Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Edit: Min
Ngụy Thiên Hùng muốn cùng Dương Vọng Khôn đánh lâu dài, nhưng Dương Vọng Khôn lại không có nhiều thời gian chơi cùng hắn, y không thể ở Lê Thành lãng phí quá nhiều thời gian, còn có rất nhiều việc quan trọng chờ y đi làm, cho nên y cần phải tốc chiến tốc thắng.

Lệnh cấm thuốc phiện tuy rằng đã đưa đến tay Dương Vọng Khôn, y cũng không lập tức tuyên bố ra ngoài, trước tạm thời đè ép xuống.

Dương Vọng Khôn lén lút cho người liên hệ mấy thương hộ có danh vọng trong Lê Thành, cho bọn họ một ít hứa hẹn, để bọn họ dụ dỗ thương nhân khác, cùng nhau phản đối Ngụy Thiên Hùng.

Ngay khi Ngụy Thiên Hùng phái binh trấn áp, y liền có danh nghĩa xuất binh.

Dương Vọng Khôn trời sinh là quân nhân, y không sợ đổ máu cùng hy sinh, trực tiếp dùng võ lực bình định Lê Thành, với y mà nói là biện pháp hữu hiệu nhất.

Nhưng mà hiện tại, y không thể không suy xét đến danh dự của tổng thống trong lòng dân.

Có thể có chiến tranh, có thể có xung đột, nhưng bọn họ nhất định phải vì chính nghĩa một phương, bọn họ là quân nhân vì quốc gia, vì nhân dân mà chiến đấu.

Ngụy Thiên Hùng cùng đám chó săn bên người ở Lê Thành tác oai tác oái, ức hiếp người khác nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người hận hắn thấu xương, chỉ là giận mà không dám nói gì.

Muốn dụ dỗ người trong lòng có oán hận, rất dễ dàng, chỉ cần một thứ có thể làm cửa đột phá là được.

Cửa hàng Trình gia bị buộc đóng cửa, chính là cửa đột phát tốt nhất.

Cảnh Dương thuyết phục Dương Vọng Khôn, để hắn lại lần nữa đi đến Cẩm Tú Viên, miễn phí vì bình thường bá tánh hát hí khúc "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái", kéo theo cảm xúc sôi trào của mọi người.

Sau khi hát xong, Cảnh Dương không thối lui đến hậu trường tẩy trang, trực tiếp mặc hí phục phát biểu diễn thuyết.

Hắn dùng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu nhất, dùng từ ngữ có thể khơi dậy cảm xúc nhất, lên án mạnh mẽ đủ loại bạo hành của Ngụy Thiên Hùng cùng đám thuộc hạ.

"......!Những tên quân phiệt đó đè ở trên đầu dân chúng tác oai tác oái, cùng Hung nô, giặc Oa đều đáng giận giống nhau, bọn họ giống như con đỉa, không ngừng hút máu tươi trên người chúng ta, đem chúng ta hút khô đến xương cốt cũng không bỏ qua! Hơn nữa bọn họ còn không cho phép chúng ta phản kháng, một khi phản kháng chính là chết, chính là trấn áp cùng tra tấn lớn hơn nữa! Hiện tại đã là dân quốc, Dương tổng thống nói muốn cho nhân dân cả nước được tự do cùng dân chủ, chỉ là ở Lê Thành Ngụy Thiên Hùng còn muốn để hắn làm thổ hoàng đế, muốn chúng ta làm nô lệ mặc hắn ức hiếp......."
Trong những người ở đây, có rất nhiều người là cố tình đến Cẩm Tú Viên nghe hát, bọn họ đều có một điểm giống nhau, chính là đều bị thuộc hạ của Ngụy Thiên Hùng ức hiếp.

Có người thậm chí cửa nát nhà tan, lại không có chỗ giải oan, Cảnh Dương diễn thuyết, lập tức khiến cho những người này đồng lòng.

Bọn họ gắt gao nắm chặt tay, cảm xúc càng ngày càng kích động.

Cuối cùng Cảnh Dương vung tay hô to "Để Ngụy Thiên Hùng trả lại tất cả những gì mà hắn đã cướp đi từ chúng ta, chúng ta không muốn bị chèn ép, không muốn bị cướp đoạt.

