Dịch: Mink
***
- Đừng cản ta, Thái Hi tông rất mạnh sao? Ta chấp mười thằng như thế!
Lão bản bị ngược lâu quá rồi nên hét như điên.
- Ngươi đánh được mười người nhưng người ta có hơn một trăm ngàn người!
Đám người kia không hề nể mặt lão bản.
- Không thử thì làm sao các ngươi biết ta không thể một mình đánh một trăm ngàn người!
- Tiểu Nguyệt, nhanh ngăn cản lão bản đi!
Đám đông vội vàng xông tới chặn trước mặt lão bản.
- Lí do gì khiến ngươi muốn san bằng Thái Hi thánh tông?
Nạp Lan Hồng Vũ nghiêm túc hỏi.
- Phương tiểu tử, chiến tranh không phải trò chơi. Chỉ sai một bước thôi là ngươi sẽ chết. Ngươi cứ nói rõ lí do trước đã, lão phu sống cũng đủ lâu rồi, không ngại cùng ngươi điên cuồng một lần.
Người khác cũng không hiểu tại sao lão bản lại muốn làm như vậy.
- Đúng thế. Nếu ngươi biết chuyện gì thì cứ nói ra để mọi người cùng nghĩ cách. Nếu để ngươi một mình đi đến đó, chúng ta cũng không an tâm.
Mặc dù tu vi không đại diện cho thực lực nhưng dù thực lực có cao đến đâu cũng có hạn cuối. Dù là chân tiên đã mất hết tu vi thì cũng như hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Mà lão bản lại không phải chân tiên.
Hơn nữa chỗ đó lại là hang ổ của người ta, con bài tẩy chắc chắn sẽ không thiếu.
- Ngươi muốn san bằng hang ổ của người ta sao? Bản tôn rất thành thạo việc này, nếu ngươi chịu quỳ xuống gọi ta là Thánh Tôn…
Một đám mây đen bay đến.
- Ầm!
- A! Ngươi tên khốn này không chết tử tế được đâu, lại dám đánh bản Thánh Tôn!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, gã đã bị đá bay lên trên lầu.
Lão bản còn chưa kịp giải thích, truyền tin ngọc của Tố Thiên Cơ đã phát sáng.
Không chỉ riêng nàng mà toàn bộ truyền tin ngọc của người chơi trong hàng net đều đang lóe sáng.
Tất cả mọi người đều nhận được một tin tức: Các tông phái khác đã tập kết lực lượng, chia binh thành ba hướng đánh vào Đại Tấn.
- Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều không hiểu.
Toàn bộ các tông phái, thế gia lớn đều tập trung sát biên giới Đại Tấn để làm gì?
Phương bắc của Đại Tấn, Hàn Thạch quan, đại lượng pháp thuyền chở tu sĩ đang tập kết ở bên ngoài biên giới Đại Tấn.
Toàn bộ quân lính canh giữ Hàn Thạch quan đã dàn trận để đón địch.
Một tướng quân quát hỏi:
- Các vị đến Đại Tấn để làm gì?
Một đạo sĩ hét lớn:
- Bẩm báo với vua của ngươi, hoặc là giao ra chủ quán net hoặc là chúng ta san bằng Đại Tấn, rồi bắt hắn!
- Cái gì?
- Quá ngạo mạn!
- Khinh người quá đáng!
Cả đám tướng sĩ ở đây và người chơi ở hàng net đều tức giận như điên.
- Lớn mật, bọn chúng coi Đại Tấn là gì chứ?
Lão bản nhún vai nói:
- Ta đã nói rồi, các ngươi ngăn ta cũng vô dụng.
- Toàn bộ đều là các đại tông xung quanh nước ta mà?
Tao Nhã hỏi.
- Bọn chúng có quạn hệ gì với Thái Hi thánh tông.
Tố Thiên Cơ cười lạnh nói:
- Nếu không có người sai khiến phía sau thì đám người này không thể đoàn kết một lòng.
- Nhưng mà… A…?
Cơ Võ khó hiểu nhìn lão bản hỏi:
- Bọn chúng tìm lão bản làm gì thế?
- Sao ta biết?
Lão bản nhún vai nói:
- Gần đây ta đang ở Thần Tinh hải vực.
