Bắt đầu từ ngày đó, Tô Lẫm đến kiểm tra phòng thật.
Mặc dù không phải ngày nào cũng đến, nhưng đây cũng đã là một sự tiến bộ lớn lao.
Lần nào anh tới, Hứa Kỳ Sâm cũng phải nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để có thể nói chuyện với anh nhiều hơn, dù sao đối phương cũng là một tảng băng lớn, muốn ủ ấm ngay lập tức là điều không thể.
Hết cách rồi, muốn theo đuổi một người phải mặt dày bằng bất cứ giá nào, dù sao cậu cũng chỉ đang làm nhiệm vụ, cứ coi như đang đóng phim là được.
“Bác sĩ Tô, khi nào chân em mới lành được?”
“Bác sĩ Tô, anh ăn kẹo không?”
“Bác sĩ Tô, dạo này em xem một bộ phim hay cực, nam chính giống anh lắm, cũng siêu đẹp trai!”
“Bác sĩ Tô, anh…”
Một ngày nọ, Tô Lẫm vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe mà không phát biểu bất kì ý kiến gì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng, “Cậu không nên bị thương ở chân mà nên bị thương ở lưỡi mới đúng.”
Thật ác độc.
Chớp mắt, đã mấy cái cuối tuần trôi qua.
Một hôm Tô Lẫm không đến kiểm tra phòng, Hứa Kỳ Sâm chờ một mình trong phòng bệnh rất lâu, chờ đến khi mặt trời dần xuống núi, chờ đến khi cảm thấy thật sự không thể chờ nữa, bởi vì chị y tá nói cho cậu hay ngày mai cậu có thể tháo bột bó.
Lục Huyên trọ ở trường, trong kí túc xá không có thang máy, bó bột thì không tiện đi lên đi xuống tầng nên ở lại bệnh viện thêm mấy tuần nữa, đợi đến khi tháo bột mới xuất viện.
Với tính tình của Tô Lâm, tám, chín phần mười là ngày xuất viện sẽ không đến tiễn cậu, cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Hứa Kỳ Sâm chống nạng, chầm chậm rời khỏi phòng bệnh.
Không biết hiện tại Tô Lẫm đang ở đâu, Hứa Kỳ Sâm quyết định đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước ngọt trước, nhân tiện thử vận may.
Vừa mới đến gần cửa hàng tiện lợi, cậu đã thấy Tô Lẫm đang đứng cạnh một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng.
Cảnh tượng này rất đáng ngạc nhiên, bởi vì cậu đến thế giới này nhiều ngày như vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy Tô Lẫm tiếp xúc thân thiết với đồng nghiệp bao giờ, lúc nào anh cũng lẻ bóng một mình.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Kỳ Sâm là tìm cái cây để trốn vào, mặc dù ngay giây tiếp theo cậu đã thấy hối hận bởi hành vi này không hề phù hợp với thiết lập tính cách của Lục Huyên.
Thế nhưng cậu vẫn trốn để xem rốt cuộc là bọn họ đang làm gì.
“Bác sĩ Tô, chúng ta đều là người trưởng thành, có một số việc em cũng không vòng vo nữa.”
Anh ấy không chỉ đơn giản là một người trưởng thành đâu, ảnh sống mấy ngàn năm rồi.
Hứa Kỳ Sâm víu lấy thân cây, cánh tay kẹp nạng.
“Em vẫn luôn có cảm tình với anh, em cũng biết hiện giờ anh đang độc thân.” Nữ bác sĩ nhìn thẳng Tô Lẫm, “Chúng ta có thể thử một chút được không?”
“Thử một chút?”
Câu trả lời của Tô Lẫm khiến Hứa Kỳ Sâm hơi ngạc nhiên, chiếu theo lẽ thường, không phải cái đồ lạnh lùng kia nên từ chối trực tiếp, nói với cô ấy mấy câu như kiểu “Ngại quá tôi không thích cô” sao?
Tình huống hiện giờ là sao, thật sự định “thử” đấy à?
Tình tiết này không đúng mà.
Nữ bác sĩ bắt được một chút khích lệ từ trong câu hỏi ngược lại này, lập tức tiến gần thêm một bước, “Ừm, em cảm thấy chúng ta…”
Tô Lẫm lùi về sau một bước, vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Nữ bác sĩ cũng tự thấy mình hơi vội vàng, không khỏi lúng túng, “À, ý em là, chúng ta có thể bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè phát triển lên, nếu như anh cảm thấy nhanh quá.”
