Ánh sáng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng ngủ.
Thẩm Manh ôm gối nằm úp sấp, vùi mặt vào trong chăn để không cho ánh sáng chiếu vào.
Chíp chíp chíp.
Một đàn chim nhỏ chẳng biết giống gì đứng ở trên cái cây cạnh phòng ngủ, ra sức réo lên vào bên trong.
Chúng cứ như một cái đồng hồ báo thức cúc cu trên tường cao chẳng thể không dậy để tắt.
Tuy nhiên Thẩm Manh chỉ nhíu mày rồi chui hẳn vào trong chăn, bịt kín tai của mình lại.
Đm chim với chả chóc, để yên cho tao ngủ.
Chim said: đéo :))
Hết con này tới con khác liên tục hót, năm con không đủ thì 10 con, 15 con, 20 con.
Tóm lại là cả một đàn chim không cùng giống loài bất đồng đứng chật ních ở trên cây, con này đẩy con kia ra sức hót.
Nếu chúng hót thành một bản bài ca thì thôi đi, đằng này chúng hót như sắp chết tới nơi, con này gào to hơn con kia khiến Thẩm Manh hoàn toàn không thể ngủ tiếp được nữa, hắn ném gối đầu vào cửa kính rít lên:
"Cút!!"
Đàn chim thấy Thẩm Manh đã ngồi dậy khỏi giường liền bay đi, chỉ còn vài con lác đác đứng đó.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, Thầm Manh nằm xuống ngủ tiếp.
Chưa nằm được bao lâu, mấy con còn đứng trên cây kia lại bắt đầu hót.
Tiếng hót của chúng nó lại tiếp tục kéo đàn chim kia bay về, thế là lại có cả một dàn đồng ca gào thét giữa buổi trưa.
Chíp chíp chíp chíp.
Thẩm Manh: "..." đm, ông mày đéo phải Cinderella đâu nhé, gọi lộn nhà rồi.
Cinderella mỗi sáng thức dậy sẽ có chim hót vang để gọi.
Đàn chim tuyệt đối không nể nang gì Thẩm Manh, réo lên từng hồi khiến hắn rốt cuộc buông tay đầu hàng, từ trên giường ngồi dậy.
"Shittt!!"
Cơn đau nhói bất chợt truyền đến từ phía dưới mông khiến Thẩm Manh đau đến nhe răng.
Hắn hơi hơi nhấc mông, đưa tay xoa xoa hòng giảm bớt cơn đau đáng sợ kia.
Thầm nghĩ lại cũng tại đêm qua hắn thế mà cũng dung túng cho Lam Uyên phóng túng lâu như vậy.
Đúng là tự làm tự chịu, tiểu biệt thắng tân hôn cũng phải chọn lần mà làm.
Nhắc mới nhớ, hôm qua lúc hai người ấy ấy hình như hắn đã nói được thì phải ớ.
Khuôn mặt của Thẩm Manh bỗng chốc hồng thấu, hắn đưa tay xoa xoa mặt mới nhớ hình như tay mình vừa xoa mông liền vội vàng bỏ xuống.
Hắn e hèm vài tiếng, cảm giác giọng mình bớt khàn khàn mới bắt đầu thử nói ra:
"Lam...Uyên..."
!!!
Gọi gì không gọi, sao lại gọi cái này chứ, thiệt là xấu hổ!! Nhưng quan trọng là...
"Đm, lão tử nói được rồi!"
Thẩm Manh vui mừng lăn lộn ở trên giường, lăn lăn đến nỗi bất ngờ chạm mông mạnh xuống giường.
Làm hắn đau đến nhảy dựng, kết quả là lăn luôn xuống sàn nhà, mông đập mạnh trên thảm.
Thốn....
Thẩm Manh ôm mông, nằm úp sấp trên thảm, cả người trần truồng.
Đúng lúc này cửa mở ra...
mở con mẹ nó á.
Thẩm Manh vội vàng ngồi dậy, lôi kéo cái chăn trên giường che đi cơ thể đầy dấu hôn ngân hồng tím trên người hắn, lùi về sát cạnh tủ con ở đầu giường, khinh hãi nhìn thân ảnh cao lớn đang đứng dựa vào cửa kia.
Lam Uyên nhướn mày, nhìn Thẩm Manh bối rối cảm thấy thật vui vẻ.
Y đi đến cạnh Thẩm Manh, nhẹ nhàng ôm cả người hắn đi đến bên giường, đặt hắn xuống:
"Nếu không phải em kéo chăn thì anh còn tưởng em muốn quyến rũ anh đấy."
