Ngày 1 tháng 9 năm 2015.
“Tri Hứa, có muốn lấy thêm sữa bò nữa không?”
“Không ạ, con không uống kịp đâu.” Hạ Tri Hứa buộc chặt dây giày thể thao, cầm lấy cặp sách khoác lên vai, “Bố, mẹ, con đi đây.”
Mẹ Hạ đặt sữa bò xuống, chạy chậm tới trước mặt Hạ Tri Hứa, cậu con trai mới mười lăm tuổi mà đã cao hơn bà một cái đầu từ bao giờ.
Bà ghim chiếc huy hiệu trường để trên mặt bàn lên ngực trái Hạ Tri Hứa, “Nhìn con này, tí nữa thì quên mất đấy, ngày đầu tiên đi học mà cứ vứt đồ bừa bãi thế à.”
Bố Hạ đặt tờ báo xuống, “Có muốn bố chở con đi không?”
Hạ Tri Hứa cười ôm mẹ Hạ, rướn cổ vào phòng ăn đáp lớn với bố, “Không ạ, con đi xe bus thôi.
Con đi đây!”
Tiết trời chớm tháng chín rất khó để diễn tả thành lời, cái nắng nóng đã rút đi nhưng vẫn chưa hoàn toàn bước vào mùa thu quang đãng, khoảng giao thoa giữa hai mùa tựa như ngưỡng tuổi này của hắn.
Không có giới hạn, nhập nhằng chẳng rõ.
Ra khỏi nhà đi qua một con đường là đến trạm xe bus.
Đồng phục mùa hè của trường cấp hai Tĩnh Kiệm trắng tinh đơn giản, áo sơ mi cộc tay trắng cùng quần dài màu đen, điều này lại khiến Hạ Tri Hứa rất hài lòng, hắn vốn khá tò mò màu áo polo và quần đùi, lúc nhận được đồng phục không khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên cũng rất phù hợp với phong cách của ngôi trường này.
Lười biếng đi đến trạm xe bus, có mấy nhân viên văn phòng đứng ở trạm trông hết sức vội vã.
Hạ Tri Hứa ngồi trên băng ghế dài đánh mắt dõi nhìn những chiếc xe bus xa xa đang dần chạy tới, chờ đợi chuyến xe 729 của mình.
Người ở trạm xe bus đông dần, có mấy cô gái mặc đồng phục trường khác, váy đồng phục màu xanh lam đậm dài đến quá đầu gối; cũng có cả những em học sinh tiểu học nhỏ tuổi hơn cầm trong tay bữa sáng chưa kịp ăn xong đang bi bô nói chuyện.
Hạ Tri Hứa duỗi đôi chân dài, buồn tẻ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
7 giờ 39 phút.
Vẫn sớm, chắc sẽ không muộn đâu.
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa.
Trong tầm mắt xuất hiện một người mới – cũng giống như hắn, người này mặc đồng phục học sinh trường trung học Tĩnh Kiệm.
Bóng lưng đó rất gầy, nhưng người kia đứng thẳng tắp như cây non hắn trồng trong vườn nhà bà nội năm ngoái, lúc nào cũng thấp thỏm không yên có cảm giác như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ để xô ngã.
Lạ thật.
Rõ ràng người này đang đứng đây – đứng ở trạm xe bus ồn ã ngập tràn hơi thở của con người, thế nhưng dường như có một vách ngăn mỏng manh tách rời cậu khỏi tất cả mọi thứ xung quanh, xa cách và yên tĩnh.
Giống như hồi nhỏ đi công viên giải trí, người biểu diễn đường phố sẽ thổi những bong bóng khổng lồ đến mức có thể bao bọc quanh người, ánh lên sắc rực rỡ mờ nhạt dưới ánh nắng mặt trời.
Hạ Tri Hứa quay đầu lại – từ sự tò mò đối với những bạn học cùng trường – muốn nhìn thẳng mặt người kia.
Đến trường vào giờ này, chắc hẳn cũng là học sinh mới.
“Xe 729 đến rồi.”
Nghe có người nói chuyện, Hạ Tri Hứa sực tỉnh, vội vã đứng dậy khỏi băng ghế dài.