Vừa nãy Tô Lẫm lùi lại một bước, vị trí thay đổi khiến cho Hứa Kỳ Sâm không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, cậu chỉ có thể bám lấy thân cây hơi nhoài người ra ngoài, không ngờ cánh tay còn lại kẹp không vững làm nạng rơi xuống đất lạch cạch.
Ui cha, ngại quá.
Hai vị bác sĩ cách đó không xa đều nhìn sang, Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay người đi dán lưng vào cây, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Loáng thoáng nghe thấy Tô Lẫm nói gì đó, nhưng giọng nhỏ quá không nghe rõ gì cả.
Đi chưa, đi đi.
Hứa Kỳ Sâm cẩn thận dán người vào cây, nhìn thấy nữ bác sĩ vừa rồi rời đi, trước khi đi còn đặc biệt quay đầu lại nhìn cậu một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm khó lòng tả nổi.
Tôi không cố ý xen ngang lời tỏ tình của cô đâu, xin lỗi xin lỗi.
Mặc dù tôi đã làm chuyện này không chỉ một lần.
Chắc Tô Lẫm cũng đi rồi nhỉ.
Hứa Kỳ Sâm duỗi cái chân bó bột của mình ra thử xem ngồi xổm thì có thể nhặt được cái nạng kia không, nhưng quả là khó khăn vô cùng, vừa mới ngồi xổm xuống một chút đã mệt gần chết.
Thôi, nhìn xem Tô Lẫm đã đi chưa đã.
Hứa Kỳ Sâm đứng lên, ngó đầu ra nhìn, bên ngoài cửa hàng tiện lợi không còn bóng dáng anh.
Đi rồi.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt Tô Lẫm đã xuất hiện ngay trước mặt dọa Hứa Kỳ Sâm giật nảy mình.
“Bác, bác sĩ Tô.” Hứa Kỳ Sâm ngượng nghịu cười cười, “Trùng hợp ghê.” Cậu chỉ vào cái nạng trên đất, “Anh nhặt lên giúp em được không?”
Đương nhiên không có chuyện Tô Lẫm làm theo lời cậu.
Hứa Kỳ Sâm hạ quyết tâm, chắp hai tay trước ngực, giọng nói cũng mềm nhũn mấy phần, “Xin anh mà.”
Đồ lạnh lùng kia cuối cùng cũng động lòng trước sự xin xỏ, khom lưng nhặt nạng lên cho cậu, sau đó quay người đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Hứa Kỳ Sâm cà nhắc theo sát sau anh, hai người một trước một sau vào cửa hàng tiện lợi.
Vốn định mua nước ngọt, nhưng khi nhìn thấy loại kem hồi bé mình rất thích, Hứa Kỳ Sâm lập tức thay đổi ý định, nhặt lấy một cây vị dâu, lúc ra tính tiền thì thấy Tô Lẫm chỉ mua một gói thuốc lá, trả tiền xong rời đi.
Hứa Kỳ Sâm vội cuống cuồng, nhưng nhân viên cửa hàng hết sức thủng thỉnh: “Xin hỏi bạn có phải là hội viên không?”
“Không phải.” Hứa Kỳ Sâm đáp thật nhanh, sau đó vội vã trả tiền.
Khi đẩy cửa ra ngoài, cậu phát hiện Tô Lẫm không hề rời đi, chỉ ngồi ở băng ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Hứa Kỳ Sâm thở phào nhẹ nhõm, nửa nhảy nửa đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ghế dài thế này, cậu nhất thiết phải ngồi sát lấy tôi sao?”
Hứa Kỳ Sâm nở nụ cười, “Em có thấy chật đâu, anh thấy chật à?”
Tô Lẫm ừ một tiếng, Hứa Kỳ Sâm hơi dịch ra ngoài mấy centimet, “Được rồi.” Tô Lẫm cũng hết cách, cúi đầu mở gói thuốc lá rút một điếu ra châm lửa, còn chưa đưa tới miệng, người bên cạnh đã bẻ gãy cây kem hồng nhạt, đưa nửa nhỏ hơn tới trước mặt anh.
“Tôi không ăn.” Dứt lời, Tô Lẫm đưa điếu thuốc lên miệng.
