Sáng dậy, Bùi Chỉ Hành hơi cứng người, hắn xấu hổ phát hiện sau khi ngủ thì hắn đã bá đạo ôm trọn Nguyễn Kiều vào lòng, thậm chí còn gác chân quấn chặt lấy nàng.
Nàng nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng hắn, vừa mềm vừa thơm.
Hắn có chút quẫn bách, nhưng lại không muốn buông ra.
Cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng xuất hiện lấp đầy tim, tựa như ôm nàng là có được tất cả, thậm chí chỉ muốn ôm nàng như vậy đến thiên hoang địa lão.
Bàn tay đặt sau lưng nàng hơi xiết lại, nhưng sau đó như bị bỏng mà vội buông ra.
Trước đó hắn khịt mũi coi thường với cách nói 'Ôn nhu hương, mộ anh hùng', giờ hắn mới biết mùi vị đó như thế nào.
Cẩn thận dời người trong lòng ra, hắn bước xuống giường, nhìn khuôn mặt say ngủ ngọt lành của tiểu kiều thê, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi người lại gần trộm in một nụ hôn lên tóc nàng.
Nguyễn Kiều cực kỳ cảnh giác, đã sớm tỉnh lại từ lúc hắn dậy, chỉ là nàng không mở mắt mà thôi.
Nàng không ngờ Bùi Chỉ Hành lặn lộn một hồi rồi cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên tóc nàng, giống như đêm qua, sấm to mưa nhỏ, khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
(Sấm to mưa nhỏ là kiểu nói thì hùng hồn lắm mà chẳng dám làm như vậy đâu:3)
Nguyễn Kiều hơi hé mắt, vươn tay ôm vòng lấy cổ Bùi Chỉ Hành, cảm nhận người bị mình ôm đã cứng đờ, cố nén cười hôn lên khoé môi hắn, "Chào buổi sáng, phu quân~"
Bùi Chỉ Hành không đoán được nàng sẽ bất ngờ tỉnh lại, cứng người nửa ngày mới nuốt một ngụm nước miệng, khô cằn đáp lại nàng, "Ta làm nàng dậy à?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, áo ngủ trên người nàng đã rời rạc, trượt xuống vì động tác của nàng, lộ ra làn da trắng tuyết, trên đó còn vệt đỏ loang lổ đêm qua lưu lại.
Mặt Bùi Chỉ Hành bỗng chốc hồng thấu, nhanh chóng vươn tay kéo vạt áo nàng về.
Lúc đối mặt với đôi mắt đong đầy ý cười của nàng, hắn cứng người một lát, nhỏ giọng giải thích, "Sáng sớm lạnh."
Nguyễn Kiều chậm rì rì nói, "Giờ đang là tháng bảy, ngay cả gió cũng nóng."
Bùi Chỉ Hành: "......"
Hắn nói lảng sang chuyện khác, "Trời còn sớm, nàng muốn ngủ thêm lát không?"
Nguyễn Kiều trông mong nhìn hắn, "Nhưng ta đói."
Bùi Chỉ Hành thấy ánh mắt đáng thương vô cùng của thê tử thì lập tức bị mê hoặc, sảng khoái đáp, "Ta đi nấu cơm."
Nhưng vừa nói xong thì hắn đã hối hận.
Cũng không phải hối hận vì đồng ý nấu cơm cho Nguyễn Kiều, mà hắn nhớ ra hắn không biết nấu cơm!
Lời đã nói ra thì không có lý nào lại đổi ý!
Bùi Chỉ Hành dịch góc chăn cho Nguyễn Kiều, "Nàng...!Đêm qua nàng mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, lát nữa xong thì ta gọi nàng đi ăn cơm."
Nguyễn Kiều nghe vậy lập tức cười rạng rỡ, "Phu quân thật tốt với ta!"
Bùi Chỉ Hành nhìn nụ cười xán lạn của nàng, cảm thấy nàng đúng là đứa ngốc.
