Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Nguyên bản hắn cố gắng thúc đẩy lần quốc khảo này, chính là để Lăng Vân học phủ nâng lên uy phong, không nghĩ tời còn chưa bắt đầu giương oai, điểm tích lũy của mấy tên đệ tử do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, tất cả đã về không!

Thế thì còn đánh kiểu gì?!

Chẳng lẽ lại dựa vào những đệ tử bình thường phía sau?

- Làm sao có thể?! Rõ ràng Cơ Dương kia còn ẩn giấu thực lực! Tiêu Lãnh Vũ cũng không dùng toàn lực! Mà ngay cả Hi Di học cung cũng đánh bại Vương Chi Thủy? Làm sao có thể?!

- Không có gì đáng xem nữa rồi.

Trưởng công chúa ngồi bên tay phải Phương Khải lắc đầu:

- Xem ra, kết quả đã được định, Thịnh Kinh học phủ thứ nhất, mặc dù Hi Di học cung không đánh bại được Cơ Dương, Tiêu Lãnh Vũ, còn có Lệ Huyết Y đứng đầu bảng Thiên Tự viện chưa xuất thủ, nhưng có thể kiếm thêm điểm tích lũy ở Lăng Vân học phủ là có thể lấy vị trí thứ hai.

- Vốn lão phu còn tưởng rằng đây là lần quốc khảo của tam đại học phủ, những người trẻ tuổi này cũng có chút đáng xem.

Lão giả ngồi cạnh Mộ Đông Lai lắc đầu nói:

- Không nghĩ tới nhanh vậy đã có định cục.

Mấy người bên cạnh nghị luận, Phương Khải mở phát trực tiếp, vì thế cũng truyền vào tai người xem trong quán nét.

- Lão gia tử, đó là vì những kẻ vô danh ở trong quán nét này còn chưa xuất thủ.

- Ha ha ha, các ngươi đều quá ngây thơ rồi!

- Ta nói bây giờ thu tay lại còn kịp!

-----------

- Trở thành kết cục đã định?

Phương Khải nhìn mấy người bên cạnh.

- Chẳng lẽ không phải?

Trưởng công chúa khẽ nhíu mày, càng thêm không vui.

Mặc dù Phương Khải vừa nói trúng một ván, nhưng nhìn hiện tại, tổng thực lực của Lăng Vân học phủ ra sao, coi như thực lực của Nạp Lan Minh Tuyết không tệ, chẳng lẽ chỉ bằng một cái Hoàng Tự viện lại có thể lật trời sao?

Cứ theo đà này, chỉ bằng một cái Hoàng Tự viện có thể chống đỡ được sao?


Bên trên vị trí chủ tịch, tên lão giả họ Hứa phẩy tay một cái:

- Lão phu còn có việc, nên rời đi trước!

- Hứa huynh!

Hắn còn chưa kịp rời đi, liền thấy một lão giả ngăn lại:

- Hôm nay liên thi của tam phủ, thịnh thế như thế, Hứa huynh rời tiệc sớm, việc này sợ rằng không tốt đâu?

- Huống chi bệ hạ vẫn còn ở đây, chút mặt mũi này chẳng lẽ Hứa huynh lại không cho?!

Một tên lão giả khác cũng ngăn lại nói:

- Hứa huynh, đi vội như vậy làm gì, không chừng chút nữa lại có cơ hội chuyển biến thì sao!

- Cứ xem đã! Bình tĩnh, đừng vội!

-...

Gương mặt già nua của lão giả họ Hứa trở lên đen bóng.

Đúng lúc này, bên trận doanh của Lăng Vân học phủ, Tống Thanh Phong thấp giọng nói:

- Không sai biệt lắm? Chờ thêm chút nữa, chỉ sợ Hứa phó phủ chủ đã rời sân, chúng ta được không bù mất.

- Nhìn bây giờ, lấy thực lực của hai đại viện, ta thủ ba trận cũng không thành vấn đề.

Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu:

- Vậy ngươi đi đi.

Chỉ nghe trên võ đạo trường lại một lần nữa vang lên tiếng tuyên bố:

- Tống Thanh Phong, vị trí thứ sáu Hoàng Tự bảng của Lăng Vân học, khiêu chiến Hoàng Phủ Tĩnh đứng đầu Hoàng Tự bảng của Thịnh Kinh học phủ!

- Cái gì?!

Đạo âm thanh này vừa vang lên, toàn trường lập tức xôn xao!

Đứng hạng sáu lại muốn khiêu chiến đứng đầu bảng của Thịnh Kinh học phủ?!


- Sao vậy? Đệ tử của Lăng Vân học phủ đã cuồng vọng tự đại đến mức đánh mất lý trí rồi sao?

Chỉ thấy một võ giả mặc áo tím, thân hình cao lên đang từ từ đi tới.

Hoàng Phủ Tĩnh rất khó hiểu, vì sao lại có loại người như này sẽ khiêu chiến mình.

Vượt qua năm bậc xếp hạng!

Mà nghe nói gia hỏa này còn chỉ là Võ Giả trung giai?

- Xem thường ta sao?

Có thể nói là Hoàng Phủ Tĩnh vô cùng khó chịu.

- Như vậy, phải cảm tạ ngươi đã đưa điểm cho ta rồi?

Hoàng Phủ Tĩnh cười nhạo một tiếng:

- Tống Thanh Phong, không phải là Thanh tức thanh linh, tích phân tức phân chứ?

