng rồi trong lòng lại thấy vui vẻ.
Một trò chơi có độ rủi ro rất thấp.
Giọng nói cậu cũng chẳng hề sầu muộn, lúc nhỏ nhẹ kể chuyện mang một sự dịu dàng rất tự nhiên.
“Bị xe nghiền qua.” Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhấp chút rượu cuối cùng, “May mà sau khi phẫu thuật vẫn giữ được cái chân này.” anh, giọng điệu toát ra khẩu âm vùng này, nghe rất uyển chuyển mê hoặc.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu không nói, cảm giác đối phương ngày càng gần hơn, ngón tay miết nhẹ lên lớp áo lông đen tựa như một gốc hoa dây tơ hồng xinh đẹp diễm lệ.
“Nước hoa của ngài có mùi hương rất tuyệt, không biết là nhãn hiệu gì?”
Trong tầm mắt cụp xuống xuất hiện một đôi giày da quen thuộc.
Giây tiếp theo, bàn tay đương chạm lên đầu vai mình bị một người khác giữ lấy.
Cô gái bị nắm lấy cổ tay hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người đối diện không khỏi mềm mỏng hẳn, “Tống thiếu gia?”
Tống Nguyên Ngôn mỉm cười buông lỏng tay cô ra, lịch thiệp gật đầu như tỏ ý.
Khiến Hứa Kỳ Sâm rất buồn cười.
“Cô hỏi anh ấy đi.”
Câu nói khó hiểu của Hứa Kỳ Sâm khiến cô gái kia nhất thời chưa kịp hiểu, phát ra một thanh âm đầy nghi hoặc.
Hứa Kỳ Sâm đặt ly rượu rỗng tuếch lên mặt bàn, khóe miệng cong lên, “Mùi nước hoa dễ ngửi mà cô vừa mới nói, là của anh ấy.”
Vẻ mặt cô gái vẫn rất khó hiểu, chỉ cảm thấy bầu không khí này kì quái đến lạ.
Giương cung bạt kiếm, ám muội không rõ ràng.
Người đến dự vũ hội ngày càng đông.
Tiếng nhạc bỗng chốc ngừng lại, mấy đôi khiêu vũ cũng dừng, trong đám đông xuất hiện tiếng bàn tán xôn xao, nhìn theo hướng của âm thanh, một cô gái đang đứng ngay trên đỉnh cầu thang dài ngoằn ngoèo dẫn lên tầng.
Váy dài đen thẫm như mực, điểm xuyết đá kim cương lộng lẫy tựa ngân hà.
Cô đội chiếc mũ dạ lớn bằng bàn tay trên mái tóc ngắn gọn gàng, một mảnh lướt đen mỏng che hờ trên mắt trái, đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, lay động lòng người.
So với dáng vẻ hiên ngang trong lần đầu gặp mặt, thật sự như hai người khác biệt.
“Hà tiểu thư tới rồi.”
“Vị đó là Hà tiểu thư sao? Đúng là một mỹ nhân.”
“Chủ nhân của bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện rồi…”
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng ho khan, ý muốn nhắc nhở Tống Nguyên Ngôn đứng trước mặt.
Miss Mission của cậu tới rồi kìa.
Cô gái đứng bên cạnh thấy cả hai đều nhìn về phía Hà tiểu thư, tự cảm thấy mất hứng rời đi.
Hà tiểu thư chậm rãi đi xuống dưới, liếc mắt trong đám đông đã nhìn thấy Tống Nguyên Ngôn vượt trội hơn hẳn, nhưng anh không phải mục tiêu cuối cùng của cô, mà chỉ là một tấm biển chỉ đường.
Tìm được anh rồi, nghĩa là có thể tìm được Hứa Kỳ Sâm.
Quả nhiên, Hà tiểu thư nhìn thẳng về phía ngôi sao Song Tử(*) của bữa tiệc ngày hôm nay, lạnh lùng từ chối lời mời của một cậu ấm khác.
