Tác giả: Kiều Lam
Tần Vân Huyên cảm thấy đầu mình trống rỗng, buột miệng hỏi lại, "Cái gì?"
Giọng y vừa trầm vừa khàn, trên mặt còn mang theo khó tin do không cẩn thận để lộ.
Y cảm thấy bàn tay bóp lấy tim mình đang từ từ siết lại, y rất muốn há miệng thở dốc để giảm cảm giác khó thở, nhưng y lại không muốn mất mặt trước Nguyễn Kiều.
"Nàng! ! " Chỉ nói một chữ, Tần Vân Huyên lại dừng lại, nhìn vào mắt Nguyễn Kiều, hầu kết lăn lộn hai cái, "Sao nàng lại đột nhiên trở thành chủ nhân Trì Thành?"
"Không phải đột nhiên, ta vẫn luôn là chủ Trì Thành.
Không liên quan gì đến Lâm gia, cũng không liên quan gì đến Hoàng thất, ta không muốn tiếp tục làm quân cờ trong tay người khác nữa.
" Nguyễn Kiều rất thẳng thắn thành khẩn nhìn Tần Vân Huyên, "Xin lỗi, luôn giấu ngươi.
"
Mặt trời màu cam hồng dần đi xuống nơi chân trời, chỉ còn lại ráng màu bao phủ, đỏ như máu, một trận gió thổi qua, tựa như mang theo tất cả sự ấm áp của y.
Muốn tạo phản chẳng những phải có tiền, còn phải chuẩn bị sẵn từ rất lâu trước đó, hơn nữa còn phải chờ thiên thời địa lợi nhân hòa, đó không phải việc có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, có rất nhiều người đã chuẩn bị nhiều năm mà có thể vẫn không thành công (Chẳng hạn như y).
Nhưng Lâm A Kiều không những thành công, mà còn cực kỳ thành công.
Điều đó chứng minh, rất lâu trước đó nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên khi vừa mới có cơ hội, nàng một lần đã thành công.
Như vậy, nói cách khác, nàng không chỉ lừa Hoàng đế, Hoàng hậu, Sở Tiêu, Lâm gia, cũng lừa cả y.
Những gì y thấy, có thể đều không phải là thật, những gì y biết, cũng chẳng qua chỉ là thứ nàng làm cho y xem mà thôi.
Tần Vân Huyên nhìn Nguyễn Kiều, đôi mắt đen như mực tựa như có cảm xúc điên cuồng trào dâng, lại nhanh chóng biến mất không thấy tăm tích.
Tần Vân Huyên nở một nụ cười không quá tự nhiên, "Không cần xin lỗi, nàng không tin ta cũng là bình thường, ta chỉ là không ngờ tới mà thôi.
"
Nguyễn Kiều ngước mắt nhìn về phía Tần Vân Huyên.
Bàn tay trong ống tay áo của Tần Vân Huyên nắm chặt, nhưng giọng nói lại dần tự nhiên lại, "Nhìn nàng như vậy, thân thể khỏe hơn rồi sao?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, "Ngươi lại quên rồi sao? Thái y từng nói, bệnh tình của ta tốt nhất cũng chỉ có thể giữ nguyên thế này.
"
Tần Vân Huyên yên lặng một lát, "Ta còn tưởng bệnh của nàng cũng là lừa ta.
"
Nguyễn Kiều đã sớm vì dung hợp dị năng nên khỏi bệnh: "! ! "
Nàng dừng một lát, nhìn vào đôi mắt Tần Vân Huyên, "Có lẽ ngươi sẽ không tin, nhưng trừ không nói cho ngươi biết chuyện Trì Thành, ta không lừa ngươi gì cả.
"
Nguyễn Kiều chẳng chút chột dạ, dù sao tuy nàng dung hợp dị năng, thân thể tốt hơn, nhưng debuff hộc máu thì thật sự không trị hết được, còn những cái khác, Tần Vân Huyên cũng đâu hỏi nàng, vậy nên không hề tồn tại vấn đề nàng lừa y.
Tần Vân Huyên rũ mắt nhìn nàng, khi nàng vừa dứt lời, trái tim đập nhanh quặn đau trong ngực y bỗng bình thường trở lại.
Cảm giác đau đớn tựa như bị người bóp lấy trái tim này giống như ảo giác của y vậy, biến mất không thấy tăm hơi.
Y không biết vì sao mình lại có cảm giác này, giống như ngày đó, vì bắt tại trận nàng trộm đọc thư tín, y cố ý đẩy cửa thư phòng ra, vừa nhìn thấy nàng, cảm xúc của y như đã bị nàng tác động vậy.
Rõ ràng hôm đó y định lấy chuyện đó làm cớ nhốt nàng ở hậu viện, nhưng khi nhìn thấy nàng hộc máu, chính y lại bị cảm giác đau lòng và áy náy vô biên bao phủ.