Mọi người không cần phải sợ, có Dương thiếu soái cùng Dương tổng thống làm chủ cho chúng ta, chỉ cần đánh bại Ngụy Thiên Hùng, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn!"
Đám người lập tức hưởng ứng Cảnh Dương, nói ra tiếng lòng bọn họ.

"Không có ức hiếp! Không có cướp đoạt!"
"Đem thứ cướp đi trả lại cho chúng ta! Trả lại cho chúng ta!"
Các góc đều mai phục binh lính của Dương Vọng Khôn, trận địa sẵn sàng đón địch bảo hộ Cảnh Dương an toàn, Dương Vọng Khôn tự mình đứng ở sau màn, thần kinh căng chặt chú ý đám người dưới sân khấu, quan sát có người gây bất lợi cho Cảnh Dương hay không.

Bên trong đám người, có một đôi mắt âm trầm ác độc nhìn Cảnh Dương, hắn chậm rãi đi lên phía trước, đang muốn đem dao giấu trong người giơ lên, bị người bên cạnh bắt lấy cổ tay uốn éo, dao bị đoạt đi.

Trình Gia Minh lập tức kinh hoảng muốn kêu to, lại bị người khác che miệng, một trái một phải đem hắn rời khỏi đám người.

Đám người bị Cảnh Dương dụ dỗ đi về hướng tư lệnh phủ, trên đường cái, các thương hộ lớn nhỏ đã sớm chờ sẵn cũng lẫn vào giữa đám người.

"Ô ô......." Trình Gia Minh bị đưa tới trước mặt Dương Vọng Khôn, bởi vì trong miệng bị nhét đồ vật nên chỉ có thể ô ô gọi bậy, liều mạng giãy giụa suy nghĩ xem muốn nói cái gì, lại nói không được.

Dương Vọng Khôn lạnh lùng nhìn Trình Gia Minh một cái, phân phó nói "Dẫn xuống đi, nghiêm hình tra tấn."
"Vâng!" Binh lính ăn mặc quần áo bình thường đem Trình Gia Minh kéo xuống.

Dương Vọng Khôn mang theo binh lính, bao vây tư lệnh phủ.

Ngụy Thiên Hùng không đoán được sự tình sẽ biến thành như vậy, có chút trở tay không kịp, dưới tình huống khẩn cấp, hắn nhanh chóng gọi điện thoại kêu thuộc hạ mang binh tới cứu viện.

Điện thoại được nhận, những thuộc hạ đó của hắn quỷ khóc sói gào kêu thảm, nói bọn họ bị bắt, quân doanh bị người trấn áp, quan quân còn bị mang đi dùng hình, kêu Ngụy Thiên Hùng nghĩ cách cứu bọn họ.

Ngụy Thiên Hùng hiện tại bản thân khó bảo toàn, còn trông cậy vào bọn họ tới cứu mình, nào có biện pháp đi cứu bọn họ.

Hắn gấp đến mồ hôi đầy đầu, chỉ có thể ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại.

Binh lính Dương Vọng Khôn ở bên ngoài nổ súng kêu gọi đầu hàng, để Ngụy Thiên Hùng buông tay chịu trói, cho dân chúng một cái công đạo, nếu không, bọn họ sẽ tông cửa.

Ngụy Thiên Hùng không có cách nào, chỉ có thể dưới sự bảo vệ của vệ binh đi ra ngoài, muốn đàm phán cùng Dương Vọng Khôn.

"Dương thiếu soái, cậu hôm nay là có ý gì?" Ngụy Thiên Hùng miễn cưỡng duy trì khí thế, che giấu nội tâm hoảng loạn của hắn.

"Dương mỗ tới thay dân chúng Lê Thành, hướng Ngụy tư lệnh đòi lại công đạo." Dương Vọng Khôn cưỡi trên chiến mã màu đen,thân hình thẳng tắp lạnh lùng, giống như chiến thần giáng lâm, chỉ là khí thế có thể đem vệ binh đối phương chèn ép tới không dám ngẩng đầu.