(*) Sao Song Tử: Biểu tượng của Song Tử là hai cậu bé song sinh, ý chỉ hai người là trung tâm bữa tiệc luôn đi liền với nhau.
Tiếng giày cao gót gõ từng bước một trên mặt sàn phản chiếu ánh sáng.
Cuối cùng dừng lại phía trước Hứa Kỳ Sâm và Tống Nguyên Ngôn.
“Cậu Tôn.” Hà tiểu thư nở một nụ cười mỉm đầy quyến rũ, “Cậu đến rồi.”
Hứa Kỳ Sâm không đoán được cô lại chào hỏi mình trước tiên, vì vậy lễ phép đứng dậy khỏi ghế, hơi khom lưng với cô, “Hà tiểu thư.”
“Tôi đã nói rồi, gọi tôi là Nancy.” So với lần đầu tiên gặp mặt, hôm nay Hà tiểu thư mang vẻ dịu dàng của thiếu nữ hơn một chút, nhưng sự dịu dàng và thân thiện ấy trong mắt Tống Nguyên Ngôn chỉ như đang làm bộ làm tịch.
Hứa Kỳ Sâm vẫn không đổi xưng hô, chỉ mỉm cười đáp lại.
Hà tiểu thư vươn tay về phía cậu, tự nhiên và thoải mái, “Có thể nhảy cùng tôi điệu nhảy đầu tiên của đêm nay được không?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn mấy ngón tay cô, rồi lại liếc sang Tống Nguyên Ngôn đứng bên cạnh hòng tìm kiếm thông tin từ trong ánh mắt, trong từng cử chỉ hành động của anh, xác nhận cảm xúc của anh giờ phút này.
Khi Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được quả bom hẹn giờ cố tỏ ra nhã nhặn và lịch thiệp này đang đếm ngược tới từng giây cuối cùng, cậu lên tiếng từ chối lời mời, “Xin lỗi, chân tôi hơi bất tiện, e rằng không thể khiêu vũ cùng tiểu thư được.”
Hà tiểu thư nhìn thoáng qua hai chân Hứa Kỳ Sâm, thấy được gậy chống trên tay cậu, mỉm cười vô cùng lễ phép, “Thật sự đáng tiếc quá, đêm nay tôi chỉ muốn khiêu vũ cùng cậu.”
Sự thẳng thừng ấy khiến Hứa Kỳ Sâm thấy bối rối ngược lại.
Rõ ràng trong nguyên tác, vị tiểu thư này có thể xem là tình địch của cậu, bây giờ lại biến thành người mến mộ cậu.
Mà hai người trước mặt này…
Đây là tình tiết tình nhân biến tình địch gì thế này.
Nhưng cậu cũng không quên lời dặn dò của Tống phu nhân, vì vậy dùng gậy chống gõ nhẹ lên lưng sau Tống Nguyên Ngôn, thì thầm bên cạnh anh, “Mời Hà tiểu thư nhảy một điệu đi.”
Tống Nguyên Ngôn nhìn cậu, ánh mắt thẳng thắn vô tư lại khiến đáy lòng anh hết sức buồn phiền, như có một miếng bọt biển tắc nghẽn bên trong, hút lấy hơi nước ẩm ướt, càng hút lại càng phình to, mà càng phình to lại càng tắc nghẽn.
“Tôi uống rượu nên hơi nóng người, xin phép ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.” Hứa Kỳ Sâm khẽ cúi người chào Hà tiểu thư, “Thứ lỗi không thể tiếp cô.”
Nhìn theo Hứa Kỳ Sâm rời đi, Tống Nguyên Ngôn vươn tay trước mặt Hà tiểu thư, cũng không nói lời nào.
Bàn tay đeo găng dài màu đen của Hà tiểu thư nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay Tống Nguyên Ngôn, hai người đến gần trung tâm sàn nhảy.
Tiếng dương cầm bất chợt thay đổi, khoảng trống và quãng dừng giữa các nốt nhạc được lấp đầy bởi giai điệu.