Chiếc xe bus vừa mới dừng lại chưa bao lâu đã chật kín người, hắn chỉ có thể đứng chờ ở đằng sau, vật lộn mãi mới lên được xe.
—— Thẻ học sinh.
Hạ Tri Hứa cất thẻ vào trong cặp, bị đám đông chen lấn vào trong xe.
Cả chiếc xe bus như lon cá mòi đóng hộp khổng lồ, người dính lấy người, không sao nhúc nhích.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy được chiếc áo sơ mi trắng y như mình trong dòng người kín đặc.
Bọt bong bóng sặc sỡ kia vẫn còn ở đó, bao bọc người này ở bên trong.
Giữa những bóng người liên tục di chuyển nhốn nháo, Hạ Tri Hứa có thể gượng nhìn thấy được nửa bên mặt đối phương.
Hắn phát hiện ra hình như cậu bị thương, cánh tay trái còn đang bó thạch cao.
—— Đã đến đường Nam Kinh, vui lòng mang theo đồ đạc tùy thân bên mình…
Đám đông tản ra phần nào, Hạ Tri Hứa nhìn rất nhiều hành khách xuống xe, cũng chen ra sau theo, “Ngại quá nhường đường một chút, ngại quá…”
Thế là toại nguyện chen được đến bên cạnh nam sinh kia.
Hạ Tri Hứa vươn nắm lấy tay cầm trên đỉnh đầu, xe bỗng chạy đột ngột khiến hắn không đứng vững, vô tình đụng vào cậu trai đứng bên cạnh.
Hạ Tri Hứa rối rít, “Xin lỗi, xin lỗi cậu.”
Người bạn cùng trường bị xô phải cũng không ngẩng lên, cánh tay duy nhất có thể cử động bám lấy cây cột bên cạnh, cậu dõi mắt về phía cửa sổ xe, khẽ lắc đầu.
Hạ Tri Hứa hơi cúi đầu nghiêng cằm lặng lẽ nhìn người bên cạnh.
Cậu hơi cúi đầu suốt từ khi nãy, gần như không để lộ biểu cảm gì, bên môi, xương gò má trái và cổ đều dán băng, hình như trên trán cũng có.
Bị ai đánh sao? Sao lại có nhiều vết thương đến vậy?
Nhưng mà người kia trông rất ưa nhìn, đẹp kiểu thanh tú, cũng chỉ thấp hơn hắn một chút xíu.
Da cậu rất trắng, mí mắt cúi thấp xuống gần như nhìn được cả mạch máu xanh nhạt, hai hàng mi được ánh nắng chiếu rọi đổ bóng thật dài hơi lóe lên trên làn da ngay trước mắt.
Ánh mắt di chuyển theo sống mũi thẳng tắp xuống đôi môi nhạt màu, đứng bên cạnh có thể nhìn thấy viền môi(*) không quá rõ ràng.
(*) 唇珠: Điểm chính giữa hơi vòm xuống của đường viền môi trên.
Lần đầu tiên gặp đã nhìn chằm chằm môi người ta thì thật là không lịch sự chút nào.
Nhận thức được điều này, Hạ Tri Hứa nghiêng đầu đi, ánh mắt sáng lập lòe.
Chỉ là vì tò mò thôi.
Hắn tự an ủi mình như thế.
Xe lắc lư không ngừng, các phương tiện giao thông công cộng ở cái thành phổ này nổi tiếng với tốc độ lái xe vun vút, tài xế lái xe bus mà cứ như đua xe kart(*).
(*) Đua xe kart: Một dạng biến thể của đua xe thể thao tốc độ đường dài.
Xe phanh đột ngột, nam sinh bên cạnh va vào người Hạ Tri Hứa.
Hắn thì cũng chẳng làm sao, chỉ lo mỗi cánh tay của người kia.
Hạ Tri Hứa giúp dìu cậu đứng lên, “Không sao chứ?”
Đôi môi hắn vừa ngắm nhìn chăm chú hơi hé, “…Xin lỗi.”
Giọng cũng rất êm.
Như tiếng nước suối tuôn trào.
Cách so sánh kì quặc này khiến ngay cả bản thân hắn cũng muốn phỉ nhổ, dù sao hắn thật sự không hề hứng thú với môn văn chút nào, toàn viết ra những thứ rõ khô khăn hoặc khó hiểu.