Nàng gả vào nhà hắn, hắn không những không để nàng sống ngày lành mà ngay cả thời gian làm bạn với nàng, hắn cũng không có, thậm chí gánh nặng trong nhà cũng phải giao cho nàng gánh vác.
Vậy mà hắn chỉ đồng ý nấu một bữa cơm cho nàng, nàng đã nghĩ hắn thật tốt với nàng.
Sao lại có người ngốc đến vậy chứ?
Ngốc đến mức hắn thầm tự phỉ nhổ bản thân.
Ngốc đến mức hắn muốn đối xử tốt với nàng một chút, không chỉ đơn thuần vì trách nhiệm của người làm phu quân.
Ngốc đến mức hắn muốn nhanh chóng nổi bật, để nàng và nương sống cuộc sống tốt nhất.
Không hổ là thiếu niên thiên tài, dù chưa từng nấu cơm nhưng bữa sáng đầu tiên hắn làm ra hoàn toàn không thua kém gì trình độ của Nguyễn Kiều.
Ăn xong, Bùi Chỉ Hành phải đi, hắn chỉ xin nghỉ một buổi sáng, buổi chiều vẫn cần về thư viện nghe tiên sinh giảng bài.
Lúc đi, Bùi Chỉ Hành cực kỳ không tha, khác với lần lúc họ vừa thành thân, lần này hắn đi, quả là mỗi bước đều lưu luyến.
Lưu tam thúc đánh xe chờ hắn mà ê cả răng, cuối cùng vẫn là Nguyễn Kiều không chờ được mà thúc giục hắn đi nhanh đi, đừng để bị muộn.
Bùi Chỉ Hành nhìn nàng không tim không phổi đuổi hắn đi như vậy, không nhịn được vuốt chóp mũi nàng, "Ở nhà tự chăm sóc tốt bản thân và nương, chờ ta về."
Sắp thi hương, Bùi Chỉ Hành cũng không có nhiều thời gian dành cho nữ nhi tình trường.
Mà Hạ Văn Trạch thì lại luôn ngáng chân hắn, nhưng thủ đoạn của tên này quá kém, lần nào cũng không chiếm được gì tốt, còn toàn gieo gió gặt bão, nên Bùi Chỉ Hành không quan tâm lắm.
Toàn bộ thời gian hắn đều dành cho học tập, chỉ có lúc đêm khuya yên tĩnh, hắn mới có thời gian rảnh rỗi nhớ Nguyễn Kiều và Bùi mẫu.
Sau khi bị ép đi theo cốt truyện, bệnh của Bùi mẫu khoẻ lại nhanh chóng, hai mẹ chồng nàng dâu thân như mẹ con ruột, khiến người trong thôn hâm mộ không thôi.
Nguyễn Kiều vốn tưởng hôm đó ở huyện nàng không đi theo cốt truyện cũ thì cốt truyện mới sẽ không dính đến mình nữa, nào ngờ ngày nọ lên núi lại gặp chủ tớ Bùi Trì Ngọc.
Hai chủ tớ Bùi Trì Ngọc cực kỳ chật vật, đặc biệt là gia phó của hắn, không biết vì sao mà gãy một chân.
Vừa thấy Nguyễn Kiều, Bùi Trì Ngọc lập tức vái tay chào nàng, giọng rất chân thành, "Cô nương chớ sợ, ta là chất tử của An Quốc Công – Bùi Trì Ngọc, cùng gia phó của mình đến khắp nơi quan sát phong tục bá tánh, không ngờ lại gặp dã thú ở đây, trong lúc hoảng loạn, hai chúng ta tuy tránh được một kiếp nhưng cũng vì vậy mà lạc đường, gia phó còn ngã gãy một chân, nếu cô nương có thể cứu hai chúng ta, Bùi mỗ nhất định sẽ thâm tạ."
[Cô đừng để ý đến hắn, đây chắc chắn là cố ý chạy tới dùng khổ nhục kế để thông đồng với cô!] Hệ thống nghe Bùi Trì Ngọc nói xong thì lập tức dậm chân trong đầu nàng.