Bước nhảy của hai người đan xen, từng đoạn ngắt nghỉ cũng ăn khớp với nhịp trống và tiếng dương cầm, sự ăn ý ngầm này trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là Kim Đồng Ngọc Nữ hấp dẫn lẫn nhau, chỉ có chính hai người bọn họ mới rõ ràng hơn hết, đây chính là sự bài xích lẫn nhau khi theo đuổi cùng một người.
Tống Nguyên Ngôn nắm tay Hà tiểu thư, xoay cô một vòng theo nền nhạc, “Cô thích em ấy à?”
Hà tiểu thư liếc mắt nhìn anh một cái, tương đối trực tiếp, “Đúng vậy.”
Tống Nguyên Ngôn rất ngưỡng mộ sự thẳng thắn này của cô, chưa đầy một giây sau, cánh tay đỡ lấy eo Hà tiểu thư nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Em ấy sẽ không thích cô đâu.”
Hà tiểu thư xoay người nửa vòng rồi lại quay về bên anh, “Vậy sao? Tống thiếu gia chắc chắn vậy sao?”
Tống Nguyên Ngôn cười cười, “Tôi lớn lên với em ấy.”
“Kể cả thế thì cũng chỉ là quan hệ bạn bè.” Hà tiểu thư nắm lấy vai Tống Nguyên Ngôn, thoạt trông vô cùng thân mật, “Anh không thể quyết định được việc cậu ấy thích ai mà.”
Tiếng dương cầm càng thêm dồn dập, bước nhảy của hai người cũng càng lúc càng nhanh, như đang phân cao thấp với nhau.
Tám nhịp cuối cùng.
Giày da Tống Nguyên Ngôn khẽ đẩy lên đôi giày cao gót như ly rượu vang đỏ của Hà tiểu thư, cô ngả người ra sau, không hề phòng bị.
Được Tống Nguyên Ngôn khom lưng đỡ lấy eo.
“Tôi quyết định được.”
Âm nhạc dừng, trò đùa kết thúc, Hà tiểu thư đột ngột đứng thẳng dậy, Tống Nguyên Ngôn ghé lại bên tai cô, thì thầm bằng tư thế vô cùng thân mật trong mắt người xem.
“Em ấy sẽ thích tôi.”
Ánh mắt Hà tiểu thư lóe lên một tia kinh ngạc, Tống Nguyên Ngôn bất cần nhướng mày, nhét tay trong túi rời khỏi sàn nhảy rực rỡ và lộng lẫy này.
Dinh thự nhà họ Hà rất lớn, Hứa Kỳ Sâm ra khỏi đại sảnh, vô tình tới một khu vực tăm tối, nơi đây là khoảng cách giữa hai gian nhà, trông như con hẻm nhỏ tối mịt chật hẹp.
Cậu đứng ở đầu ngõ, dựa lưng lên vách tường lát gạch xám trắng.
Vì uống rượu quá nhanh nên đầu óc choáng váng, giờ đây gió lạnh đã khiến cậu tỉnh táo hơn chút đỉnh, có điều cũng vì quá lạnh, cậu quấn chặt áo khoác quanh người mình, quyết định chỉ đứng một lúc rồi sẽ đi.
Vừa dợm bước, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói một người.
Theo bản năng lùi về sau vài bước, náu mình trong bóng tối.
“Thấy vị tiểu thư vừa khiêu vũ với Tống Nguyên Ngôn không? Đó là con gái độc nhất của Hà lão gia đấy.”
Giọng một người phụ nữ, nghe chừng đã có tuổi.
“Kể cả thế thì cũng ích gì, Hà lão gia có ba đứa con, đến lúc đó phân chia gia sản, con gái ông ta có thể thừa kế được bao nhiêu.”
Hứa Kỳ Sâm khẽ nhíu mày.
Giọng nói người này rất quen tai… như đã từng được nghe qua rồi.