Không kìm được lo lắng, Hạ Tri Hứa lại nhìn sang thêm mấy lần.
Màu tóc cậu không giống tóc hắn mà thiên sắc nâu nhạt, sáng bừng lên dưới ánh nắng mặt trời, thoạt trông vô cùng mềm mại, có cảm giác nếu xoa vuốt sẽ rất thích.
Nhưng sắc mặt cậu thật sự không ổn lắm, trông hơi nhợt nhạt, tay bám lấy cột cũng siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Hạ Tri Hứa cứ mải nhìn như thế, đối phương bất chợt nghiêng đầu sang, cứ như thể phát hiện ra ánh mắt dai dẳng không buông của hắn.
Hắn lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào tấm bản đồ dán trên đỉnh đầu như không hề có chuyện gì xảy ra.
Còn một trạm nữa.
Hạ Tri Hứa từ tiểu học đã có người thích, ba năm cấp hai được nữ sinh lớp khoác vây ngoài cửa sổ xem, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được trải nghiệm cái cảm giác nhìn lén người khác, trong lòng rất kì lạ mà chẳng tài nào nói rõ.
Hắn xoay người, cố gắng đi tới cửa xe.
Không cần biết là cảm giác gì, giờ hắn chỉ muốn xuống xe ngay lập tức.
Theo tiếng thông báo trạm vang lên, cửa xe bị mở ra, Hạ Tri Hứa đeo cặp xuống xe với tâm trạng rối rắm.
Không hiểu vì cớ gì, bước chân hắn vô thức chậm lại như muốn đợi người nào, lại có một nỗi thôi thúc rất muốn quay đầu xem.
Nhưng hắn không quay đầu.
Đi thôi, đến lớp sớm tí còn làm quen bạn mới.
Vừa mới xây dựng tâm lý, vừa mới nhẹ nhàng bước bước chân đầu tiên, phần áo sau bỗng bị níu lại.
Hạ Tri Hứa quay đầu lại theo bản năng nhưng không thấy ai, hắn cúi đầu xuống mới bắt gặp một người đứng đằng sau mình – là nam sinh vừa nãy trên xe.
Là người được bao phủ bởi bong bóng rực rỡ sắc màu.
Hắn bỗng nảy sinh ảo giác, mơ hồ nghe thấy một tiếng ‘bụp’, bong bóng vỡ.
“Cậu sao thế?” Hắn vội vã ngồi xổm xuống lo lắng đỡ lấy bên vai không bị thương của người, “Không thoải mái chỗ nào à? Bị say xe sao?”
Sắc mặt cậu trai trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, trán đẫm mồ hôi, không ngẩng đầu lên nổi.
Không hiểu vì sao, Hạ Tri Hứa cũng cuống theo, “Cậu nói gì đi?”
“Có… có kẹo không?” Cậu nắm lấy tay Hạ Tri Hứa như muốn tìm một nơi chống đỡ.
“Kẹo á? Tớ không có kẹo, sữa bò được không…” Hạ Tri Hứa hỏi, theo bản năng thò tay lục trong túi lưới cặp sách, bấy giờ mới nhớ ra hôm nay mình không mang theo sữa bò, không khỏi ảo não.
Nam sinh kia nhíu chặt mày, yếu ớt lắc đầu.
Hạ Tri Hứa nhìn quanh bốn phía, phát hiện một quầy bán quà vặt ở cổng trường, “Cậu chờ tớ chạy ra kia mua, nhanh lắm.” Hắn vội vã đứng dậy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, người nọ vẫn đang lẻ loi ngồi xổm ở đằng kia.
Hạ Tri Hứa hổn hển chạy đến trước cửa tiệm nhỏ, “Một, một gói kẹo ạ!”
“Kẹo gì?” Chủ quán ngồi bên trong đang lười biếng ăn mì không buồn nhấc mắt.
“Gì cũng được.” Hạ Tri Hứa thở hồng hộc, bỗng nhớ ra gì đó, “Đừng là kẹo cao su ạ.”
Chủ quán đặt đũa xuống, duỗi tay lấy ra một quả cầu cắm đầy kẹo mút bên trên trong tủ kính, “Này, tự chọn đi.”