Nguyễn Kiều suýt nữa bị hệ thống chọc cười, dỗ hệ thống xong, nàng giả vờ làm thôn cô chưa hiểu việc đời, cảnh giác nhìn Bùi Trì Ngọc, "Thâm tạ thế nào?"
Sắc mặt Bùi Trì Ngọc nhu hoà, giọng nói nghiêm túc, "Tất nhiên chỉ cần chuyện cô nương muốn, Bùi mỗ làm được sẽ tận lực hoàn thành."
"Ồ, vậy các ngươi chờ lát." Nguyễn Kiều gật đầu, xoay người rời đi.
Hệ thống bị phản ứng của Nguyễn Kiều làm cho ngốc, [Kiều Kiều, cô định làm gì giờ?]
"Cứu chứ, đương nhiên phải cứu rồi." Nguyễn Kiều trả lời rất tự nhiên, "Không phải hắn nói sẽ thâm tạ à? Cơ hội làm giàu dễ dàng như vậy thì sao mà bỏ qua được, trong thôn có nhiều hộ nghèo lắm đấy."
Hệ thống suýt nữa cười thành tiếng, cảm thấy ký chủ nhà mình quá xấu, quá xấu, quá xấu rồi.
Nguyễn Kiều đi rất nhanh, lập tức đến nhà trưởng thôn, nói rõ chuyện này ra, nàng còn cố ý dặn trưởng thôn là càng nhiều người càng tốt.
Trưởng thôn không nghe ra ý của Nguyễn Kiều, nhưng mà trong núi có nhiều dã thú, người trong thôn thường ngày cũng không dám vào, vừa nghe nói có người ở trong rừng bị dã thú gây thương tích thì không ngồi yên được, vội vàng gọi rất nhiều tráng hán trong thôn mang theo đồ đạc có thể làm vũ khí trong nhà theo sau Nguyễn Kiều đi cứu người.
Nguyễn Kiều nhìn dòng người mênh mông cuồn cuộn theo sau mình, lộ ra ý cười, nhiều người tới cứu như thế thì đều phải thâm tạ đó nghen~
Bùi Trì Ngọc và gia phó chờ ở chỗ cũ thấy Nguyễn Kiều quay lại thì nở nụ cười, nhưng mà chưa đến một giây sau, thấy được dòng người mênh mông sau lưng nàng thì biểu cảm suýt nữa rách ra.
Đến khi nghe mình sẽ được ở nhà trưởng thôn thì biểu cảm hoàn toàn không duy trì được nữa.
Trưởng thôn vốn thấy hắn ăn mặc bất phàm thì khá cung kính với hắn, nhưng thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều thì lập tức lộ vẻ không vui.
Trưởng thôn trong sáng ngoài tối nói với Bùi Trì Ngọc là Nguyễn Kiều đã gả rồi, chỉ kém mắng thẳng vào mặt hắn, Nguyễn Kiều là tức phụ mới của Bùi gia, đừng có mơ ước người ta nữa!
Người thì đều thích sĩ diện, dù trong lòng có tâm tư đó thật thì cũng sẽ không rạch mặt nhau, nghe trưởng thôn nói vậy thì Bùi Trì Ngọc liên tục giải thích, nói mình chỉ cảm kích Nguyễn Kiều thôi, không có tâm tư không an phận, rồi an tâm ở lại nhà trưởng thôn.
Hắn vốn nghĩ dù sao cũng ở cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hắn luôn có thể tìm cơ hội ở chung cùng Nguyễn Kiều.
Nào ngờ, hắn vừa giả vờ được hai ngày, còn chưa kịp làm cái gì thì Nguyễn Kiều và Bùi mẫu đã dọn đi mất rồi!!!
Bùi Trì Ngọc hoàn toàn không ngờ, hắn vô duyên vô cớ lãng phí bao nhiêu thời gian, còn làm gãy chân gia phó, bao nhiêu mưu tính lại vô dụng hết rồi!
