Lâm Khang rơi vào trầm tư, ba học viện đồng thời chiêu sinh mình. Lâm Khang tự biết thân biết phận, hắn cũng chả phải là thiên tài trăm năm có một gì cả, cũng chẳng có điểm đặc biệt nào hơn người, nếu có thì chỉ có hệ thống game thủ trong người hắn và một trái tim sinh mạng hơi trâu bò một tí.
Nhắc tới Sinh Mệnh Chi Tâm, Lâm Khang bỗng nhớ tới một người, đó là Lạc lão đã chết, chắc hẳn nguyên nhân 3 tông phái đứng đầu đến chiêu sinh hắn có lẽ xuất phát từ Lạc lão.Thật ra suy đoán của Lâm Khang đúng là đã gần chạm tới bí mật.
Nguyên nhân là do trong một lần ba môn phái cùng cử đệ tử đi làm nhiệm vụ rèn luyện vô tình tiếp xúc với Lạc lão, từ đó họ biết Lạc lão là một NPC có chứa nhiệm vụ ẩn, khi hoàn thành nhiệm vụ này là người chơi có được một Sinh Mệnh Chi Tâm, ngoài sinh mệnh lực siêu cường ra, thì khi cấp bậc của người chơi tăng lên, thì còn có những công năng đặc hiệu khác.
Tuy đã dùng nhiều cách nhưng mà không đệ tử của môn phái nào có thể hoàn thành, lần trước việc Lâm Khang tiếp xúc với Lạc lão. Sau đó Lạc lão vẫn lạc đã khiến 3 tông phái chú ý tới hắn.
Tuy nhiên Lâm Khang thì chỉ có một, mà ba môn phái thì ai cũng muốn tranh đoạt được Lâm Khang, nên họ đã đi đến thống nhất với nhau là không được ai gửi thư riêng và tiếp xúc với Lâm Khang.
Ba môn phái đồng thời cử người, phát thông báo chiêu sinh đến hắn, về việc hắn lựa chọn môn phái nào thì cứ để mặc cho số phận.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn Lâm Khang lập tức đưa ra quyết định, trước hết cứ thử tiếp xúc với ba môn phái đã.
Liên Minh chi nhánh.
Lúc này trong phòng riêng, có ba người đang ngồi bàn bạc với nhau, một người mặc áo bào trắng, dáng vẻ có chút ngọc thụ lâm phong, trước ngực có thêu hình một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, đây chính là tiêu chí của Viên Kiếm Tông, thanh kiếm thêu trên ngực y chính là Hiên Viên Kiếm, món thần khí từ thời thượng cổ của hoàng đế Hiên Viên.
Ngồi kế bên là một đàn ông trung niên, nhìn vẻ mặt có vẻ âm trầm, tuy nhiên thân hình lại có vẻ trắng bệch nên tạo ra cảm giác quái dị, hắn mặc một bộ quần áo nữa trắng nữa đen, trên vai có thêu hình một cái tháp chín tầng, đây chính là tiêu chí của Tinh Thần Tông.
Người cuối cùng là một phụ nữ độ tuổi trung niên, tuy có lớn tuổi nhưng vẫn không che dấu được vẻ diễm lệ, mặc một bộ xiêm y màu đỏ, trên vai áo thêu hình một ngọn lửa màu , đây là tiêu chí của Kỳ Vật Tông.
Họ là ba chấp sự của ba môn phái được cử đến đây để chiêu sinh người chơi Phong Viêm. Họ thật sự không hiểu, chỉ một người chơi nho nhỏ, cho dù có một tí gì đó thiên tài nhưng cũng đâu cần bọn họ xuất động, chỉ cần một tên đệ tử cao cấp cũng được rồi, nên mới có cuộc gặp mặt thảo luận này.
- Bạch ca, huynh nói xem lần này là như thế nào, tại sao chúng ta chiêu sinh cái tên Phong Viêm kia, hắn có gì đặc biệt sao.
Mỹ phụ trung niên kiều diếm liếc nhìn Bạch Sầu chấp sự của Viên Kiếm Tông nói.
