Tác giả: Kiều Lam
Cuối cùng, Nguyễn Kiều đến gần 4h chiều mới không tình nguyện tới công ty.
Nguyễn Kiều vốn chọn một cái váy đỏ bó sát cực kỳ trương dương, nhưng trên cổ trắng nõn có quá nhiều vết đỏ, thật sự không có cách nào, lại có cả Quý Tinh Trạch mới khai trai nhìn chằm chằm, Nguyễn Kiều chỉ có thể đổi sang áo sơ mi tơ lụa màu vàng cam cùng một cái quần bút chì màu trắng.
Để khí thế, Nguyễn Kiều chọn một đôi cao gót 8cm, đeo kính râm vào nữa, Nguyễn Kiều cảm thấy mình chính là người ngầu nhất.
Đôi mắt Quý Tinh Trạch lập lòe, đứng ở huyền quan cầm cái gì đó rồi mới đuổi kịp cô.
Lúc ở cửa thang máy, Nguyễn Kiều đã nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn thoáng qua anh, kết quả thấy Quý Tinh Trạch cao quý lãnh diễm xách trong tay đôi dép lê vịt vàng.
Thật sự...!Thái quá.
Nguyễn Kiều đầu đầy dấu chấm hỏi, dùng kính râm chỉ chỉ về phía tay anh, "Đó là cái gì?"
Quý Tinh Trạch xách dép lê lên, mặt vô tội, "Dép lê đế mềm, lúc em ngủ tôi mới mua về."
"Em biết là dép lê, ý em là, anh mang đôi dép lê theo để làm gì?"
Quý Tinh Trạch: "Lái xe không thể đi giày cao gót."
Nguyễn Kiều: "......"
Trong xe cô có dép lê, cám ơn.
Nguyên thân từ khi về nước đến giờ chưa từng tới công ty, theo lý thuyết thì không ai nhận ra cô, nhưng cô và Quý Tinh Trạch từng lên hot search mà.
Tiếp tân vừa thấy Quý Tinh Trạch theo sau Nguyễn Kiều tiến vào thì lập tức nhận ra.
Vốn cô định tới quầy tiếp tân đăng ký cái, kết quả em gái ở quầy tiếp tân lại hưng phấn xua tay, dẫn cô tới trước thang máy riêng của tổng tài, "Vệ tổng lúc trước đã dặn là chiều đại tiểu thư sẽ tới, tôi vẫn luôn chờ ngài, không cần đăng ký, ngài đi thẳng lên là được."
Nguyễn Kiều bị sự nhiệt tình của cô ấy làm dựng hết lông, "Ừ, cám ơn?"
"Không khách khí, không khách khí." Mấy em gái tiếp tân cười cong cả mắt, đặc biệt là lúc nãy thấy Quý Tinh Trạch đi qua còn cầm cả đôi dép lê vịt vàng theo, nụ cười trên mặt quả thật không che giấu được.
Nếu không phải đang ở công ty, ở ngay trước mặt Nguyễn Kiều, cô ấy đã sớm hét chói tai, quá tuyệt vời!!!
Em gái tiếp tân hận không thể chụp ảnh đăng lên mạng, để đám người nói Đại tiểu thư và Vệ tổng vì tranh đoạt gia sản mà không tiếc lợi dụng bản thân giúp Quý Tinh Trạch tăng nhiệt nhìn xem, đây mà không phải là tình yêu thì cô trồng cây chuối nuốt bàn phím!
Nhan giá trị của hai người đăng đối như vậy, mỗi một ánh mắt đều triền miên như vậy, quả là chết người mất thôi!
Trong lúc hai người một trước một sau tiến vào thang máy, cô còn tưởng tượng ra cả con của họ trông thế nào rồi đây!
Nguyễn Kiều cảm thấy sau lưng lành lạnh, theo bản năng, "Suỵt" một tiếng với em gái tiếp tân, "Cô biết là được, đừng tuyên truyền ra ngoài."
Em gái tiếp tân gật đầu điên cuồng, ngoài miệng làm một động tác kéo khóa, "Bảo đảm giữ kín như bưng!"
Nguyễn Kiều cười, leo thang máy.
Quý Tinh Trạch đã đi tìm người đại diện Lý Kính của anh, Nguyễn Kiều thì ngồi thang máy tới tầng cao nhất.
Thư ký của tổng tài thấy Nguyễn Kiều tới thì hơi sửng sốt, đại khái không ngờ đại tiểu thư nhìn lại nhỏ như vậy, đứng kia giống như búp bê Barbie, tinh xảo khiến người ta muốn vuốt đầu, "Vệ tổng đang mở họp, đại tiểu thư có vội lắm không? Nếu không vội, cô vào phòng nghỉ chờ một lát nhé?"