“Sao mày ngu thế hả con, đầu mày chỉ chứa toàn là gia sản với gia sản thôi.
Mày có biết lão ta cưng đứa con gái này đến mức nào không, nếu có thể kết thông gia với Hà tiểu thư, cũng có nghĩa là đã leo lên hàng thân thích với đô đốc rồi đấy.”
“Mẹ, con biết, nhưng Hà tiểu thư vừa bước xuống tầng đã đi thẳng tới chỗ thằng oắt nhà họ Tống kia, con cũng bó tay chứ.”
“Suy cho cùng thì mày cũng chỉ thua kém ở cái ngoại hình.” Người phụ nữ kia thở dài, “Cái vẻ dữ tợn y hệt cha mày, đúng là vô tích sự.”
“Ngoại hình đẹp thì ích lợi gì, cái dáng vẻ bệnh tật của thằng đó có khi còn không sống quá được 30 tuổi đâu! Cũng giống như cậu con đấy, sớm hay muộn cũng có ngày…”
“Suỵt!” Người phụ nữ kia đột nhiên ngăn lời con trai lại, “Đây là đâu mà mày dám nói xằng nói bậy như thế hả.”
“Ôi dào, sợ gì chứ.” Hắn ta thấp giọng lại, “Lần trước con cố ý hỏi bác sĩ, ông ta căng nhất cũng chỉ được qua mùa đông này, mà không, nếu tiếp tục uống mấy thứ thuốc đó, chắc chắn không qua nổi mùa đông…”
Người phụ nữ khịt mũi, “Mày đừng có quên, ông ta còn một đứa con không biết giờ đang ở đâu, đợi ông ta chết rồi, thể nào ông già cũng sẽ nghĩ cách tìm cháu trai ruột của mình về cho xem.”
Hai người đó… Là mẹ con Lưu Minh Đức!
Tay Hứa Kỳ Sâm run lên bần bật mất kiểm soát.
Giọng nói Lưu Minh Đức xảo quyệt âm ngoan, tựa như con rắn độc thân mình trơn trượt thè dài chiếc lưỡi đỏ tươi.
“Ông già tìm được, chúng ta không tìm được chắc? Nếu chúng ta tóm được trước, vậy cũng có thể xuống tay trước…”
Trong ngõ nhỏ đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
Hứa Kỳ Sâm hoảng hốt trong lòng.
Không phải ở trong phim truyền hình, chỉ khi cậu vô tình dẫm phải thứ gì phát ra tiếng động mới có thể bị phát hiện sao?
Sao lại xui xẻo đến vậy cơ chứ.
Lưu Minh Đức đột nhiên ngừng lại, giọng nói bị đè thấp xuống, nghe không rõ lắm.
Chỉ loáng thoáng thấy hắn ta thở dài một hơi.
Sau đó là tiếng bước chân khó lòng nghe thấy được.
Ánh trăng kéo hình bóng hai người nọ đổ dài, một bóng đen cao ráo mà kì dị chầm chậm đi đến đầu con hẻm nhỏ, nguy hiểm từng bước tới gần.
Trái tim Hứa Kỳ Sâm sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cậu không ngừng lùi về phía sau, bước chân ngày càng gấp gáp.
Nếu bị phát hiện, có khi sẽ bị diệt khẩu không chừng.
Với cái tính của hai mẹ con nhà họ, chắc chắn sẽ giết cậu.
Lòng bàn tay nắm chặt cây gậy chống túa mồ hôi ướt đẫm.
Đột nhiên, cậu như giẫm phải cái gì đó.
Nỗi sợ hãi vọt lên tới cực điểm.
Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cậu bị thứ gì đó dày nặng như mành sân khấu quấn lấy quanh đầu, đè lên vách tường lạnh như băng.
Sợ hãi và bất an khiến ý thức cậu mơ hồ, cứng ngắc để yên cho người kia đè trên tường, ngón cái ấn lên môi cậu.