Thẩm Manh im lặng, khinh bỉ liếc Lam Uyên.
Mẹ nó, đồ cầm thú, thế mà vẫn chưa đủ à?
Lam Uyên đưa tay nhéo nhéo mặt Thẩm Manh, không vui nói:
"Còn nói là cầm thú? Đêm qua ai hưởng thụ như thế hả? Em không còn bị câm nữa, đừng có mà giả vờ."
Mặt Thẩm Manh méo xệch, bị y nhéo đến có chút đau, nước mắt sinh lý sắp trào ra mới được buông tha.
Hắn rốt cuộc chịu thua, xoa xoa cái má bị Lam Uyên nhéo cho sưng đỏ, mở miệng:
"Không phải chắc? Lần sau đừng có hòng động vào em...
đau chết lão tử."
Lam Uyên nhìn hắn oán mình, đáp:
"Cái này không phải do em quyết định.
Em đánh không thắng anh.
Được rồi, đói bụng chưa?"
Thẩm Manh vốn định rít gào phản bác lời của Lam Uyên, nhưng cái bụng rất nhanh liền réo lên inh ỏi.
Hắn ỉu xìu xoa bụng lí nhí đáp:
"Đói...~"
Bộ dáng của hắn lúc này thật đáng thương khiến Lam Uyên xiêu lòng muốn chết, y xoa đầu Thẩm Manh, lấy quần áo ở nhà thoải mái cho hắn mặc vào mới nói:
"Đi đánh răng rửa mặt đi, xong xuống nhà ăn cơm."
Thẩm Manh xắn ống quần hơi dài, ngẩng đầu lên nhìn y:
"Ăn sáng hả?"
Lam Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra điện thoại đưa cho Thẩm Manh.
Trên màn hình hiển thị 11h15 a.m , đập vào mắt hắn khiến hắn chỉ biết cười ngượng.
"Ha,ha."
"Giờ nào rồi mà còn ăn sáng?"
Có một người yêu ngốc, y cũng phải tình nguyện nuông chiều.
Cơm trưa không nhiều, hai mặn một nhạt.
Một đĩa trứng rán thịt, một đĩa thịt sốt cà chua, một bát canh, đủ sắc đủ vị thật khiến người ta thèm thuồng.
Thẩm Manh mang cái bụng đói ùng ục cộng thêm ba năm chưa được ăn uống tử tế.
Hắn nhìn những món ăn ngon lành nóng hổi này mà mừng rớt nước mắt, ăn ngấu nghiến suýt nghẹn.
Lam Uyên rất tri kỷ gắp đồ ăn cho hắn, chuẩn bị cốc nước cho hắn, dáng ăn lại rất tao nhã, đối lập hoàn toàn với Thẩm Manh, y cũng không chê bai gì.
Cơm no bụng, Thẩm Manh nằm ườn ra ghế sopha xem tivi.
Lam Uyên rửa bát trong bếp, quen tay hay việc, y rửa nhanh lắm, gọt một quả xoài mang ra cho hắn ăn nhẹ.
"Lam Uyên, em cảm thấy em hời rồi.
Anh thật là đảm đang quá đi mà."
Lam Uyên liếc mắt nhìn hắn, đặt đĩa xoài đã được cắt hẳn hoi xuống bàn cho hắn.
"Không phải là đảm đang, là săn sóc.
Anh có phải sủng hư em luôn rồi không?"
Cầm dĩa cắm một miếng xoài cho lên miệng nhai, nuốt hắn nghe thấy câu này của y liền cười hì hì:
"Đúng đó, em bị anh sủng hư rồi.
Anh vẫn phải sủng em."
Lam Uyên thở dài, y đúng là cam tâm tình nguyện sủng hư hắn mà.
Xem xong một bộ phim, Thẩm Manh lại lăn ra sopha ngủ khò khò.
Lam Uyên ôm hắn ngủ một lúc, sopha rộng rãi nên cũng không có bị chật.
Buổi chiều liền phải đi tới phòng thí nghiệm.
Cái lúc Lam Uyên nhặt được Thẩm Manh, bên cạnh hắn có một bãi chất lỏng màu đen.
Chỉ một cái liếc mắt y liền biết đó chính là virut zombie, thế nhưng rất khó để tách khỏi ký chủ của nó.
Cho đến bây giờ y mới tách được một ít, lại trộn lẫn máu thịt thối rữa lên men khó mà được thuần như này.
Xem ra vacxin rất nhanh liền có thể thực nghiệm được.
.