Hạ Tri Hứa cầm bừa một cái không kịp nhìn, vừa định đi thì đối phương gọi giật lại: “Này không trả tiền à!”
Cuống quá suýt nữa thì quên béng luôn việc trả tiền.
Hạ Tri Hứa vội vàng quay lại, lục tung cả người chỉ tìm được duy nhất một tờ một trăm, đưa cho chủ quán, “Chú tìm nhanh giúp cháu với ạ, cháu cảm ơn nhiều.”
“Vội cái gì mà vội.” Chủ quán ngước mắt nhìn cái đồng hồ cũ treo trên tường, “Vẫn sớm đấy mà.
Giờ cậu mới tới thì chắc là học sinh lớp mười mới vào trường đúng không, không phải vội, ngày đầu tiên đến trường không phải tự học buổi sáng đâu.”
Hạ Tri Hứa nhìn ông ta quan sát thật tỉ mẩn tờ một trăm kia dưới ánh nắng mặt trời, ngón trỏ và ngón cái miết miết vuốt vuốt, sau đó chầm chậm mở ra ngăn kéo rút từng tờ tiền lẻ ra một, rồi lại nghiêm túc đếm lại một lượt từng tờ.
Cảm tưởng như đã một thế kỉ trôi qua.
“Đây, tự đếm lại xem có đủ không…”
“Cảm ơn ạ.” Hạ Tri Hứa cầm vội xấp tiền giấy cũ kia, co giò chạy đi.
Chủ quán nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu, “Trẻ con thời nay làm sao thế này, kì lạ thật…”
Hạ Tri Hứa chạy tới trạm xe bus khi nãy, thế nhưng nam sinh ngồi xổm ở đây lúc trước đã không còn thấy đâu nữa.
Trái tim lập tức chùng xuống, hắn đi vòng vòng tại chỗ, rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh giống nhau đều đi về phía cổng trường, song không có một ai là người kia.
Hắn nắm thật chặt cây kẹo que, lòng bàn tay và sau lưng đổ mồ hôi.
Dính dớp, lo lắng.
Một cơn mất mát khổng lồ nhấn chìm hắn, không biết có phải là do việc làm người tốt không thành khiến hắn nảy sinh cảm giác không cam lòng hay không.
Nói chung là không thoải mái trong lòng, hắn cúi đầu nhìn kẹo trên tay, đành phải cam chịu bóc vỏ nhét vào trong miệng.
Chua quá.
Vị gì thế này…
Liếc xuống nhìn giấy gói, bên trên in hình quả chanh tươi sáng.
Hắn vò giấy gói thành một cục rồi ném vào thùng rác trước cổng, sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua cánh cổng ngôi trường có thể được coi là nổi tiếng, tiến vào trong theo dòng người.
Ngôi trường này là một trong những trường trung học tốt nhất trong khu vực, nổi tiếng với khung cảnh tuyệt đẹp, phong cách học tập nghiêm túc, ở thành phố rất xem trọng giáo dục cơ sơ này, nhiều phụ huynh tranh vỡ đầu chỉ để cho con em mình được vào đây học.
Hạ Tri Hứa bước xuống bậc thang lát đá hoa cương từ cổng trường, nhìn thấy sân tập vừa được sửa chữa mới và khu nhà dạy học cao rộng hết sức hoành tráng dưới những bóng cây.
“Hạ Tri Hứa!”
Nghe có người gọi tên mình, hắn quay đầu lại – là Trần Phóng, bạn học cấp hai của mình.
Nhìn cái đầu húi cua ngắn đến không thể ngắn hơn nữa của cậu ta, Hạ Tri Hứa không nhịn được cười, “Quả đầu của mày như vừa mới đi ra khỏi Cục cảnh sát vậy.”
Trần Phóng huých mạnh hắn, “Thằng oắt quá đáng này, tao còn chưa nói gì mày đấy, không phải bảo muốn cắt tóc à? Tóc mày cũng dài quá rồi này.” Cậu ta níu tóc Hạ Tri Hứa, “Phải đi cắt chừng này đi này.”
Hạ Tri Hứa vỗ tay cậu ta ra, “Mày bớt đi, vừa nãy ủy viên ban kỉ luật ở ngoài cổng trường chẳng nói gì tóc tao cả.”