(D/g: thanh linh = về không, tích phân = điểm tích lũy, ý là chơi chữ, điểm tích lũy của người họ Tống về không)

Hắn vừa dứt lời, nhất thời toàn trường cười vang:

- Tống Thanh Phân? Ha ha ha ha!

- Ta sẽ lấy phần của ngươi sau đó cố gắng một chút, trở thành người đứng đầu Hoàng Tự viện năm nay!

Hoàng Phủ Tĩnh cười nói.

- Ngươi nói có được không? Hạng sáu đáng thương?

Phương Khải nhún vai, đối với tất cả ánh mắt hoài nghi của những người đang xem chung quanh nói:

- Tiền phương cao năng.

(D/g: Đây là 1 cụm từ của mạng xa hội trung quốc, cùng nhau tìm hiểu về vấn đề số mệnh...)

- Tiền phương... Cao năng?

Không chỉ Trưởng cống chúa, Nhị hoàng tử, còn có cả lão giả áo bào đen ngồi bên cạnh cùng với mấy tên võ giả sau lưng Phương Khải đều nhìn nhau.


- Lão Tống, cố lên!

Trong quán nét, mấy người Tịch Kỳ nắm chặt nắm đấm.

Giờ phút này, toàn bộ đệ tử lớp Giáp, đều đứng trước màn hình lớn, một mực kìm nén, có thể nói, bọn hắn chờ thời khắc này đã rất lâu!

- Cố lên!

Mộc Hồng Chúc nhìn những đệ tử này, bọn hắn vốn là những đệ tử ưu tú nhất!

Mặc dù bây giờ chỉ còn một nửa tham gia quốc khảo!

Nhưng hãy để bọn hắn mang theo kiêu ngạo của một nửa đám học sinh còn lại, tại nơi mà vạn chúng chú mục kia, tạo ra quang mang chói mắt nhất!

Nàng cắn chặt môi, bởi vì hơi dùng sức mà chảy ra một chút máu tươi:

- Đạo sư có thể làm cho các ngươi không nhiều, chỉ có thể nói lời chúc phúc chân thành nhất.

- Thật sao?!

Tống Thanh Phong tháo bảo kiếm xuống, cắm xuống ngay ở trên mặt đất cạnh chân phải.

- Hắn muốn làm gì?

Tất cả mọi người nhìn nhau.

Chỉ thấy Tống Thanh Phong giơ hai ngón tay lên, nói:

- Có thể đỡ một kiếm này của ta, coi như ta thua!

- Cái gì?!

Giờ phút này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn võ đạo trường.

- Hứa huynh, làm sao học phủ của các ngươi lại có tiểu tử không biết trời cao đất rộng như thế?!

Bên trên vị trí chủ tịch, hai lão giả có chút không vui, nói.

- Ta không giống ngươi.

Ánh mắt Tống Thanh Phong càng thêm lăng lệ:

- Là ta mang theo tín niệm không thể thất bại tới tham gia lần quốc khảo này.

Tay hắn đánh ra một đạo pháp quyết:

- Ngự!


- Hồ nháo!

Bỗng nhiên Tần Bình đứng bật dậy, nhưng đã không kịp!

- Kiếm!

Mấy trăm ánh mắt của tất cả mọi người nhìn thấy, bảo kiếm bên cạnh Tống Thanh Phong, đang tự động xuất ra từ trong vỏ kiếm.

Khí kình kích động, tản ra bốn phía, làm cho quần áo của hắn không gió mà bay.

- Làm sao có thể?!

- Kiếm tự chui ra khỏi vỏ?!

Lúc này, không chỉ Trưởng công chúa bên cạnh Phương Khải, cùng với tất cả tu sĩ võ giả tại khu đặc biệt, mà ngay cả ba tên Phó phủ chủ trên ghế chủ tịch, cũng đứng lên từ chỗ ngồi!

- Đây là?!

Tiêu Lãnh Vũ nắm chặt trường thương trong tay, trên mặt lộ đầy vẻ chấn kinh!

- Thuật!

- Mặc dù không biết tiểu tử ngươi đang giở trò khỉ gì.

Sắc mặt Hoàng Phủ Tĩnh âm trầm, đôi mắt lộ ra hung quang.

- Nhưng lấy năng lực của ngươi, muốn thắng ta, nằm mơ đi!

Hoàng Phủ Tĩnh lập tức rút kiếm, bay thẳng về phía trước:

- Võ kỹ, Tam Hoàn Nguyệt!

Lúc này, khoảng cách của song phương chỉ còn ba trượng, kiếm của hắn tuy nhanh, nhưng có kiếm còn nhanh hơn hắn!

Kiếm chỉ của Tống Thanh Phong chỉ về phía trước, chuôi bảo kiếm ở bên cạnh, giống như có người sử dụng, hóa thành một dải sáng màu bạc!

Lúc này, Tam Hoàn Nguyệt của Hoàng Phủ Tính mới đánh ra một vòng, khoàng cách với Tống Thanh Phong còn khoảng hai trượng!

Sưu!

Chỉ thấy một đạo kiếm mang xẹt qua, thân hình của Hoàng Phủ Tĩnh dừng lại, đứng im!

Một tia máu chảy xuống từ cánh tay hắn, ngay sau đó, trường kiếm trong tay rơi xuống đất!

Chỉ thấy trên bờ vai hắn, bất ngờ xuất hiện một cái lỗ thủng trong suốt!

Toàn trường, yên tĩnh!

Không chỉ Thịnh Kinh học phủ, thậm chí là Hi Di học cung cùng với tất cả tu sĩ võ giả ngồi ở khu đặc biệt, thấy cảnh này, đều không nói nên lời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận