Từ lúc luyện tốt thức thần đến giờ, Yue chưa bao giờ để thức thần của mình rời khỏi Thẩm Manh một bước.
Những lời Thẩm Manh nói, một chữ cũng không sót khỏi tai y.
Ý cười trong đôi mắt bạc ngày càng đậm, dưới ánh sáng lại càng mỹ lệ hơn một chút.
Khuôn mặt đã thoát ly vẻ ngây thơ lúc nhỏ, hoàn mỹ như một vị thần giáng trần, đẹp không còn chỗ mà soi mói.
Thẩm Manh thoáng chốc nhìn đến thất thần, mất một lúc mới có thể hồi hồn liền phát hiện Yue đã ngồi bên cạnh hắn từ lúc nào, thịnh thế mỹ nhan nhiễm ý cười hơi gần sát vào hắn.
Dùng âm thanh trầm bổng, từ tính mà hỏi:
"Nhìn có vừa ý không?"
Thẩm Manh mặt thoáng cái đỏ rực, trong lòng một đoàn chữ OMG chạy ngang qua.
Hắn sao có thể bị câu mất hồn đi kia chứ, đồ lam nhan hoạ thuỷ.
Thẩm Manh tự vả trong lòng 10 cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh uống một ngụm trà đáp:
"Vừa ý."
Yue lấy được đáp án mong muốn trong lòng liền xuân về hoa nở, cười đến chói mắt.
Thẩm Manh hơi hơi híp mắt, trong lòng cảm thán.
Cuối cùng nam chính cũng lớn rồi.
Tam quan hoàn chỉnh, ngũ quan hoàn mỹ, năng lực mạnh mẽ, hoàn toàn không có gì để mà soi mói.
Càng nhìn càng vừa lòng, trong lòng tự hào vô cùng, ai mà ngờ được hắn có thể dạy dỗ lên một người như thế này chứ.
Hãnh diện vờ lờ.
"A La, tối nay là sinh thần của lãnh chúa, ta phải theo gia chủ vào cung.
Ngươi có muốn đi cùng không?"
Vào cung? Thẩm Manh đang suy nghĩ miên man liền bị đề nghị của Yue cắt đứt.
Từ lúc xuyên tới đến nay hắn rất ít khi ra khỏi cửa, nên cũng không quá để ý xung quanh.
Tự nhiên rất vui vẻ với đề nghị này của Yue, hưng phấn nhào vào lòng y mà cọ a cọ, cọ đến mức y "thẳng" luôn rồi.
Được ái nhân nhào vào lòng là một kiện rất vui sướng nhưng lại rất khổ sở.
Mỹ nhân trong ngực ngươi đang cọ loạn trên người hơn nữa lại còn là người ngươi yêu nhất, không có phản ứng liền không phải đàn ông.
Mùi hương nhẹ nhàng như có như không truyền vào cánh mũi y khiến y tham lam hít ngửi, hai bàn tay đỡ lấy eo Thẩm Manh tránh cho hắn chạm tới chỗ không nên chạm.
Nếu không y sợ là mình kiềm chế không được.
Thẩm Manh coi Yue như con trai, tất nhiên sẽ không để ý gì, Yue thì khác nhưng chỉ biết cười khổ, để Thẩm Manh cọ chán chê mới thôi.
"Có muốn ra ngoài mua quần áo không?"
Thẩm Manh: "Đi."
Yue: "Ngươi đợi ta vào thay đồ một chút."
Thẩm Manh ngoan ngoãn đứng ngoài cửa phòng, đợi Yue thay quần áo.
Hắn đã lâu không có ra ngoài, trong phủ này cũng có nhiều bình máu di động như thế, hút mỗi người một ít cũng đủ no bụng lại không chết người.
Tiếp tục sự nghiệp ăn chay của nguyên chủ.
Nhàm chán đá đá một chút hòn sỏi dưới chân liền nghe thấy tiếng cửa kéo ra.
Ngẩng đầu nhìn lên liền ngơ x2.
Đụ, Yue, có phải ngươi là hồ ly biến thành đúng không?
Người trước mắt một thân kimono cổ điển màu đen.
Quần xếp ly ống rộng cùng áo chéo trắng, khoác ngoài một cái áo màu đen rộng rãi thêu hoa văn bằng chỉ vàng, trên tay cầm theo một chiếc quạt đỏ có tua rua.
Mái tóc không cần trói buộc mà thả tuỳ ý trên vai.
Trên miệng còn treo ý cười nhàn nhạt mang theo lực sát thương vô cùng lớn, một phát K.O Thẩm Manh không nuối tiếc.
Nếu Yue là nữ nhân, chỉ sợ hắn đã đổ từ lâu.
Đáng tiếc, không phải.
Yue vốn không quá để ý đến dung mạo của mình, người khác dù có khen y đẹp như thế nào thì y cũng không có cảm giác gì.
Nhưng thấy Thẩm Manh lại si mê nó như thế khiến y tự cảm thấy may mắn vì bản thân có túi da không tồi.
"Yue, đã bao giờ ngươi tự ngắm bản thân trong gương mà không dứt nổi mắt chưa?"
Tự nhiên Thẩm Manh lại thốt ra một vấn đề hết sức ngớ ngẩn khiến Yue bật cười, trong đầu hắn lại nghĩ đến cái gì rồi.
Dùng quạt gõ nhẹ vào đầu Thẩm Manh, cười cười:
"A La ngươi lại nghĩ cái gì vậy? Mau đi thôi."
Thẩm Manh hơi xoa đầu, hồi thần, trong lòng không phục, y đẹp thế kia cơ mà.
Hắn mà cũng đẹp như vậy nhất định sẽ không bao giờ soi gương, hắn sợ bản thân sẽ yêu luôn chính mình mất.
Bing Bong đọc được suy nghĩ của Thẩm Manh không khỏi nhảy ra kinh bỉ một phen:
[Là do ký chủ quá háo sắc thôi.]
Thẩm Manh: "...
mày im đi."
Suốt dọc đường đi ra khỏi phủ không một ai dám ngăn bọn họ, Yue trong phủ danh vọng không phải cao bình thường, hơn nữa với cái đẳng cấp dung nhan này cũng khiến mọi người khó mà quên y dù chỉ gặp một lần.
Ai cũng cung kính chào một tiếng " tam sư huynh" nghe sướng rơn cả tai dù biết mọi người không để ý đến hắn.
Không ít nữ tỳ trong phủ đi ngang qua gặp y cũng đỏ bừng cả mặt, si mê mà nhìn y.
Hắn còn nghe rõ mồn một giọng các nàng đây nè.
"Tam công tử thật là đẹp."
Đó là tất nhiên, còn không xem ai dạy ra.
"Công tử chỉ cần nhìn ta một cái ta dù chết cũng không hối hận."
Không đến nỗi vậy đâu cu nhang.
( cô nương)
Ra khỏi phủ, Yue lôi từ ống tay áo ra một tấm bùa, niệm thầm một chú ngữ.
Tức thì một cỗ xe với bốn người hầu hiện ra.
Y vén rèm ngồi lên trước rồi đưa tay ra để Thẩm Manh trèo lên.
Chợ chiều càng thêm đông đúc, chủ yếu vẫn là đàn bà con gái đi chợ.
Thiếu nữ dân thường không phải che mặt như tiểu thư quý tộc, các nàng tự do khoe ra khuôn mặt xinh xắn của thanh xuân còn nồng nhiệt, không rời khỏi mẫu thân nửa bước.
Dù sao đây cũng là thời phong kiến, ai biết sẽ bị tên lưu manh nào nhòm ngó tới.
Vào sâu trong chợ lại càng đông hơn, Yue liền thu cỗ xe vào, bồi Thẩm Manh đi dạo chợ.
Cổ đại bán rất nhiều đồ ăn ngon cùng đồ chơi thú vị, chẳng mấy chốc mà Thẩm Manh đã tia được vài quán để chơi, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng lắm.
Thẩm Manh quay đầu lại, cảm thấy ....
đéo còn gì để nói luôn.
Hắn bỗng cảm thấy thật là sai lầm khi dắt theo Yue cái lam nhan hoạ thuỷ này ra ngoài.
Rõ ràng ở trong một đám người thế này mà các cô nương vẫn chú ý y cho được.
Không ngừng nhìn lén y rồi đỏ mặt lại xì xào bàn tán.
Hắn thở dài, nhìn Yue luôn treo ý cười nhàn nhạt thu hút ong bướm trên miệng kia nói:
"Thu cái vẻ mặt lẳng lơ của ngươi lại."
Yue ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến xung quanh, y mải ngắm Thẩm Manh mà cũng quên mất bản thân là một nhân vật phong ba cỡ nào.
Cái quạt đỏ được xoè ra, đưa lên trước mặt, che đi nửa khuôn mặt hoạ thuỷ, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa.
Thẩm Manh lúc này mới vừa lòng, dẫn y đi lòng vòng hết chỗ này đến chỗ khác, ăn uống no nê, mua được bộ quần áo vừa ý rồi mới về nhà, chuẩn bị vào cung.
.