Bùi mẫu chẳng hay biết gì quay đầu nhìn thôn ngày càng xa, thở dài, nắm tay Nguyễn Kiều, lộ vẻ lo lắng, "Kiều Nương, chúng ta chưa nói với Hành Ca Nhi đã dọn lên huyện, có phải qua loa quá không? Nếu lỡ không bán được thức ăn, bị lỗ thì phải làm sao?"
"Nương đừng lo lắng, nương nấu ăn ngon như vậy, mấy ngày trước chúng ta cũng thử bán rồi mà? Chuyện buôn bán của chúng ta sẽ không có vấn đề.
Hơn nữa sau này chúng ta ở huyện, phu quân được nghỉ cũng tiện về, có thể tiết kiệm thời gian đọc sách, nương đừng tự doạ mình nha."
Bùi mẫu nghe Nguyễn Kiều nói, nhớ lại mấy ngày trước cũng vào huyện bán được đồ ăn, cũng tự tin hơn chút.
Lưu tam thúc nghe mẹ chồng nàng dâu nói chuyện cũng cười, đánh roi, nói, "Bùi tẩu, ta thấy tẩu cứ nhọc lòng quá, thức ăn tẩu làm mà không bán được? Dù không bán được thật thì cùng lắm hai người trả lại tiểu viện đã thuê ở huyện rồi về thôn là được."
Bùi mẫu và Nguyễn Kiều nhìn nhau cười, bà gật đầu, không nói cho Lưu tam thúc rằng họ đã mua tiểu viện ở huyện rồi.
Nhà mới còn chưa dọn dẹp, hai người vốn định chờ đi xem cửa hàng rồi mới về dọn, nhưng vì Bùi Trì Ngọc đến thôn, Nguyễn Kiều lười không muốn lá mặt lá trái với hắn nên khuyến khích Bùi mẫu dọn nhà luôn."
Hai mẹ con đều là người nhanh nhẹn, mau chóng sắp xếp lại toàn bộ tiểu viện, Nguyễn Kiều còn viết một bức thư báo cho Bùi Chỉ Hành, mấy ngày nữa hắn mới nghỉ, giờ viết thư gửi đến thư viện cũng kịp.
Không biết Bùi Chỉ Hành biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà, Nguyễn Kiều chắc chắn là hắn sẽ không phản đối.
Bùi Chỉ Hành nhận được tin đúng là không phản đối, thậm chí còn càng áy náy với mẫu thân và thê tử hơn, học tập càng thêm khắc khổ, các tiên sinh vốn rất thưởng thức hắn đều âm thầm giúp đỡ hắn, khiến các học sinh khác trong thư viện ghen ghét đến ngứa răng mà chẳng thể làm gì, đặc biệt là Hạ Văn Trạch.
Nhưng Bùi Chỉ Hành vốn trừ Bùi mẫu thì không quan tâm đến ai giờ đã đặt thêm một Nguyễn Kiều vào lòng.
Hắn ở thư viện không thể về nhà, không biết bệnh của nương đã khỏi chưa, Nguyễn Kiều có gầy không, hai người ở nơi xa lạ, nếu bị bắt nạt không ai giúp đỡ thì phải làm sao?
Mãi mới chờ được đến ngày nghỉ, Bùi Chỉ Hành vội vã thu dọn đồ đạc chạy đến nhà mới.
Nhưng chờ đợi hắn không phải hình ảnh nương và thê tử của hắn nước mắt lưng tròng nhìn mình như hắn tưởng tượng.
Nhà hắn không có ai, trên cửa là một cái khoá đồng siêu to khổng lồ, vừa bắt mắt, vừa chói mắt.
Bấy giờ cửa lớn bên cạnh bị mở ra, một đại hán đi ra, thấy Bùi Chỉ Hành xách tay nải đứng lẻ loi ở cửa thì ngẩn người, như nghĩ ra gì đó, hắn cẩn thận đánh giá Bùi Chỉ Hành một lượt rồi hỏi, "Ngươi là Bùi tú tài? Bùi đại nương và Nguyễn muội tử chưa nói cho ngươi là họ đến bên phía tây chợ bán thức ăn à?".