“Em có bảo cho anh ăn đâu.” Hứa Kỳ Sâm túm tay anh qua giữ chặt phía dưới kem, “Em không ăn hết hai phần một lúc được, sợ nó chảy.
Tay anh lạnh mà, cầm lấy giúp em.”
Tô Lẫm: “…”
Hứa Kỳ Sâm cắn một miếng, đá kem vụn dâu tây màu hồng nhạt tan ra, cậu nhìn chằm chằm Tô Lẫm đang cau mày hút thuốc, rốt cuộc không kìm được bật cười, “Lừa anh thôi, anh cứ ăn đi.”
Tô Lẫm trả kem cho cậu, “Không ăn.”
“Ăn ngon lắm.” Hứa Kỳ Sâm rút điếu thuốc bên môi Tô Lẫm ra, sau đó nắm chặt lấy cổ tay đang cầm kem nhét vào miệng anh, “Anh thử đi.”
Đột nhiên bị nhét kem đá vào trong miệng không kịp phòng bị, Tô Lẫm hơi rụt đầu về sau, chân mày nhíu chặt hơn.
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm bên mặt anh hòng nắm bắt được một số chi tiết nhỏ có thể lợi dụng được từ trên gương mặt có dây thần kinh kém phát triển của anh.
Hôm nay sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, đôi môi tái nhợt, không biết có phải do ảo giác hay không.
Nhìn một chút, cậu ngẩn cả người.
Tô Lẫm cũng phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn cậu.
Hứa Kỳ Sâm lập tức hoàn hồn, không khỏi hoảng loạn.
Cậu không thể nói được là chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng người ở trước mặt không hề giống hắn một chú nào, không thích cười, không hay nói, thế nhưng vào một giây nào đó, nửa bên mặt của hai người gần như trùng khớp với nhau, căn bản không nằm trong tầm kiểm soát.
Trong lúc lúng túng, Hứa Kỳ Sâm bất cẩn đưa điếu thuốc lá trên tay vào miệng.
Nhưng mà cậu không biết hút thuốc, lúc phát hiện mình đưa nhầm, vì bất ngờ và luống cuống khiến cậu vô tình hít một hơi, làn khói thuốc xa lạ mà kích thích tấn công vào xé toạc cổ họng cậu, ngay sau đó chui vào tận phổi.
Bị sặc, cậu vội lấy điếu thuốc ra, khom lưng ho sù sụ liên tục.
Tô Lẫm định vỗ lưng cậu theo bản năng, nhưng bàn tay lại dừng lại khi còn cách sống lưng cậu mười mấy centiment.
Ý thức không theo kịp phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Hứa Kỳ Sâm căn bản không chú ý tới động tác của anh, sau một hồi lâu che miệng ho sặc sù thì đem trả lại điếu thuốc trong tay cho Tô Lẫm với gương mặt đỏ rẫy, “Sao anh thích hút thuốc thế… Kích thích lắm sao?”
Vốn chỉ là vì bị sặc nên than thở một chút, cậu cũng không mong gì Tô Lẫm có thể đưa ra đáp án gì, không ngờ người kia bỗng nhiên mở miệng.
“Bù đắp cõi trống thôi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người.
Cậu chợt nhớ tới buổi họp lớp cuối cùng.
Khi ấy cậu đã tốt nghiệp đại học, ban đầu cậu không muốn tham gia họp lớp gì đó lắm, huống gì chỉ là họp lớp 10 (13) hồi còn chưa chia lớp, tổng cộng chỉ học với nhau hơn một năm, cậu không hiểu có gì để mà gặp nhau.
Nhưng trùng hợp là lớp trưởng lớp mười ba học cùng trường đại học với cậu, có thông tin liên lạc của cậu, liên tục thuyết phục cậu nhiều lần, nói rằng chỉ có mình cậu còn đang do dự, dù sao cũng phải có một buổi họp lớp thật đủ đầy một lần.
Mặc dù bề ngoài lạnh nhạt, song Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng đành từ chối người khác hoài.
Biết rõ người kia sẽ đến nên trước khi tới địa điểm Hứa Kỳ Sâm đã chuẩn bị tấm lý thật đầy đủ – cậu tự nhận là như vậy.
Thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy hắn, phòng tuyến tâm lý tự động sụp đổ chỉ trong nháy mắt, kém cỏi tới cùng cực.