Vị khách không biết tên ôm lấy eo cậu bằng một tư thế mang đầy tính xâm chiếm, cúi đầu hôn cậu.
Nhưng cũng chỉ là hôn ngón cái, không phải môi Hứa Kỳ Sâm.
Tầm mắt Hứa Kỳ Sâm bị che kín, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thấp thoáng tiếng bước chân hai người phá vỡ con ngõ nhỏ yên tĩnh.
“Này…”
Người đương giữ rịt lấy cậu cuối cùng cũng lơi lỏng chút ít, điềm nhiên kéo cậu ra sau lưng, đoạn lên tiếng bằng giọng ngả ngớn như say rượu, “Ai đấy? Dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia đây?”
“Tống tiểu thiếu gia?”
Giọng nói người phụ nữ kia xen lẫn nghi hoặc, thấy Tống Nguyên Ngôn quay người lại, cà vạt tán loạn, cổ áo sơ mi cũng mở toang.
“Nhìn, nhìn cái gì? Đúng là mất hứng…” Anh quay người lại, cố tình dùng áo khoác che cho người phía sau kín hơn một chút, như là sợ để lộ cảnh xuân, sau đó dửng dưng lờ đi ôm lấy cậu, trong miệng lẩm bẩm, “Người đẹp… Chúng ta tiếp tục nhé…”
Lưu Đức Minh hừ mũi khinh thường.
“Thứ bệnh tật mà cũng có mặt mũi học đòi người khác làm dê xồm.”
Tiếng nện giày cao gót và giày da ngày càng xa.
Tống Nguyên Ngôn vẫn ôm siết lấy cậu chặt chẽ như cũ, vùi đầu vào cổ Hứa Kỳ Sâm, hô hấp nóng ướt dồn dập.
Đến khi không còn nghe lọt bất cứ thanh âm gì nữa, anh mới từ từ cởi chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt bọc kín Hứa Kỳ Sâm ra, để lộ đôi mắt của cậu.
Dưới ánh trăng mỏng manh, bầu không khí vừa ám muội vừa ngượng ngùng.
Ngón cái vừa ấn lên môi Hứa Kỳ Sâm bắt đầu nóng lên không thôi, vô thức chầm chậm rời khỏi khuôn mặt cậu.
Tống Nguyên Ngôn làm bộ thở phào một hơi, dùng nụ cười hòng xoa dịu bầu không khí lúc này.
Hứa Kỳ sâm dựa lưng vào vách tường, nhìn thẳng đôi mắt anh mà không hề nhúc nhích.
“Có phải em bị dọa rồi không?” Tống Nguyên Ngôn lần lữa từng lời, “Tình huống khi nãy khẩn cấp…”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
Ngay từ giây phút đầu tiên tỉnh táo lại, cậu đã biết đây là ai.
Bởi vì cả người cậu bị vây kín trong mùi hương của Tống Nguyên Ngôn, không một kẽ hở.
Tống Nguyên Ngôn lùi về sau nửa bước, “May mà khi nãy tôi ra ngoài tìm em…”
Tay Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên giữ lấy cà vạt sắp rơi ra của anh, kéo anh lại gần người mình, ngực dán ngực.
Cậu đã nắm giữ đủ nhiều chứng cứ rồi.
Đã đến lúc phải kết thúc trò chơi anh tiến em lùi này thôi.
Như quyết chiến không đường thoái lui, cậu hôn lên môi Tống Nguyên Ngôn, song thực chất cũng chỉ bằng một cái chớp mắt, chẳng khác nào chuồn chuồn lướt nước.
Khiêu khích trái tim đối phương, rồi lại đột ngột rời đi mất.
“Mộ Nhữ.” Hứa Kỳ Sâm ghé lại gần tai anh, cuối cùng cũng gọi tên chữ của anh.
Hơi thở dịu dàng mềm mỏng tựa như ánh trăng lướt qua mặt.
“Cậu thích em, phải không?”