Từ đó, mỗi khi đối mặt với nàng, y không lúc nào bình thường cả.
Tần Vân Huyên yên lặng vài giây, bình tĩnh nhìn nàng, "Ta tin nàng.
"
Tần Thập Tam ở bên làm nền xem mà choáng váng.
Bởi vì Nguyễn Kiều đã bắt gần 30 huynh đệ nên Tần Thập Tam sớm đã biết nàng không bình thường, hơn nữa cũng đoán được địa vị của nàng ở Trì Thành rất cao, nhưng dù đoán thế nào thì hắn cũng không đoán được địa vị của Nguyễn Kiều lại cao đến mức này.
CMN thái quá rồi đấy!
Đầu óc hắn rất loạn.
Đi theo bên cạnh Tần Vân Huyên nên hắn hiểu rõ lai lịch của Nguyễn Kiều.
Nàng là chất nữ của Hoàng hậu, tuy từ nhỏ được nuôi dưỡng cẩm y ngọc thực ở Hoàng cung, nhưng vì cứu Lục hoàng tử mà bị tổn thương căn cốt, vậy nên tính cách nàng cực kỳ cố chấp, thích Lục điện hạ đến mức điên cuồng ngốc nghếch, hằng năm hộc máu, nhiều lần nhảy nhót trên bờ vực sống chết.
Kết quả, hiện thực lại nói với hắn, người như vậy chẳng những kéo thân thể bệnh tật sắp quy thiên đi tạo phản lật đổ dượng nhà mình, còn trở thành chúa công của tướng quân nhà bọn họ?
Bấy giờ hắn mới hậu tri hậu giác biết vì sao vừa rồi Dương Nghĩa luôn dùng ánh mắt rất thương hại nhìn tướng quân nhà hắn.
Đám người này đều cố ý! Cố ý muốn xem tướng quân nhà hắn bị lấy ra làm trò cười!
Tần Thập Tam đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn Dương Nghĩa.
Dương Nghĩa chú ý tới ánh mắt của hắn, không trốn tránh, đứng thẳng đón nhận, chậm rãi cong khóe môi.
Tần Thập Tam lúc này mới đột nhiên phát hiện, gia hỏa này không chỉ biết kiếm tiền bẩm sinh, mà còn khá xinh đẹp, tuy rằng giá trị nhan sắc kém tướng quân nhà mình, nhưng cũng là môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, còn dễ khiến người ta thương mến.
Đặc biệt là rõ ràng đôi mắt hắn lộ ra sự khôn khéo và tính toán, nhưng lại vì đuôi mắt rũ xuống nên thành ra có cảm giác rất vô tội, nhìn thật vô hại.
Tần Thập Tam không nhịn được mà hít hà một hơi, người này chẳng lẽ là muốn cạy góc tường của tướng quân nhà họ sao?
Hắn nhìn thoáng qua Tần Vân Huyên, lại nhìn thoáng qua Dương Nghĩa, cuối cùng dừng trên mặt Nguyễn Kiều, cảm thấy hình như không phải là không thể.
Nữ nhân này tuyệt đối không có ý tốt với tướng quân, nhưng lần nào tướng quân cũng không nhận ra, còn nhắm mắt nhảy vào cái hố mà nàng đào sẵn.
Nếu nàng thật sự bị cạy đi, vậy có phải tướng quân nhà họ sẽ bình thường trở lại không?
Tần Thập Tam trộm dịch đến bên cạnh Dương Nghĩa, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, "Có phải ngươi cũng không muốn để hai người họ ở bên nhau không?"
Dương Nghĩa rũ mắt, không nói gì.
Giọng Tần Thập Tam càng nhỏ, "Nếu ngươi muốn cạy góc tường của tướng quân nhà ta thì ta có thể giúp ngươi.
Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể khiến Lâm thị thích ngươi, tướng quân của chúng ta tuyệt đối sẽ không đánh chết không buông, dây dưa không dứt.
"
Dương Nghĩa nhìn tên ngốc này, một lời khó nói hết.
Tần Thập Tam không nhận được sự đáp lại thì không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi, "Ta nói thật đấy, sao ngươi không nói gì?"
Dương Nghĩa: "! ! "
Trán Dương Nghĩa đau đau, hít sâu một hơi, "Cuộc đời không đẹp sao? Vì sao ta phải tự đi tìm đường chết? Ngươi muốn chết thì đừng có kéo ta theo!"
Nguyễn Kiều quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng lén la lén lút của Tần Thập Tam, "Các ngươi đang nói cái gì đấy?"
Dương Nghĩa đột nhiên đứng thẳng người, "Hắn muốn tìm đường chết, còn muốn kéo ta theo.
"
Tần Vân Huyên cũng nhìn qua Tần Thập Tam.