Nguyễn Kiều đương nhiên không vội, cô cũng đâu muốn đi làm, "Không sao, tôi không vội, đừng nói với anh tôi, để anh ấy tập trung họp đi, dù sao anh ấy cũng không họp xong ngay, tôi không vào phòng nghỉ, tùy tiện đi dạo một lát, không cần quản tôi, chị cứ làm việc của mình đi."
Thư ký thật sự rất bận, thấy Nguyễn Kiều thật sự không cần mình nhọc lòng thì đưa cho cô một tấm thẻ vạn năng, để cô đi dạo quanh.
Nguyễn Kiều thật ra cũng không có việc gì, nhớ hôm qua vì chuyện hot search mà lâm thời tung tin Quý Tinh Trạch sắp phát hành album, chắc giờ đang bận chạy tiến độ.
Tuy lúc Vệ Tùng cho người đi tiếp xúc Quý Tinh Trạch thì cũng đã bắt đầu dự án làm album cho anh, nhưng thời gian quá vội, chẳng những phải chạy tiến độ mà còn phải bảo đảm chất lượng.
Cô nghĩ không bằng nhân lúc này đi xuống tìm hiểu tình huống thử xem.
Mấy tầng trên đều là văn phòng của các lãnh đạo trong Thiên Ngu, yên tĩnh gần như không có người, xuống dưới thì náo nhiệt hơn hẳn.
Nguyễn Kiều một đường đi gặp không ít nghệ sĩ trong công ty.
Vì không ai biết Nguyễn Kiều tới, thấy khuôn mặt xa lạ của cô, đại đa số còn tưởng cô là luyện tập sinh công ty mới ký hợp đồng, còn thân thiện nhắc nhở cô, vào công ty thì nên nghe lời người đại diện, đừng đi lung tung.
Mấy năm nay thị trường thần tượng bùng nổ, mảng thần tượng trở thành một miếng bánh kem lớn, Thiên Ngu cũng bắt đầu điều chỉnh lại cơ cấu truyền thông, tuyển nhận luyện tập sinh, tiến quân vào thị trường thần tượng.
Luyện tập sinh nhiều lên, công ty cũng náo nhiệt hơn.
Phần lớn phòng luyện tập đều có người, có đám người được giáo viên dạy học dáng vẻ, có đám người đang theo giáo viên học vũ đạo.
Nguyễn Kiều đi dạo vài phòng luyện tập, dừng chân ngoài phòng luyện tập của một đám thịt tươi, nhìn một hồi lâu.
Cách pha lê, trong tiếng nhạc sống động, họ làm ra những động tác rất có sức bật.
Giới giải trí này tuy kiếm tiền nhanh, nhưng lại rất khó hot, cần cả tài năng, chăm chỉ và thời cơ, nhiều người vào đây đều mang một giấc mộng thần tượng, cuối cùng chỉ có mấy người bò được lên trên, những người khác đều thành những bộ xương trắng chất chồng dưới ngai vàng.
Nhưng giờ đó còn là các tiểu thịt tươi trẻ đang tràn ngập dã tâm và khát vọng.
Thấy họ đẫm mồ hôi, chăm chỉ nỗ lực, Nguyễn Kiều rất cảm khái, may mà cô không cần nỗ lực như vậy.
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, "Đẹp không?"
Nguyễn Kiều không quay đầu lại, buột miệng thốt ra, "Còn tạm."
Người nọ tiếp tục hỏi, "Có coi trọng ai không?"
Nguyễn Kiều: "?"
Cô hậu tri hậu giác phản ứng lại, quay đầu thấy được Quý Tinh Trạch đang ôm cánh tay dựa nghiêng vào tường, không biết anh đã tới đây từ lúc nào.
Nguyễn Kiều: "......"
Hành lang chỉ có hai người họ, ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu xuống khiến anh trông càng trắng, ngũ quan càng điệt lệ.
Tim Nguyễn Kiều đập bình bịch, không biết là bị anh dọa hay bị mỹ mạo của anh giết, cô nuốt nước miếng, cười một cái, "Không phải anh bảo đi tìm người đại diện sao? Sao lại ở đây?"
Lúc này, trên hàng lang có tiếng bước chân nặng nề, một thanh niên xa lạ ôm một đống đồ vội vã chạy tới, thấy Quý Tinh Trạch thì dừng lại, "Anh Quý, anh Lý bảo anh ấy đã nói chuyện với những người đó rồi, lát nữa nếu anh còn chỗ nào không hài lòng thì có thể nói thẳng với họ, để họ sửa là được."
Dứt lời, cậu ta mới thấy Nguyễn Kiều đối diện Quý Tinh Trạch, ánh mắt quét trên người cô, không đặt trong lòng, quay lại tiếp tục hỏi Quý Tinh Trạch, "Giờ tới phòng ghi âm chứ ạ?"
Quý Tinh Trạch không lập tức trả lời cậu ta, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, "Đi cùng chứ?"
Nguyễn Kiều hơi chột dạ sờ mũi, "Không được đâu? Anh đi ghi âm, em đi làm gì, em nghe có hiểu đâu."