Người được gọi là Bạch Sầu chán ghét nhìn qua trả lời:
- Thảo Trang sư muội, đây là lệnh của chưởng môn phái xuống, chúng ta tốt nhất là đem nhiệm vụ hoàn thành, nếu có sai sót không ai trong chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm đâu.
Lúc này người đàn ông trung niên Tinh Thần Tông mới ngẩng đầu lên tiếng, giọng nói có vẻ giễu cợt:
- Cho nên ta mới nói hai người các ngươi nên rút lui đi, để ta đem cái nhiệm vụ này mà hoàn thành.
Tức thì hai người Bach Sầu, Thảo Trang ngừng tranh luận mà trừng mắt sang:
- Lãnh Diễn, ngươi tính vi phạm quy ước của chúng ta ư?
Chấp sự được gọi là Lãnh Diện cười ha ha trả lời, quy ước chó má này là gì, chỉ cần ta đem được tên tiểu tử kia về môn phái coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, lúc đó ai mà để ý đến quy ước hay không quy ước.
Lập tức hai người còn lại thoáng giật mình sau đó là vẻ mặt cảnh giác, nhưng họ chưa kịp chuẩn bị thì thấy Lãnh Diện trên tay đang triệu hoán một cái tháp năm tầng, được hình thành từ tinh thần lực của hắn, tỏa ra khói đen, thứ khói này chạm tới đâu thì lập tức vật tiếp xúc bị ăn mòn tới đó.
Bạch Sầu chấp sự lập tức hoảng hốt :
- Tinh Thần Tháp tứ tầng? Không phải ngươi hôm qua vẫn là tam tầng sao?
Lãnh Diễn liền nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Hôm qua mới tới ta đúng là tam tầng, nhưng bây giờ thì không phải, nếu 2 người các ngươi ngoan ngoãn rút lui thì có thể bảo toàn mạng sống, nếu không thì ta cũng không đảm bảo.
Mỹ phụ trung niên chấp sự lúc này liền nhìn người của Tinh Thần Tông sau đó giọng nói lạnh lẽo:
- Nơi đây là chi nhánh liên minh, ngươi không sợ bị trừng phạt à?
Chấp sự Tinh Thần Tông nhìn Thảo Trang với ánh mắt coi thường:
- Ngươi nghĩ nếu sợ bị trừng phạt thì ta sẽ ra tay ư
Mỹ phụ trung niên tay run run chỉ Lãnh Diễn:
- Ngươi thông đồng…
- Ngươi biết thì quá muộn rồi, hôm nay lão điên trưởng lão liên minh đó ra ngoài rồi, còn phó trưởng lão thì lại vừa khéo là huynh đệ kết nghĩa của ta.
Bạch Sầu của Viên Kiếm Tông biết sự việc hôm nay không thể mà buông xuôi như vậy, nếu không hắn về tông môn ắt bị trừng phạt. Khi Lãnh Diễn còn đang cười đắc ý thì bất kỳ xuất ý rút thanh kiếm Tử Nguyệt của hắn, chém ra một chiêu Nguyệt Trảm, chỉ thấy một ánh sáng tím từ thanh kiếm phát ra, mang theo kình khí bén nhọn bay thẳng tới đầu Lãnh Diễn.
Nhưng khi vừa tới trên đầu chấp sự Tinh Thần Tông thì chỉ thấy ngọn tháp trên tay hắn lóe sáng một cái một màn hào quang màu tím hiện trước người hắn ngăn cản một chiêu Nguyệt Trảm lại.
- Ngươi nghĩ với lực công kích tam tầng Lăng Vân của ngươi mà chống được tứ tầng Ngạo Thế của ta sao.
Sau đó chỉ thấy tia kiếm khí của Nguyệt Trảm bị vòng bảo vệ của Lãnh Diện bắn ngược lại, bay thằng tới người Bạch Sầu.