Trong căn phòng nhỏ bốn cái bàn, Hứa Kỳ Sâm không đi tới cái bàn mà hắn ngồi, chỉ yên lặng ngồi cùng người bạn lớp trưởng đã cực lực mời cậu tới.
Người kia vẫn y nguyên như vậy, vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông, là mặt trời khiến cho tất cả các hành tinh khác tự giác xoay quanh mình.
Hứa Kỳ Sâm cố gắng cúi đầu cho mình không nhìn thấy hắn, cách một bàn ăn, trái tim cậu hết lên lại xuống theo tiếng nói chuyện của người kia.
Vất vả lắm mới ăn xong một bữa, vừa định quay về trường, lớp trưởng đã kéo cậu lại rủ đi KTV cùng.
Thật ra trong lòng Hứa Kỳ Sâm rất rõ ràng, nếu như cậu cứng rắn hơn một chút thì cũng không phải là không thể từ chối, chẳng qua khi ấy cậu đã bị mê hoặc rồi.
Lúc không gặp nhau, cậu cũng thường lừa mình dối người rằng chẳng sao cả, mình nào có nhớ người ta đến vậy.
Thế nhưng chỉ cần chạm mặt, cậu sẽ không dịch nổi bước chân, không muốn rời đi.
Trong ánh sáng mờ ảo và hỗn loạn của KTV< Hứa Kỳ Sâm ngồi lẳng lặng uống bia ngoài cùng ghế sô pha, nữ sinh bên cạnh không ngừng khơi chuyện với cậu, mặc dù thực tế là đã gần như quên mất tên của cô rồi, Hứa Kỳ Sâm vẫn tiếp lời câu được câu chăng hòng di dời sự chú ý.
Đầu bên kia ghế sô pha thì náo nhiệt hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều hết sức ồn ào, bởi vì người đó nổi tiếng là hát hay.
Cậu không nhịn được liếc mắt sang nhìn, thấy hắn không ngừng từ chối, “Dạo hút thuốc nhiều quá, cổ họng không ổn.”
“Sao đâu, hát vui thôi mà.”
“Chưa nghe nói có ai hút thuốc đến mức khàn giọng cả, rõ ràng là cậu đang khách sáo! Không được, hôm nay không hát không cho về.”
“Đúng! Hát một bài đê hát một bài đê!”
Bị nài nỉ hết cách, cuối cùng hắn cũng chịu thua, lớp phó hết sức nhiệt tình, “Cậu hát bài gì? Để tôi chọn cho.”
Lại nhìn những bài hát đã được người khác chọn, “Đừng chọn lại, bài thứ ba kia đi.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn mũi giày vải của mình, trên khoảng trắng dính một chút vết bẩn, cậu cúi đầu lau đi, mà lau mãi chẳng sạch.
“Hứa Kỳ Sâm, có mỗi tớ nói, cậu chẳng kể chuyện của cậu gì cả.” Cô gái nhiệt tình ngồi bên cạnh đụng cậu, “Dạo này đang làm gì thế?”
Rất nhanh, khúc nhạc dạo kết thúc.
Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Cũng bận rộn.
Chính tớ cũng không biết mình đang làm những gì nữa.
Cô gái lập tức không biết nên nói tiếp thế nào, đúng lúc ấy bên kia đã bắt đầu hát, cô cũng không tiếp tục nữa.
“Có lẽ chúng ta sẽ chẳng ôm lấy nhau nữa
Có lẽ trọng lượng của em sẽ giữ tôi lại tạo thành giấc mơ
Ngày trước, chỉ vì không muốn thất hẹn mà ốm bệnh cũng không dám đau đớn
Đến khi nào mới nhớ tới một kẻ ngu ngốc như tôi.”
Tại sao lại hát bài hát như vậy.
Lồng ngực lạnh lẽo khó chịu, cậu nhớ nghĩ tới một phép ví von đã được sử dụng nhiều đến mức tầm thường.
Mọi người thường so sánh nhịp tim đập thình thịch nhanh như nai chạy, thế nhưng hiện giờ cậu lại cảm thấy, nếu như trong trái tim cậu thật sự có một con nai, vậy thì hẳn đó cũng là một con nai ốm đau bệnh tật, có những khi đau đến mức không thể thuyên giảm, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi húc vào van tim của cậu.