“Ài, với cái mặt này của mày, có cạo trọc cũng vẫn đầy em theo.” Trần Phóng thở dài, “Ông trời phù hộ, nếu có thể xin đừng xếp hai chúng ta học chung một lớp.”
Hạ Tri Hứa ngậm kẹo que, liếc mắt nhìn cậu ta, “Tại sao?”
Trần Phóng lườm nguýt, “Còn dám hỏi nữa à? Suốt ba năm cấp hai tao cứ thích nữ sinh nào là người đó tỏ tình với mày còn gì? Đúng là quá thê thảm.
Đã vậy thì chớ nghỉ hè ở nhà cũng chẳng vui gì cả, bị mẹ cho ăn mắng từ sáng đến tôi.”
Cậu ta làm dáng ngón tay hoa lan gõ gõ xuống bắt chước điệu bộ của mẹ mình, chọc vào vai Hạ Tri Hứa, “Con tự nhìn lại mình xem, chơi thân với Tri Hứa như thế sao không học tập được người ta chút nào vậy? Người ta thi tuyển sinh trung học phổ thông đứng thứ mười thành phố, con thi được bao nhiêu điểm? Lại còn có huy chương vàng môn toán, chơi bóng rổ thì giỏi, mà cũng đẹp trai nữa chứ.
Con xem con này, chậc chậc chậc, phải làm sao bây giờ nhỉ.”
Đẹp trai…
Cách miêu tả này đúng là như người hoàn toàn khác biệt vậy.
Hạ Tri Hứa cười thấy răng không thấy mắt, ngậm kẹo que trong miệng nên nói chuyện không tròn vành, “Vì thế mà mày không muốn học chung lớp với tao nữa à?”
Trần Phóng huých vai hắn, “Đùa thôi, làm gì có chuyện, anh em ta vững bền thế cơ mà.”
Hạc giữa bầy gà.
Bốn chữ này là lời đánh giá của hầu hết những người quen biết dành cho Hạ Tri Hứa.
Ấy thế nhưng một người như vậy lại là người tỏa nắng nhất, tính tình vui vẻ cởi mở nhất, khiến cho người khác có muốn ghen tị cũng chẳng được, chẳng mấy chốc đã bị sức hút của hắn hấp dẫn trở thành bạn bè.
Đi đến chỗ bảng trưng bày khối mười ở tầng dưới, Trần Phóng chen ngang lấn dọc lên tận đầu hàng, Hạ Tri Hứa chẳng muốn chen chúc lắm nên đứng ở đằng sau xem.
Trên bảng trưng bày in danh sách học sinh lớp mười mới vào trường, lớp học và vị trí lớp cụ thể.
Hạ Tri Hứa rất cao, đứng tít cuối cũng cố gắng thấy được, ánh mắt hắn đảo qua khắp bảng, nhìn thấy tên mình ngay trên đầu bảng danh sách lớp 11 (13), cực kì dễ thấy.
“Tri Hứa! Bọn mình học chung một lớp thật này!”
Trần Phóng lại chen ra ngoài, phấn khích không thôi, “Đi đi, chúng ta ở trên tầng bốn.”
Trùng hợp thật.
Hạ Tri Hứa cười vui vẻ, để tên bạn cũ ngốc nghếch này lôi lên tầng.
Phòng học không khác biệt mấy so với trong tưởng tượng của hắn, chỉ là lớn hơn lớp hồi cấp hai một chút.
Gánh nặng hình tượng của Trần Phóng không hề nhẹ chút nào, đi được mấy bước lại chỉnh áo sơ mi một tí, Hạ Tri Hứa đi theo đằng sau thấy cậu ta mà không nhịn được bật cười trêu chọc.
Trong lớp đã có không ít người, có mấy nhóm túm tụm lại với nhau, chắc là bạn bè quen biết từ năm cấp hai.
“Nhìn kìa, đẹp trai thật.”
“Đệt, đẹp thật đấy.”
Hạ Tri Hứa đã quen với ánh nhìn chăm chú này rồi, nét cười trên mặt vơi đi trở thành nụ cười lịch sự, theo Trần Phóng tìm một chỗ ngồi xuống.
Người đến ngày càng đông, Hạ Tri Hứa nói chuyện với Trần Phóng, nghe thấy có người kêu giáo viên vào rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng.