Tần Thập Tam: "! ! "
Tần Vân Huyên tin lời Nguyễn Kiều, cảm xúc vững vàng hơn, tuy quy phục Trì Thành, nhưng lúc đó vì không đủ tin tưởng Trì Thành, lúc ấy y cũng không định ở lại lâu.
Nhưng giờ biết chủ Trì Thành là Nguyễn Kiều, Tần Vân Huyên lập tức đổi ý, "Sắc trời không còn sớm, ta có thể ở lại không?"'
Nguyễn Kiều nhìn y một cái, "Ngươi không sợ ta hại ngươi à?"
"Nếu nàng muốn hại ta thì đã hại từ sớm rồi, nào còn cần phải chờ đến tận bây giờ?" Giọng Tần Vân Huyên rất nghiêm túc.
Nguyễn Kiều nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái, có đôi lúc nàng thật sự không hiểu được sự tin tưởng của Tần Vân Huyên với nàng.
Chẳng qua có lợi cho nhiệm vụ là được, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, nàng cũng không muốn truy cứu cẩn thận.
Nghe Tần Vân Huyên muốn dừng chân ở Trì Thành một thời gian, Tần Thập Tam có chút sốt ruột, "Tướng quân, quá nguy hiểm, ngài ở lại nơi này hoàn toàn không an toàn!"
Tần Vân Huyên nhìn khuôn mặt đã béo lên mấy vòng của hắn, nhàn nhạt nói, "Béo thành như ngươi là không an toàn à?"
Tần Thập Tam sờ khuôn mặt béo lên của mình, lập tức cảm thấy nghèo từ, "Ta, ta và ngài không giống nhau.
"
Tần Vân Huyên tiếp thu rất nhanh, chỉ cần một đêm, y đã rất tự nhiên tiếp nhận sự thật Nguyễn Kiều là chủ Trì Thành, hơn nữa ngày hôm qua y gần như không nghỉ ngơi.
Bởi vì y đột nhiên nghĩ đến những việc bị y xem nhẹ: Dù là Trần Thiết, Dương Nghĩa hay Lý tướng quân, hay những người vây quanh nàng mà y căn bản không biết tên, tất cả đều không phải hạng đầu đường xó chợ.
Thân thể nàng yếu đến mức không thể rời khỏi thái y và đại phu điều dưỡng, vậy nàng làm thế nào để thu phục tất cả họ, còn thành chúa công của họ? Nàng thật sự thắng được họ sao?
Tuy Tần Vân Huyên chưa từng mơ ước của hồi môn của nàng, nhưng từ ngày nàng gả cho y, y đã biết nàng rất giàu, có lẽ là vì Hoàng đế muốn biểu hiện sự sủng ái của lão với nàng để mê hoặc y nên chuẩn bị của hồi môn cho nàng nhiều đến mức có thể nuôi thêm một Tần gia quân nữa.
Bao nhiêu tiền như vậy nằm trong tay một người không có năng lực, rất nguy hiểm.
Chẳng lẽ bọn họ đến là vì tiền của nàng sao? Giống y lúc trước cũng định mang Tần gia quân tới cọ ăn cọ uống, đến lúc nào đó thì một gậy bưng luôn hang ổ Trì Thành?
Y biết, giờ những người ở Trì Thành đều đi theo Nguyễn Kiều ngay từ đầu, tuy y là phu quân trên danh nghĩa của nàng, nhưng thực tế còn không thân cận hơn những người này được.
Giờ y mở miệng bảo Nguyễn Kiều đề phòng những người đó, chưa biết chừng Nguyễn Kiều còn sẽ nghĩ y đang châm ngòi chia rẽ mối quan hệ của họ.
Y chỉ có thể ở bên cạnh nàng, trông chừng nàng từng chút.
Nếu có ai dám bắt nạt nàng, y có binh trong tay, ít nhất có thể giúp nàng.
Chỉ là y vừa mới ở lại nửa ngày đã khiếp sợ phát hiện ra một điều, xung quanh Nguyễn Kiều thế mà toàn là các mỹ nam!
Tuy nhan sắc của họ đều kém y, nhưng mà xách một người ra cũng là loại rất xuất sắc!
Đặc biệt là Dương Nghĩa vô cùng hiểu biết cách làm giàu kia, mỗi ngày đi theo bên cạnh Nguyễn Kiều, khuôn mặt tiểu bạch kiểm lại luôn cười vô tội với nàng.
Trước đó Tần Vân Huyên còn tán thưởng Dương Nghĩa vì tài làm ăn kiếm chác của hắn, giờ thấy hắn cứ quấn lấy Nguyễn Kiều như ruồi bọ, tức khắc cảm thấy ngứa mắt.
Còn không phải là biết kiếm tiền thôi à? Cả người toàn mùi tiền thối!
Còn cả Trần Thiết kia nữa, ngày ngày rảnh rỗi sao không đi thao luyện tân binh đi, vây quanh Nguyễn Kiều làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?!.