Khiến Hứa Kỳ Sâm cũng đau đớn theo.
Người đó không nói dối, giọng của hắn đã không còn là âm thanh thiếu niên trong trẻo thời cấp ba nữa mà trầm thấp hơn rất nhiều, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Câu từ bài hát cũng thật hợp với tình hình.
Năm lớp mười, trong lớp tổ chức học nhóm theo cặp, Hứa Kỳ Sâm được chia thành một cặp với hắn, thường sẽ ở lại trường một tiếng mỗi tối để học, cũng không làm gì nhiều, chỉ là giúp đỡ nhau giải bài mà thôi.
Hai người bọn họ một giỏi xã hội, một thiên tự nhiên, vừa vặn thỏa mãn yêu cầu.
Một buổi tối, Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra đối phương khá lạ, sắc mặt rất khó coi, âm thanh khi nói chuyện cũng khác thường, nhưng cậu không nói gì.
Ngày hôm sau nhìn thấy bàn học đằng sau trống không, lại nghe mấy bạn cùng lớp kể chuyện mới biết hôm qua hắn phát sốt, đêm khuya về đến nhà sốt đến mức bất tỉnh, phải đưa đi cấp cứu suốt đêm.
Nhưng khi ấy trong lòng Hứa Kỳ Sâm cũng chỉ nghĩ được rằng người này kiên trì thật, một tiếng thì có thể làm được bao nhiêu bài tập mà phải liều mạng như vậy.
“Từ trước đến nay chưa từng yêu người
Chỉ muốn quyết tử bằng trái tim này
Cũng hoài niệm những điếu thuốc chẳng thể hút.
…”
Thật sự không nghe nổi nữa, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, đẩy cửa rời khỏi phòng riêng KTV náo nhiệt trong tiếng nhạc, đi thẳng tới phòng vệ sinh, vặn vòi nước ra, cúi đầu rửa mặt, rất lâu sau vẫn chưa ngẩng đầu lên được.
Đứng ngẩn người trong phòng vệ sinh một lúc lâu, mãi đến tận khi tâm trạng đã dịu đi đôi chút mới chuẩn bị rời đi.
Trùng hợp là vừa mới bước ra, cậu đã nhìn thấy hắn và một cô bạn cùng lớp đứng bên ngoài phòng riêng.
Hứa Kỳ Sâm còn nhớ trước đây cô bạn này từng theo đuổi hắn một thời gian, sau đó từ bỏ.
Cứ thế đi tới thì thật là lúng túng, Hứa Kỳ Sâm không nhấc nổi bước chân.
“Sao thế, vẫn đang yêu xa với đối tượng à?”
“…Ừm.”
“Vừa nãy hát bài kia nghe đau lòng như vậy, tớ còn tưởng hai người chia tay rồi.” Giày cao gót của cô nàng gõ từng nhịp trên mặt đất, “Cậu thực sự trọn vẹn quá còn gì nữa, đã đẹp trai lại còn chung tình, thích người ta đến vậy cơ à?”
Hắn cúi đầu, dựa người lên tường, lẩm bẩm nói, “Thích chứ…”
Con nai vừa mới uống thuốc an thần xong lại bắt đầu phát điên không ngừng nghỉ.
Hứa Kỳ Sâm dựa lưng vào tường, ngón tay lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, cậu giữ bình tĩnh bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô bạn kia nhìn thấy cậu, ngọt ngào cười tươi, “Này ~ Kỳ Sâm ~”
Hứa Kỳ Sâm lộ ra một nụ cười lịch sự nhưng không chút tình cảm, đi vào phòng riêng.
Sau lưng thấp thoáng tiếng cô gái thì thầm bàn luận.
“Cậu ấy chẳng thay đổi gì nhỉ, giống y như hồi học lớp mười, vẫn không thích nói chuyện.”
Đến khi tan cuộc, mọi người trong lớp đều lục đục đón xe ra về, chỉ còn lại mình Hứa Kỳ Sâm và hắn.
Nhà hai người ở rất gần nhau, cũng rất gần KTV, không cần đón xe.
Tình cảnh dường như càng trở nên ngại ngùng, về cùng nhau thì không ổn lắm, mà không về cùng nhau xem chừng cũng chẳng khá hơn.
Cuối cùng, người ở bên cạnh phá vỡ cục diện bế tắc, “Lâu rồi bọn mình không đi cùng nhau nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm khẽ ừ một tiếng, không nói gì tiếp theo.