Bước vào là một người đàn ông cao gầy lịch thiệp đeo kính mắt, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, nét mặt khá dịu dàng.
“Chào mọi người, thầy là chủ nhiệm của lớp các em, tên là Trương Chính Tâm.” Thầy cầm một viên phấn viết tên mình lên bảng đen, phía dưới lớp có học sinh xì xào bàn tán, tên của vị giáo viên này lạ thật.
Thầy Trương cười giải thích, “Mặc dù tên thầy khá lạ, nhưng có xuất xứ cả đấy nhé.” Rồi thầy lại quay người viết một câu lên bảng đen.
Dục tu kỳ thân giả, tiên Chính kỳ Tâm.
(Muốn tu chỉnh bản thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng.)
“Đây là một câu nói trong Kinh Lễ(*).” Trương Chính Tâm xoay người, “Cũng là kì vọng tôi dành cho các em.
Mọi người đã đến trung học Tĩnh Kiệm, nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên là học tập, tôi sẽ không nói nhiều về vấn đề này nữa.
Nhưng theo quan điểm của tôi, việc làm một người chính trực còn quan trọng hơn cả học hành.” Thầy cúi đầu, lật danh sách ra, “Được rồi, không nói nhiều nữa, sắp xếp vị trí ngồi trước đã nhỉ.” Thầy lại ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn một lượt, “Vậy chúng ta… cứ xếp chỗ theo chiều cao trước đi.”
Thế là từng học sinh trong phòng đứng lên ra khỏi chỗ xếp thành hai hàng nam và nữ theo chiều cao dưới sự sắp xếp của Trương Chính Tâm.
“Bắt đầu từ các em, hai người lần lượt vào chỗ.”
Nam nữ sinh hàng đầu liếc mắt nhìn nhau, dù hơi ngại nhưng cũng vẫn vào ngồi.
Vị ‘giáo viên này kì lạ thật, cố ý sắp xếp cho nam nữ ngồi cùng bàn không sợ yêu sớm sao? Hạ Tri Hứa nhìn qua cô bạn đứng bên cạnh mình, vừa hay lúc ấy đối phương cũng nhìn sang hắn, không giấu nổi vẻ ngượng ngùng trên mặt, hắn chỉ có thể nở nụ cười với cô nàng rồi quay đầu đi ngắm phong cảnh bên ngoài hành lang.
Mảnh vụn viên kẹo chua còn nằm trong miệng, cọ vào bên hàm hắn rất khó chịu.
Người trước mặt vơi dần, Hạ Tri Hứa cứ đứng chờ như vậy, đợi đến khi nam sinh đứng trước mặt vào chỗ rồi hắn mới bước lên trước, đứng cạnh Trương Chính Tâm.
“Được rồi, bạn tiếp theo…”
Trương Chính Tâm đặt tay lên vai Hạ Tri Hứa.
“Thưa thầy…”
Một âm thanh quen thuộc xuất hiện, một dây thần kinh nào đó của Hạ Tri Hứa lập tức trở nên căng thẳng, dù ngay cả hắn cũng chẳng biết tại sao.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy một người đi tới từ sau lưng Trương Chính Tâm.
Thật sự là cậu ấy.
Trái tim vốn lười biếng bỗng đập nhanh dữ dội như bị thứ gì đó đâm vào, bản thân hắn cũng cảm thấy thật lạ lùng.
“Xin lỗi… Vừa nãy em có việc nên đến muộn ạ.”
Giọng cậu rất thấp, rất nhẹ, tràn đầy sự hối lỗi.
“Không sao.” Trương Chính Tâm quay người, nhìn thấy thương tích trên người cậu, thầy cười rất dịu dàng, “Vậy thì em…” Rồi lại xoay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tri Hứa, “Em ngồi tạm phía trước bạn này đi.”
Ánh mắt Hạ Tri Hứa vẫn dán theo cậu bạn kia đi vào trong lớp.
“Đến lượt em, em ngồi cùng bàn với bạn nữ này.”
“Dạ.” Bấy giờ Hạ Tri Hứa mới sực tỉnh, không hề phát hiện ra vẻ mặt phấn khích của nữ sinh bên cạnh.