Quý Tinh Trạch không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm cô, không biết có phải ảo giác của cô không, cô cảm thấy đôi mắt đen nhánh của anh mang theo lên án.
Dưới ánh mắt đó của anh, Nguyễn Kiều không chịu nổi, cảm thấy mình giống như một nữ cặn bã tội ác tày trời, không nhịn được muốn biện giải.
Cô tiến lên, bắt lấy cánh tay anh, lắc lắc, "Được rồi được rồi, em thề là em thật sự không có ý tưởng gì với họ, em thích anh nhất, vừa rồi em ngẩn người nhìn họ nhảy là do em nghĩ, nếu anh nhảy thì sẽ rất kinh diễm! Bọn họ đều kém anh, mặt không đẹp bằng anh, dáng không tốt bằng anh, thật đấy! Anh tin em đi!"
Nguyễn Kiều nói được một nửa, bên trong phòng luyện tập cũng vừa lúc nhảy xong một lượt, nhạc ngừng, tiếng Nguyễn Kiều hoàn toàn không che giấu truyền qua cửa kính vào trong.
Các thiếu niên vừa vận động kịch liệt, nhất trí quay đầu nhìn qua đây.
Nguyễn Kiều: "......"
Trong bầu không khí xấu hổ yên tĩnh đến chết người này, Quý Tinh Trạch bỗng cười một tiếng, giống như suy tư hỏi ngược lại, "Dáng người không tốt bằng tôi...!Vậy nên, vừa rồi em không những thấy, mà còn kịp so sánh với tôi?"
Nguyễn Kiều: "......"
Bằng Vũ - trợ lý mới nhận chức của Quý Tinh Trạch ôm văn kiện đứng bên, chỉ nghe đoạn đối thoại này đã hận không thể xấu hổ đắp một tòa lâu đài thay Nguyễn Kiều.
Dưới tầm mắt nóng rát của mấy chục người, Nguyễn Kiều chết thẳng cẳng.
Cô cảm thấy mình thật sự có thể suy xét đến việc uy hiếp ông anh nhà mình.
Nguyễn Kiều ôm mặt, kéo Quý Tinh Trạch đang dựa vào vách tường, bỏ chạy.
Giày cao gót dẫm lên đá cẩm thạch phát ra tiếng cộp cộp thanh thúy, Nguyễn Kiều kéo anh một đường vào một phòng luyện tập trống không, sau đó đẩy anh vào, trở tay đóng cửa lại.
Quý Tinh Trạch yên lặng dựa vào tường, rũ mắt nhìn Nguyễn Kiều e thẹn mắc cỡ.
Nguyễn Kiều hít sâu hai hơi, còn chưa kịp nói gì đã bị Quý Tinh Trạch bóp eo nhấc lên, đặt trên xà ngang, anh đứng trước mặt cô, vùi đầu vào cổ cô, "Đại tiểu thư, sau này em đừng nhìn người khác, được không?"
Nguyễn Kiều nghẹn một hơi, bỗng nấc một cái.
Phòng luyện tập khá lớn, tiếc nấc kia thanh thúy vang dội, còn có tiếng vọng.
Anh chững lại một lát, vươn tay vỗ sau lưng cô, thuận khí giúp cô.
Nguyễn Kiều nấc vài cái, trực tiếp đánh nát hết cảm xúc của Quý Tinh Trạch.
Anh mím môi nhìn cô, "Em hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở 30s."
Sau khi ngừng nấc, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nguyễn Kiều bỗng nở nụ cười, dùng chân kẹp eo anh, một tay treo trên cổ anh, đôi mắt cong cong như trăng non, ngón cái và ngón trỏ niết với nhau thành một hình trái tim chỉ về phía anh, "Em sai rồi, em theo anh đến phòng ghi âm, sau này cũng không nhìn người khác nhảy, anh đừng khổ sở, anh khổ sở, em cảm thấy tim mình cũng nát theo."
"Khụ khụ khụ!" Vệ Tùng vừa đẩy cửa phòng luyện tập ra bị nước miếng của mình làm sặc, anh vừa chống cửa ho khan, vừa nhìn tư thế không thể nhìn thẳng của hai người, đen mặt trách mắng, "Ban ngày ban mặt mà làm gì đấy? Vệ Kiều, em xuống ngay cho anh!"
Vệ Tùng vừa sặc, khuôn mặt vừa đỏ vừa tím, anh liếc Quý Tinh Trạch một cái, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, không tức giận, "Thời gian quay album của cậu ta vội như vậy, em còn quấn lấy cậu ta lãng phí thời gian ở đây? Mau buông cậu ta ra cho anh, để cậu ta còn đi ghi âm, em theo anh lên tầng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: Em gái miệng lưỡi quá trơn tru thì phải làm sao đây? Sắp xếp nhiều công việc cho nó, cho nó đi công tác nhiều vào!.