Mảnh linh hồn mới từ trong hư không hiện ra, đặc biệt thân thiết và lưu luyến Thẩm Manh.
Rõ ràng là mảnh vỡ sắc bén, chạm nhẹ là đứt tay.
Vậy mà khi hắn chạm vào nó lại thấy mềm mại như bọt biển, nó xoay quanh hắn hai vòng rồi bay tới cùng khối linh hồn kia, hoà làm một.
Hào quang từ đó bỗng toả ra bức người, chói loá rực rỡ đầy màu sắc khiến Thẩm Manh phải che lại mắt, hơi lui về phía sau.
Qua một lúc ánh sáng nhạt đi, để lộ một linh hồn ánh vàng đã hiện ra hẳn là một hình dáng nam nhân cao lớn.
Nhưng cũng chỉ là hình dáng, y không có khuôn mặt.
Thẩm Manh từ từ bay tới, chạm nhẹ vào má linh hồn, y như rất vui mừng mà ôm lấy hắn, thân mặt hắn.
"Đây là y đó sao?"
Hệ thống gật đầu: "Đúng vậy, vì chưa có gom đủ linh hồn nên chỉ được vậy thôi."
Thẩm Manh nhìn linh hồn vui vẻ quấn lấy hắn, dù biết y chẳng nghe thấy gì nhưng vẫn nói:
"Chờ em."
Linh hồn như cảm nhận được, từ từ buông Thẩm Manh ra, vẫy vẫy tay với hắn.
Thẩm Manh cười ha ha, vẫy tay lại với y đồng thời nói với hệ thống:
"Được rồi."
Khung cảnh nhanh chóng xoay chuyển, cảm giác không khoẻ cũng qua nhanh chóng.
Không biết có phải vì hắn "già" rồi không mà hắn không hề bộp chộp như thế giới đầu tiên nữa.
Nhưng cái cảm giác hưng phấn mong đợi người yêu vẫn vô cùng rạo rực.
Rèm lụa màu xanh rủ sang hai bên, tạo thành một cái màn lớn mềm mại.
Mờ mờ thấy qua lớp màn là tấm trần gỗ và cái ngăn vách hơi giống cánh cửa.
Từng loại hoa văn trang trí uốn lượn trên rèm hay đầu giường cùng không gian tĩnh lặng cũng đủ cho hắn xác định mình đang ở cổ đại.
Cổ đại sẽ rất tốt nếu không có đi kèm theo cái thân phận này của hắn.
Thế giới này là một thế giới tu chân đã hết thời.
Từ lâu những thứ như bí tịch tu tiên, công pháp, linh lực hay ma thú đã đều bị loại bỏ.
Trải qua 1500 năm, những gì còn lại về tu chân chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Thế giới cũng chậm rãi phát triển thành một thế giới cổ đại bình thường.
Có hoàng cung, có đấu tranh ngai vàng và lục đục hậu cung.
Có giang hồ, cổ võ và những ân oán giữa những môn phái.
Có chiến tranh giữa các nước hay quan hệ hoà bình giao thương giữa nhau.
Cái gì nên có thì đều có, giống hệt như trong phim điện ảnh.
Nơi Thẩm Manh xuyên đến là đế quốc Giao Lan, so với 100 đế quốc khác thì Giao Lan không lớn không nhỏ, hoà bình thịnh vượng.
Vì thế những gì cổ đại nên có đều xuất hiện ở đây.
Nam chính tên là Phượng Ly Mặc, đại hoàng tử của Giao Lan.
Thế nhưng chẳng một ai biết y là đại hoàng tử của Giao Lan cả, bởi vì khi sinh ra trên mặt y đã có một lớp vảy ở tay và một đôi mang cá thay vì tai như người bình thường.
Mẫu thân Huệ phi của Phượng Ly Mặc khi thấy y đã khóc thét lên và ngất xỉu.
Hoàng đế thấy y sinh ra đã dị dạng liền giận dữ, cho rằng y chính là yêu quái mà ghê tởm y sai người vứt y vào lãnh cung cho một vú già nuôi.
Nếu không phải Giao Lan kiêng kỵ giết trẻ con thì có lẽ Phượng Ly Mặc đã bị giết chết.
Huệ phi vu tội cho một vị phi tử khác rằng đã ém bùa nguyền rủa lên nàng khiến nàng sinh ra quái vật.
Vị phi tử đó bị phán tội chết, còn Huệ phi vì được đền bù mà được thăng lên thành Quý phi, tiếp tục nhận ân sủng của hoàng đế.
Vị vú già kia ngược lại không ghét bỏ hình hài quái dị của Phượng Ly Mặc, chăm sóc y rất chu đáo dù chẳng có được bao nhiêu.
Năm y sáu tuổi, bà vú chết để lại một mình Phượng Ly Mặc tự sinh tự diệt.
Các hoàng tử, công chúa khác cũng vì thế mà thường xuyên bắt nạt y, đánh đập y cho đến đẩy y xuống hồ nước lạnh giá vào ngày đông rét buốt.
Phượng Ly Mặc rốt cuộc tuổi còn nhỏ, bị bỏ đói cộng thêm hàn ý bệnh tật vết thương khắp người rốt cuộc cũng không trụ nổi nữa mà chết lúc năm y 12 tuổi.
Sau khi y chết, Quý phi lại mang thai một lần nữa, lần này sinh ra chính là một hoàng tử khoẻ mạnh, xinh xắn, mẫu nhờ tử quý nàng đã được ân sủng lại càng thêm ân sủng, sống đến đắc ý hư vinh.
Phượng Ly Mặc không phải là quái vật gì dị dạng, y chính là huyết mạch phản tổ* của hoàng tộc.
Hoàng đế hay Huệ phi kia vừa vặn chính là hậu duệ của long tộc đỉnh cấp của giới tu chân còn sót lại.
Huyết mạch long tộc nhạt nhoà bỗng kết hợp lại với nhau khiến Phượng Ly Mặc thừa kế được huyết mạch tốt nhất, khiến y vừa sinh ra đã mang vài đặc điểm của long tộc.
Chính vì có huyết mạch cường đại như vậy, Phượng Ly Mặc mới có thể kiên trì bao nhiêu năm hành hạ đau đớn.
Nếu y có một cơ hội được nuôi lớn, có cơ hội sống tốt đến năm 18 tuổi y nhất định sẽ hoá rồng.
Không phải là con rồng bình thường, y chính là bạch long mạnh mẽ nhất của long tộc, là tồn tại cường đại nhất mang đến sự an toàn vinh hoa phú quý muôn đời cho Giao Lan.
Thân xác của Thẩm Manh xuyên đến chính là hoàng hậu...
không sai, chính là hoàng hậu.
Giao Lan chỉ cần có người nối dòng, phi tần nào cũng có thể sinh.
Cho nên hoàng hậu là nam hay nữ không quan trọng.
Hắn được tiên hoàng ban cho kim bài miễn tử cùng một thánh chỉ, ngoại trừ hắn không một ai được phép ngồi vào cái ghế hoàng hậu này, hắn được phép đi ngang ở hậu cung.
Thậm chí hắn còn được tiên hoàng tặng cho đội Ám vệ hơn 20 người võ công cực mạnh mẽ.
Hoàng đế dù không thích hắn cũng phải kiêng kị ba phần.
Đm hoàng hậu, đm tiên hoàng.
Ai làm thì làm, lão tử éo cần.
Người yêu của hắn vừa tài giỏi vừa soái muốn chết, éo ai thèm lão già khú đế vương héo rũ này.
Tặng không cũng éo cần.
Hệ thống: [...
ngài không đi cứu nam chính đê.]
Thẩm Manh nghe vậy lập tức ngồi bật dậy, hất tung chăn ra, toan xuống giường đi gắp người yêu về nhìn để bình ổn tâm tình.
Chợt nhớ ra điều gì đó liền ngồi lại về trong giường, e hèm vài tiếng gọi to:
"Bay đâu....
lộn, Người đâu, mau vào hầu bổn cung dọn dẹp."
.