Bọn họ lần lượt ngồi xuống theo hình chữ S, cậu bạn vừa rồi ngồi ở chỗ trong cùng hàng thứ năm.
Vì vậy Hạ Tri Hứa hết sức tự nhiên ngồi xuống vị trí trong cùng hàng thứ sau, vừa khéo ngay sau cậu.
Không biết tại sao tâm trạng Hạ Tri Hứa bỗng tốt lên lạ lùng, ngay cả viên kẹo chanh chưa tan trong miệng cũng ngọt ngào hơn hết.
Có lẽ đây chính là ‘duyên phận’ mà người lớn vẫn nói.
Muốn làm bạn với cậu ấy.
“Được rồi, giờ mọi người đã vào chỗ cả.” Trương Chính Tâm đẩy gọng kính trên sống mũi, “Hôm nay là buổi học đầu tiên, chúng ta làm quen nhau chút nhỉ.
Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân theo thứ tự khi nãy, muốn nói gì cũng được, quan trọng là để những người khác nhớ kĩ được mình.”
Bỗng nhiên có cảm giác cánh tay mình bị chọc, Hạ Tri Hứa nghiêng mặt sang, thấy cô bạn cùng bàn đưa cho một viên kẹo cao su.
Hạ Tri Hứa cười với cô, sau đó há miệng chỉ viên kẹo bên trong.
Từ chối một cách khéo léo.
Hắn hơi hối hận rồi.
Nếu lúc đó mình không bực bội ăn mất que kẹo này thì có phải giờ đã có thể đem ra cho người ngồi trước mặt làm công cụ chào hỏi rồi không.
Người này, khi nãy nhìn thấy mình hoàn toàn không hề ngạc nhiên chút nào.
Không kìm được tiếng thở dài.
“Ừm… Chào mọi người, tên mình là Chu Hiểu Hiểu, trường cấp hai của mình là…”
“Tớ tên Dương Tử Phong, sở thích là đá bóng…”
“Tên mình là Lý Minh…”
Từng bạn học đi lên, lên rồi lại lần lượt đi xuống, Hạ Tri Hứa chống má như thể đang nghiêm túc theo dõi, song đầu óc lại chẳng hề đặt trên đó.
Mãi đến khi người ngồi trước mặt chậm rãi đứng lên, lối trống giữa hai chỗ ngồi hơi chật, Hạ Tri Hứa luống cuống kéo bàn mình về sau cho người kia đi ra dễ dàng hơn.
Ánh mắt vô thức cứ tự chủ trương dính chặt lấy bóng lưng người kia, theo từng bước chân cậu lên bục giảng.
Cậu xoay người đứng trên bục giảng, tay trái treo trước ngược không thể nhúc nhích, hơi rụt cằm lại.
Con ngươi cậu nhạt màu, hình như người nào da dẻ trắng sáng thì sắc con ngươi cũng nhạt như vậy.
Ánh mắt cậu như chẳng hề có tiêu cự, trông lạnh nhạt vô cùng.
“Được rồi, em tự giới thiệu bản thân đi.” Trương Chính Tâm mỉm cười khích lệ cậu.
Cậu hơi hé miệng, băng gạc hơi khóe môi cũng bị kéo nhếch lên.
“Tên mình là Hứa Kỳ Sâm.”
Hứa Kỳ Sâm? Cũng giống như rất nhiều bạn trong lớp, Hạ Tri Hứa không khỏi tò mò là chữ nào.
Nghe được tiếng học sinh xì xào bàn tán, Trương Chính Tâm nghiêng đầu nhẹ nhàng nói, “Tên em rất đặc biệt, là chữ nào vậy? Viết lên bảng đen trên này đi.”
Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, cuối cùng vẫn vươn tay phải lành lặn cầm lấy một viên phấn, quay người lại viết tên mình lên tấm bảng đen.
Chữ viết đẹp thật, Hạ Tri Hứa buông lời cảm thán từ tận đáy lòng.
Trương Chính Tâm gật đầu tỏ ý khen ngợi, “Tên hay lắm, ai đặt cho em vậy? Có ý nghĩa gì không?”
Hứa Kỳ Sâm vừa mới buông tay xuống lại giơ lên, chầm chậm viết một dòng chữ bên cạnh cái tên.
[Cảnh bỉ hoài di, lai hiến Kỳ Sâm.]
Đám học sinh dưới bục giảng lại bắt đầu xì xào, nguồn gốc còn khó hiểu hơn cả tên.
“Em giải thích ý nghĩa cho mọi người đi.”
Hứa Kỳ Sâm xoay người lại, giọng rất nhẹ nhàng, “Câu thơ này xuất phát từ Kinh Thi (Lỗ tụng – Phán thủy), ý là, bây giờ Hoài Di(*) đã giác ngộ, để tỏ lòng thành, xin dâng vật báu.”
(*) Hoài Di: Chỉ tộc người Đông di cư trú tại vùng sông Hoài.
Trương Chính Tâm gật đầu, cười nói, “Hai chữ này rất hợp với họ của em, tốt lắm, nhân đây mọi người cũng học được thêm câu thơ này.”
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt, nhẹ nhàng đặt phấn lên bàn giáo viên rồi xuống bục giảng.
Ánh mắt Hạ Tri Hứa vẫn cứ dán lấy cậu, nhìn ánh đèn khi tỏ khi mờ rơi trên người đối phương, cuối cùng, cậu đi tới ngồi xuống trước mặt mình.
Ánh mắt chuyển lên bảng đen, đọc câu thơ cậu vừa viết ra khi nãy, trong lòng âm thầm nhắc lại ba chữ này.
Hứa.
Kỳ.
Sâm.
Người là vật báu (Sâm) trời cao hứa (Hứa) trao tôi.
Đây là ý nghĩa tên cậu ấy sao?
“Bạn học tiếp theo, cái bạn…” Trương Chính Tâm cười chống tay lên bàn giáo viên, “Cái bạn đẹp trai đang ngẩn người ra kia.”
Bạn cùng bàn huých Hạ Tri Hứa một cái, hắn mới bừng tỉnh, đứng dậy, “Chưa gì đã đến em rồi ạ?”
Học sinh trong lớp cười ầm lên theo, bầu không khí lập tức sôi động hẳn.
Hạ Tri Hứa cười đi lên, cầm lấy phấn rất tự nhiên viết tên mình đầy uyển chuyển, cái tên nằm ngay ngắn bên cạnh ba chữ khi nãy của Hứa Kỳ Sâm.
“Chào mọi người, mình là Hạ Tri Hứa.
Mặc dù tên mình không văn nhã như tên bạn học Hứa, nhưng thật ra cũng có xuất xứ của nó.”
Trương Chính Tâm vui vẻ, “Phụ huynh của các bạn lớp ta đều thật là tài hoa, đặt tên hay lại còn có ngọn nguồn.
Nào nào, em nói một chút cho mọi người nghe đi.”
Hạ Tri Hứa để lộ chiếc răng nanh, nụ cười rạng rỡ, “Sinh nhật mình là 21 tháng 5, đúng vào đầu hạ.
Mẹ mình rất thích Lý Thanh Chiếu(*), bà ấy từng viết một câu thế này.”
[Nhiễm liễu yên nùng, xuy mai địch oán, xuân ý Tri kỉ Hứa.] (Liễu nhuộm khói nồng, sáo thổi oán mai, sắc xuân biết được là bao?)
(*) Lý Thanh Chiếu: hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, lối dùng hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái “Uyển ước từ” biểu thị sự hoa lệ và giàu sự gợi hình trong khi sáng tác.
Câu thơ trên nằm trong tác phẩm “Vĩnh ngộ lạc.”
Hắn viết dòng này bên cạnh tên mình, quay đầu cười nói, “Câu “Sắc xuân biết được là bao” này nói về tiết trời đầu xuân khi khí hậu vẫn chưa ấm lên, sắc xuân cũng chưa phô hoàn toàn.
Mình sinh vào đầu hạ, lại còn họ Hạ, thế nên mẹ mình đặt tên là Hạ Tri Hứa.”
Ánh mắt hắn lướt qua những người khác trong phòng học, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người ngồi bên cạnh cửa sổ.
Chỉ trong chớp mắt ấy, dường như trái tim đã hẫng mất một nhịp đập.
Tựa như bản đàn đánh sai, từ nay về sau, có làm cách mấy cũng chẳng thể đúng được.