“Sao giờ cậu vẫn còn chưa hẹn hò các kiểu?” Giọng điệu hắn tỏ ra rất thoải mái.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu đi, “Không gặp được người mình thích.”
“À, cũng đúng, bây giờ hẹn hò cũng không dễ dàng.” Hắn lấy một gói thuốc lá trong túi ra, “Cậu không ngại chứ, tớ nghiện thuốc lá.” Thấy Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, hắn mới rút ta một điếu, châm lửa, tiếp tục đề tài khi nãy, “Người cậu thích chưa chắc sẽ thích lại cậu.
Người thích cậu thì chưa chắc cậu sẽ đem lòng yêu.
Thế giới này nhiều người như vậy, xác suất để cả hai bên cùng tình nguyện lại quá thấp.”
“Ừm…”
Hai người trầm mặc đi qua một con đường, dừng lại trước một cột đèn giao thông.
“Cậu không hỏi xem tớ sống có tốt hay không sao?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt sang, thấy hắn cười hỏi.
Im lặng rất lâu.
Số giây đếm ngược đèn giao thông giảm xuống đều đều, hắn cũng dần dần mất đi tự tin chờ đợi.
“Thôi, tớ nói đùa thôi…” / “Cậu có khỏe không?”
Tiếng nói hai người đồng thời vang lên, rồi lại đồng thười rơi vào trầm mặc.
“Đèn xanh kìa.” Hắn nhấc bước chân, “Tớ cũng không biết mình có sống tốt không nữa.” Mùi khói thuốc quanh quẩn khiến Hứa Kỳ Sâm không nhìn được rõ vẻ mặt hắn.
“Không phải con người sống luôn cần hy vọng sao? Tớ lại cảm thấy hy vọng của mình càng ngày càng ít, mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy hoảng sợ, trái tim trống rỗng, cảm tưởng như bên trong chẳng có một thứ gì.”
Hứa Kỳ Sâm không quen nghe hắn bộc bạch, đi tới cuối vạch vằn rồi vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo.
Qua đèn giao thông là một ngã rẽ, một người đi bên trái, một người ghé sang phải.
Hứa Kỳ Sâm nhìn vào mặt hắn, cuối cùng cũng hỏi, “Tại sao cậu lại hút thuốc?”
Hắn ngẩn người, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, buông tay xuống.
“Không phải tớ đã nói rồi sao, trong lòng trống rỗng quá.”
Khi cậu rời khỏi kí ức, kem trong tay đã chảy đi rất nhiều, chất lỏng màu hồng nhạt tràn ra từ trong một nửa hộp nhựa trong suốt, nhỏ lên hổ khẩu của Hứa Kỳ Sâm, dinh dính.
Cậu liếc mắt nhìn Tô Lẫm.
“Anh rất giống một người.”
Lông mi Tô Lẫm khẽ rung, nhả ra một làn khói trắng xóa.
“Đặc biệt là khi hút thuốc.”
Tô Lẫm không nói gì, kem trong tay bỗng nhiên bị Hứa Kỳ Sâm lấy đi, “Quả nhiên đặt trong tay anh sẽ không bị tan nhanh như vậy.” Nói rồi liền cắn một miếng thật lớn.
Vụn kem mát lạnh, tinh dầu dâu tây ngọt ngào và cả vị thuốc lá trong vấn vương trong cổ họng bị ánh hoàng hôn mùa xuân ấm áp hòa lẫn vào nhau, trở thành một tổ hợp vừa kì lạ vừa hài hòa.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn tay phần kem dâu tây trong tay mình, rồi lại nhìn thuốc lá giữa ngón tay Tô Lẫm.
Bỗng nhiên mở miệng, “Anh thích thứ mùi này sao?”
Tô Lẫm không rõ, “Cái gì?”
“Vị kem dâu tây và khói thuốc hòa lẫn cùng nhau.” Hứa Kỳ Sâm hút một hơi nước đường tan chảy, “Mùi vị mà chúng ta đang nếm trải bây giờ, hẳn là giống nhau.”
Nói xong mới phát hiện ra, hình như câu nói này có chút ám muội.
Tô Lẫm không trả lời, chỉ dập tắt điếu thuốc kia, đứng dậy vứt nó vào thùng rác gần đó.