- Rầm
Bạch Sầu lập tức bị tia kiếm khí của chính mình chạm phải, sau đó bay ngược ra sau, văng bể cách cửa sắt dày của liên minh nặng nề rớt xuống trước cửa.
Lúc này Lâm Khang vừa hay tới cửa Liên Minh, chưa kịp gõ cửa tiến vào thì bất ngờ nghe rầm một tiếng, chỉ thấy một người áo trắng bay ra, trên miệng còn vương vết máu.
- Đại ca, huynh không sao chứ, huynh chắc là làm không tốt công tác nên bị trừng phạt đúng không. Lâm Khang cười hi hi ha ha hỏi.
Bạch Sầu lập tức ói máu, hắn tưởng mình là làm công sao.
- Tiểu tử, không muốn chết tránh ra - Nói rồi cầm kiếm chuẩn bị quay lại phát động công kích.
Chỉ thấy mỹ phụ trung niên bay ra tới bên người Bạch Sầu, miệng lúc này cũng có vết máu, có lẽ vừa rồi đã giao thủ với Lãnh Diện.Ánh mắt quan tâm nhìn Bạch Sầu.
- Bạch ca huynh không sao chứ- Nói rồi nhìn qua Lâm Khang nhíu nhíu mày:
- Đây là..
Lâm Khang lập tức tiến lên cười tươi trả lời.
- Tỷ tỷ, đệ là Phong Viêm, đến đây tìm người chiêu sinh môn phái.
Khi Lâm Khang vừa dứt lời thì nghe một giọng nói vang lên, lúc này chỉ thấy Lãnh Diễn đang đứng trước cửa, trên tay là tinh thần tháp tứ tầng đang lơ lửng:
- Tiểu tử, ngươi là Phong Viêm, nói vậy ngươi đã quyết định gia nhập phái ta.
Lâm Khang chỉ cảm thấy một luồng uy áp như trời ập tới, khiến hắn muốn quỳ xuống, Lâm Khang cắn răng chịu đựng, may lúc này Sinh Mệnh Chi Tâm của hắn bắt đầu đập nhanh, máu huyết lưu chuyển toàn thân khiến hắn không quỳ xuống.
Lâm Khanh chán ghét thầm nghĩ, ta nói vào môn phái ngươi lúc nào chứ:
- Vị thúc thúc này,không biết có hiểu lầm gì không, ta không có ý định gia nhập môn phái của ngài.
Mặc dù chưa biết thằng cha này phái nào, nhưng với thái độ này Lâm Khang lập tức quyết định dù thế nào cũng không gia nhập.
Lãnh Diễn thoáng có chút giật mình, uy áp của hắn phóng ra lại không áp chế được tên này, dẫu gì hắn cũng là Ngạo Thế, mặc dù lên cấp không lâu, nhưng cũng không phải là thứ Tân Thủ như tên này có thể chống lại.
Lúc này hắn thoáng có chút hiểu dụng ý của chưởng môn, lúc này hắn lại càng muốn đem Lâm Khang về môn phái mình, lo sợ hai tên còn lại ra tay trước nên hắn chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
- Tiểu tử, muốn chết , dám sỉ nhục phái ta, ta phải đem ngươi về cho chưởng môn xử phạt.
Nói rồi cái tháp trên tay hắn biến lớn, uy áp càng tăng mạnh, thoáng cái đã lơ lửng trước đầu Lâm Khang, muốn trực tiếp chế trụ Lâm Khang.
Lâm Khang chỉ thấy mình như con thuyền nhỏ giữa cơn bão, chong chênh chao đảo, cảm giác nghẹt thở, cơ thể không thể cử động, lúc này hắn trừng mắt cắn răng, muốn liều chết phản kháng thì chỉ thấy trên trời xuất hiện một lão nhân, râu tóc bạc phơ, giơ một cự chưởng màu vàng khổng lồ giáng xuống đánh bay cái tháp trên đầu Lâm Khang.
- Muốn chết, dám ở Liên Minh chi nhánh do ta quản lý gây sự. Các ngươi có phải ngại sống chưa đủ lâu.