- Hay là do vụ việc Trấn Ma đỉnh nhỉ?
- Yên tâm.
Tố Thiên Cơ nói.
- Muốn chúng ta giao lão bản sao? Bà cô ta là người đầu tiên phản đối!
- Đồng ý?
Nạp Lan Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Ai cmn dám nói câu này, đã hỏi ta chưa?
- Ai dám nói thì ngay bây giờ ta sẽ đá ngay ra ngoài. Các ngươi còn hỏi lí do sao? Các ngươi không phải vẫn đang tự hỏi đám người cùng công hội mất tích đúng không?
- Hả?
Tống Thanh Sơn nói.
- Chả lẽ là…?
Nạp Lan Minh Tuyết nhạy bén nhận ra có âm mưu ở đây. Nếu nàng sâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại thì..
- Không tốt!
Diệp Tiểu Diệp chạy vội vào hét lên:
- Ta nghe thấy tin tức là đám người mất tích đều bị Thái Hi thánh tông giam cầm ở trong mốt chỗ bí địa, hơn nữa…
- Nói nhanh đi!
Tin tức chấn động như vậy còn nghi ngờ gì nữa. Đám người kia đều đã đánh đến tận cửa rồi, còn nghi ngờ gì nữa.
- Bọn họ bị tra tấn bằng lôi pháp, và bắt phải thừa nhận là mình bị nghiện net. Nếu không…
- Cái gì?
- Đám trưởng lão, tông chủ các môn phái đều là lợn à?
- Sao lại để cho bọn chúng làm thế?
- Ngươi nghe tin này ở đâu? Tại sao ta không biết?
Tiếng hỏi nhao nhao vang lên.
Diệp Tiểu Diệp chán nản nói:
- Bạch đại ca phải khó khắn lắm mới truyền tin cho Trương sư tỷ. Ta nghe nàng truyền lại… Các ngươi hãy mau đi cứu ngươi, nếu không thì…
Cơ Võ trầm mặc, nói:
- Nếu đám trưởng lão, tông chủ các tông môn kia nghĩ đây là âm mưu cua chúng ta, thì tin tức kia có truyền đi cũng không sao. Nhưng đám tu sĩ kia sợ là sẽ rất thảm!
Lão bản nhún vai:
- Bây giờ, các vị còn muốn ngăn cản ta nữa sao?
- Khinh người quá đáng! Lão phu đi cùng với ngươi!
Nạp Lan Hồng Vũ nói.
Tố Thiên Cơ lạnh lùng nói:
- Ta cũng đi!
- Ta cũng đi!
- Tính ta một người!
- Tìm Thái Hi tông đòi lại một cái công đạo!
- Đòi lẽ phải? Người ta đều đánh đến của nhà rồi, còn đòi gì nữa! San bằng Thái Hi thánh tông!
Một người vung tay, cả đám hét lên như sấm!
- Tốt lắm!
Nạp Lan Minh Tuyết nói;
- Tất cả đều đi thì chả phải mắc mưu bọn chúng rồi sao?
- Theo ta, lão bản cùng lão gia tử nhà ta đi đến đó là được rồi, việc này quý tinh bất quý đa. Những người khác ở đây để phòng ngừa các thế lực khác tấn công vào.
- Ta cũng đi!
Tố Thiên Cơ không vừa lòng với sắp xếp này.
- Rồi rồi rồi, lúc nãy các vị còn muốn ngăn cản ta, bây giờ lại muốn đi cùng.
Phương lão bản vung tay nói:
- Đừng trách bản lão bản không mang theo ngươi.
- Rõ ràng là ta kéo ngươi!
Tố Thiên Cơ trừng mắt.
- Vậy được rồi.
Lão bản vẫn tỏ ra vô hại, nói:
- Ta nói trước, nếu có chuyện không tốt xảy ra ta cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé. Ta chắc chắn là người chạy đầu tiên, tuyệt đối không kéo chân mọi người.
Tố Thiên Cơ còn muốn nói, nhưng nghe thấy thế thì hùng hổ:
- Còn cần ngươi kéo? Đừng kéo chân bản tọa là được rồi!
- Vậy cứ như thế đi. Ba người chúng ta đi Thái Hi thánh tông.
Lão bản quyết định.