Lần này Hứa Kỳ Sâm không đứng lên theo, chỉ nói với bóng lưng anh: “Bác sĩ Tô, ngày mai em xuất viện, anh tới tiễn em một lúc đi.”
Không nhận được hồi đáp, Hứa Kỳ Sâm cũng không để ý, cúi đầu ăn hết kem trong tay.
Ngày hôm sau là ngày Hứa Kỳ Sâm tháo bột, từ sáng sớm đã đến khoa X-quang chụp chiếu, chị y tá dẫn cậu tới khoa chỉnh hình.
“Bác sĩ Tô đâu rồi ạ?”
Chị y tá cười nói, “Em còn biết bác sĩ Tô à, hôm nay anh ấy xin nghỉ ốm rồi.”
Nghỉ ốm? Làm sao quỷ hút máu mà cũng bị bệnh được? Hứa Kỳ Sâm lại hỏi: “Anh ấy sao vậy ạ, bị bệnh sao?”
“Không rõ nữa, nhưng mà hai ngày nay tinh thần anh ấy không tốt lắm, có lẽ là mệt mỏi quá độ.” Nói xong, cô đi chuẩn bị thiết bị, “Đợi một lát nữa bác sĩ Vương sẽ tháo bột cho em, em ngồi đây chờ một lát nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Một lát sau, bác sĩ Vương và y tá đồng thời bước vào, hai người còn đang nói chuyện với nhau.
“Tiểu Phương rời phòng thí nghiệm lâm sàng từ khi nào?”
“Em cũng không biết nữa, hai ngày trước có một cuộc phẫu thuật, lúc em đến ngân hàng máu đã không gặp cô ấy rồi.”
“Có phải chuẩn bị kết hôn không?”
“Cô ấy còn chưa có bạn trai mà, bác sĩ Vương.”
Tiểu Phương, phòng thí nghiệm lâm sàng, ngân hàng máu… Mấy từ mấu chốt này lập tức thu hút sự chú ý của Hứa Kỳ Sâm.
Cậu tìm kiếm tất cả những tình tiết liên quan trong não, lúc này mới nhớ ra, sở dĩ trong nguyên tác Tô Lẫm lựa chọn nhậm chức tại bệnh viện số ba là bởi vì ở đây có một quỷ hút máu nữ giống anh – Phương Nhã.
Cô làm việc ở phòng thí nghiệm lâm sàng, phụ trách kiểm tra và xử lý thường xuyên các mẫu vật xét nghiệm bên trong ngân hàng máu, đây là nguồn cung cấp thức ăn cho Tô Lẫm.
Hiện tại cô rời cương vị công tác, chuỗi cung ứng thức ăn cho Tô Lẫm cũng đứt đoạn.
“Dù tháo bột rồi nhưng vẫn chưa thể chịu sức nặng ngay được, còn phải dùng nạng một thời gian.” Bác sĩ Vương tận tình nhắn nhủ, “Có thời gian thì đến khoa hồi phục chức năng ở bệnh viện tập hồi phục một chút, những loại thuốc này cũng phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, uống đều mỗi ngày.”
“Rõ rồi ạ, cảm ơn bác sĩ Vương.” Hứa Kỳ Sâm hơi mất tập trung.
Chẳng trách ngày hôm ấy Tô Lẫm hút thuốc nhiều như vậy, toàn thân chẳng hề có sức sống.
Hứa Kỳ Sâm trở lại phòng bệnh, nhắn rất nhiều tin WeChat cho Tô Lẫm, nhưng đối phương không trả lời dù chỉ một lần.
Dựa vào nguyên tác đối chiếu trong trí nhớ, Hứa Kỳ Sâm vừa ra viện đã đón xe, đi lòng vòng rất lâu mới tìm được chỗ của Tô Lẫm.
Đó là một khu dân cư rất mới, điều kiện cơ sở vật chất tốt, nhưng không có nhiều hộ gia đình sinh sống, may mà trong tiểu thuyết cậu từng miêu tả kĩ vị trí địa lý của khu dân cư và tầng nhà cụ thể của Tô Lẫm, nếu không nhất thời thật không biết phải đi đâu tìm anh.
Khi đến nơi thì trời đã tối, Hứa Kỳ Sâm vào thang máy lên tầng cao nhất, nhưng cậu cũng không biết Tô Lẫm sống ở phòng nào, chỉ có thể kiên trì bấm chuông cửa từng nhà một.