Ngụy Thiên Hùng dùng sức hô hấp, để cơ bắp trên mặt run rẩy không rõ ràng "Dương thiếu soái chi bằng trước tiên xuống ngựa, có gì muốn nói, chúng ta vào trong từ từ nói."
"Tôi hôm nay tới không phải vì việc tư, cùng Ngụy tư lệnh không có gì để nói, có nói cái gì, Ngụy tư lệnh đến trước mặt dân chúng mà nói."
Ngụy Thiên Hùng sắc mặt xanh tím, tức giận không nói nên lời, trước mặt nhiều người như vậy, hắn có thể nói cái gì?
Dương Vọng Khôn nói "Nếu Ngụy tư lệnh không có gì muốn nói, vậy nghe một chút xem những người dân này nói thế nào."
Trong đám người, một người lại một người lên án mạnh mẽ Ngụy Thiên Hùng những năm gần đây ở Lê Thành ức hiếp dân chúng, vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, các người dân càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động.

Bọn họ không có chuẩn bị trước, bằng không hiện tại đã sớm có người ném lá cải.

Có người bị đám chó săn của Ngụy Thiên Hùng hại rất thảm, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được vọt lên, kêu to muốn cùng Ngụy Thiên Hùng đồng quy vu tận.

Vệ binh Ngụy Thiên Hùng vì tự bảo vệ mình cùng dọa lui đám người xông tới, nổ súng đe dọa, đám người tức khắc hỗn loạn, binh lính Dương Vọng Khôn thừa dịp cơ hội này vọt lên, một bên bảo vệ người dân rút lui, một bên đuổi bắt Ngụy Thiên Hùng.

Trong tình huống hỗn loạn, Ngụy Thiên Hùng muốn nhân cơ hội chạy trốn, cuối cùng vẫn bị bắt sống.

Ngụy Thiên Hùng bị binh lính đè ép, không nghĩ tới hắn sẽ thua trên tay Dương Vọng Khôn nhanh như vậy, hắn nghĩ mình cũng là một thế hệ kiêu hùng ( hắn tự cho là vậy), hiện giờ lại rơi vào kết cục như này.

Dương Vọng Khôn thực hiện lời hứa của mình, đem tài sản lục soát được từ bên trong tư lệnh phủ, có thể trả lại thì trả lại, còn số vàng ròng bạc trắng không cách nào xác nhận chủ nhân, dùng để bồi thường cho những người bị đám thuộc hạ của Ngụy Thiên Hùng làm hại.

Nửa tháng sau, Dương Vọng Khôn đem Ngụy Thiên Hùng cùng đám thuộc hạ đủ loại bạo hành ra công bố, dán ở cột bố cáo, cũng quyết định xử bắn Ngụy Thiên Hùng cùng hai mươi thuộc hạ của hắn, dùng mạng bọn họ cho người dân một công đạo.

Sự tình không quá nghiêm trọng, trên tay không dính mạng người nhưng cũng từng cướp tài sản người khác, tịch thu toàn bộ gia sản trả lại nguyên chủ, nhốt ở nhà giam mười năm trở lên.

Còn có một người cũng bị nhốt vào nhà giam, Dương Vọng Khôn tự mình lên tiếng, muốn cho người đó ở trong tù cả đời, chính là Trình Gia Minh muốn ám sát Cảnh Dương.

Hắn bị đánh đến nửa chết nửa sống ném vào nhà giam, thời gian sau, hắn phần lớn thời gian đều ở trạng thái điên điên khùng khùng, mỗi ngày ở trong tù hát hí khúc, ảo tưởng chính mình vẫn là danh giác được người truy phủng, hắn không ngừng hát, thẳng đến khi hát tới phá cổ họng, vẫn còn hát........!
Sau khi Ngụy Thiên Hùng bị bắn chết, người dân Lê Thành vui mừng khôn xiết một đoạn thời gian, mọi người giăng đèn kết hoa chúc mừng giống như đang ăn tết.

Vui mừng qua đi, Dương Vọng Khôn dán lệnh cấm thuốc phiện, cửa hàng bán thuốc phiện ở Lê Thành phải lập tức đóng cửa, tất cả thuốc phiện đều phải tiêu hủy.

Người nghiện thuốc phiện đều phải mạnh mẽ tiến hành cai thuốc, ông chủ cửa hàng thuốc phiện bỏ vốn xây trại cai thuốc.