Song cũng coi là may mắn, tầng trên cùng không có nhiều người ở, tổng cộng cũng chỉ vấp phải trắc trở hai lần.
Đến căn hộ cuối cùng, Hứa Kỳ Sâm ấn chuông cửa mấy lần mà không có ai ra mở.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thân là một nhà văn, Hứa Kỳ Sâm không tài nào kiềm chế được trí tưởng tượng của mình.
Bấm chuông liên tục mấy lần, mãi đến khi cảm giác chuông cửa sắp bị cậu ấn hỏng đến nơi, cửa mới chịu mở ra.
Tô Lẫm đeo một cặp kính gọng vàng, cổ tay áo sơ mi xắn tới khuỷu lộ ra cánh tay trắng nõn.
Sắc mặt anh rất tệ, tái nhợt đến lạ thường, đôi môi cũng chẳng có sắc hồng.
Nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm, tâm trạng anh cũng chẳng một gợn sóng, chỉ lạnh lùng nói, “Cậu tới đây làm gì?”
Một tay Hứa Kỳ Sâm kẹp nạng, “Em đến thăm bệnh bác sĩ Tô chứ còn gì.” Nói rồi cậu cà nhắc bước vào phòng, mặc kệ Tô Lẫm có đồng ý cho vào hay không.
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Tô Lẫm đóng cửa lại cạch một tiếng.
Nghe đến câu hỏi này, Hứa Kỳ Sâm không khỏi chột dạ, “Em…Ngay cả WeChat của anh em còn lấy được đến tay, địa chỉ gia đình có đáng là gì…”
Căn phòng này rất lớn, thế nhưng lại chẳng có mấy đồ đạc.
Trong phòng khách rộng rãi chỉ có một dãy ghế sô pha, Hứa Kỳ Sâm đi tới một bên tay vịn ghế, vừa mới thả nạng xuống đã bị Tô Lẫm túm chặt cổ áo, “Ai cho cậu tự chủ trương như thế?”
Không còn nạng chống đỡ, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể nhảy lộn người lại bằng một chân, cười hì hì với Tô Lẫm, “Tự em á ~”
Tô Lẫm bỗng nhiên hơi nhíu mày, Hứa Kỳ Sâm phát hiện thái dương anh cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, “Bác sĩ Tô, anh…”
Còn chưa dứt lời, cả người Tô Lẫm đã đổ thẳng lên người Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm đưa hai tay ra đỡ anh theo bản năng, nhưng cậu vốn đang đứng bằng một chân, làm sao có thể đỡ được người đàn ông cao một mét tám mấy.
Vì vậy, hai người song song ngã ra sô pha.
Hứa Kỳ Sâm hơi OCD nhẹ, vì vậy vẫn phải nói hết lời khi nãy, “…Trông không ổn lắm nhỉ.”
Ý thức của Tô Lẫm chưa hoàn toàn tan biến, đối với một quỷ hút máu cấp cao mà nói vốn cũng không cần quá nhiều máu đều duy trì những chức năng của bản thân, thế nhưng đã rất lâu rồi anh không ăn uống gì, năng lượng dự trữ trong cơ thể gần như đã cạn kiệt.
Dẫu vậy, anh cũng không muốn hút máu người trước mắt, vẫn cố gượng chống cánh tay hòng đứng dậy khỏi người Hứa Kỳ Sâm.
Chính giây phút ấy, người vẫn luôn tươi cười đuổi theo sau anh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Trong khoảng cách gần chỉ gang tấc, ánh mắt cậu nghiêm túc mà dịu dàng, chậm rãi đưa môi dưới của mình vào giữa hàm răng, cắn thật mạnh.
Dòng máu đỏ sâm chảy ra từ đôi môi căng mọng của cậu, loáng lên đầy mời gọi dưới ánh đèn sáng lạnh lẽo.
Từ dâu tây, đến hoa hồng.
“Hôm nay em ăn rất nhiều kẹo, ngọt lắm, không lừa anh.” Cậu mỉm cười vươn tay nhẹ nhàng sờ yết hầu hơi lăn của Tô Lẫm, sau đó bám lên cổ anh.
Luồn khí ấm sực phun lên làn da lạnh lẽo của Tô Lẫm, tựa như một vòng khói vô hình mà gây nghiện.
“Nếm thử đi, được không?”