Người không chấp hành tịch thu tài sản, mãnh liệt phản kháng trực tiếp nhốt vào ngục giam.

Cảnh Dương đem tất cả cửa hàng Trình gia một lần nữa khai trương, làm ăn rất tốt.

Cửa hàng thuốc phiện của hắn mặc dù chưa từng khai trương, nhưng hắn là thương hộ đầu tiên đi nộp tiền xây trại cai thuốc, dẫn đầu làm gương cho những người khác.

Sau khi Dương tổng thống phái người tới Lê Thành, Dương Vọng Khôn liền phải về đế đô, Cảnh Dương cũng muốn đi theo y.

Trước khi lên xe, Cảnh Dương quay đầu lại nhìn Trình phủ, còn có hạ nhân đứng ngoài cửa lớn Trình gia.

"Thiếu gia, cậu nhất định phải bảo trọng." Quản gia trong lòng trong mắt đều đầy vẻ luyến tiếc.

"Tôi biết, thúc cũng phải bảo trọng, trong nhà liền giao cho thúc." Cảnh Dương nói.

"Thiếu gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ bảo vệ nơi này thật tốt."
"Cửa hàng nếu có chuyện gì, thúc cùng mấy chưởng quầy thương lượng giải quyết, nếu xử lý không được, liền phát điện báo cho tôi."
"Vâng, thiếu gia."
Dương Vọng Khôn thay hắn mở cửa xe, sau khi lên xe, ôm lấy bờ vai của hắn hỏi "Luyến tiếc?"
"Có một chút." Cảnh Dương cười cười, hắn đi vào thế giới này thời gian cũng không dài, nhưng vẫn có một chút cảm tình với Lê Thành.

"Chờ tôi rút khỏi quân đội, liền mang em trở về định cư." Dương Vọng Khôn hứa hẹn nói.

"Được." Cảnh Dương dựa vào vai y.

........................!
Cảnh Dương ở đây một đời, đi theo Dương Vọng Khôn tới rất nhiều địa phương, mặc kệ trường hợp nào Dương Vọng Khôn đều mang theo hắn, cũng không che giấu thân phận của hắn với người ngoài.

Khi bọn họ già rồi, Dương Vọng Khôn thực hiện lời hứa của mình, hai người trở lại Lê Thành định cư, bọn họ một đời ở nơi này gặp nhau, cũng ở nơi này kết thúc.......!
Cảnh Dương trước khi linh hồn rút ra, lại hỏi một câu giống kiếp trước "Kiếp sau, anh sẽ còn đến tìm em chứ?"
Dương Vọng Khôn ôm hắn nói "Sẽ, cho dù em ở nơi nào, tôi cũng sẽ tìm được em."
Cảnh Dương cười, cười rất an tâm, hai đời này, lời hứa của y đều thực hiện.

So với đời trước, trong lòng hắn càng nhiều hơn một phần tin tưởng vững chắc, hắn tin rằng, y nhất định sẽ còn tìm được hắn.

Cảnh Dương vẫn luôn cho rằng, không có thứ gì thời gian không hao mòn được, bất luận tình cảm gì đều sẽ theo thời gian trôi đi.

Chỉ là hắn phát hiện, trải qua một đời này, hắn đối với y tình yêu càng thêm sâu đậm.

Linh hồn trở lại bên trong hệ thống, từ thế giới này đạt được một cổ lực lượng, chỉ ở trên người hắn vòng một cái, lại bị hệ thống hút đi.

Cảnh Dương nghĩ, nếu mỗi lần đều là như thế này, cuối cùng thành thần hẳn là cái hệ thống này chứ không phải hắn, trừ phi hắn cùng hệ thống này có thể hoà làm một.

Lúc trước hắn là vì thoát khỏi không ngừng luân hồi, mới tiếp nhận hệ thống này, sau khi gặp được người yêu, chuyển thế giống như không phải việc gì tra tấn người khcóác nữa.

Hiện tại hắn ngược lại có chút lo lắng, sau khi chấm dứt chuyển thế còn có thể gặp lại người yêu hay không.

Nếu như không thể, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Diêm Vương, để hắn tiếp tục mượn đường luân hồi..

End thế giới thứ hai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui