Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Dịch: Mink

***

- Ngự kiếm thuật… đúng là quá tốt mà!

Lý Lan Nhược và hai nhân viên cửa hàng đang tập luyện trong khi Đường Vũ còn đang nghiên cứu siêu xe.

- Lão bản, quán net không có chỗ tu luyện sao?

Ba người nghiên cứu các loại pháp thuật, kiếm thuật trong Tiên kiếm kì hiệp 3 suốt bao ngày qua nên bây giờ họ cảm thấy cần thực hành.

Nhưng quán net lại không có chỗ để thí luyện.

Bên ngoài quán net cũng không được vì lệnh cấm bay.

Một số cửa hàng có khu vực để dùng thử pháp khí nhưng cần phải xin phép ông chủ để mở ra trận pháp bảo vệ.

Tất nhiên là ông chủ có đồng ý hay không lại là chuyện khác.

Lão bản gãi đầu. Trước kia mọi người đều tập luyện ở bên ngoài cửa hàng, ai ngờ bây giờ lại gặp phải tình huống như này.

- Hả? Trong quán net mà phi kiếm vẫn bay được nè!

Lý Vô Nhai bấm niệm kiếm quyết.

Lý Lan Nhược hét lên:

- Hội trưởng! Ta ngự kiếm được nè!

Lão bản chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình bay lướt qua người mình.

Sau đó người ta đâm thẳng vào cửa sổ của quán net, nhưng cửa kính không vỡ còn người thì…

Đường Vũ đang nghiên cứu siêu xe ở bên ngoài cũng nghe thấy một tiếng động lớn và một người đang dán ở trên cửa kính.

Quá mất mặt

Lão bản:


- …

Tiểu Nguyệt và con nai đang hút trà sữa cũng ngơ ngác:

- …

Đường Vũ:

- …

Sau đó gã vẫn thản nhiên nghiên cứu siêu xe.

- Lần sau cô muốn luyện tập thì tìm chỗ khác nhé. Đừng làm loạn trong quán net.

Lão bản giận dữ kéo cô ta từ trên cửa xuống.

Nhưng mà…

Lão bản ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lý Lan Nhược đang choáng váng nói:

- Cô vừa dùng ngự kiếm thuật à?

Tuy cô ấy không khống chế được nhưng đó thật sự là ngự kiếm thuật.

- Học nhanh quá nhỉ?

Tại thành Cửu Hoa, và thành Bán Biên, rất nhiều người phải luyện tập rất lâu mới có thể làm chủ được thanh kiếm chứ đừng nói là cưỡi lên nó và bay đi.

Nếu như thiên phú của tu sĩ ở đây đều tốt như vậy… Lão bản nhìn Lý Vô Nhai ở bên cạnh cũng đang luyện thuật ngự kiếm nhưng vẫn còn non lắm.

Lão bản lập tức vẫy tay gọi cô ấy nói:

- Lên xe.

- Huynh đài muốn điểu khiển pháp khí này ra ngoài?

Đường Vũ vội vàng nhảy lên xe.

- Huynh đài, có thể chở bổn công tử đi theo được không?

Lão bản méo mặt: Ta và con hàng này rất thân sao?

Gã công tử thấy lão bản không vui thì vội vàng nói:

- Nghe nói huynh đài vì mở cửa hàng mà đắc tội với Nam Cung gia phải không? Yên tâm, bổn công tử bảo vệ huynh đài, thế nào? Cứ quyết định như thế nhé!

Gã nhảy luôn lên xe.

- …

Hắn muốn nói là ta đắc tội với đối phương không chỉ có chuyện mở cửa hàng mà ta còn giết hơn một trăm người của đối phương nữa.



- Hội trưởng, chúng ta đi đâu đây?

Lý Lan Nhược ngồi cạnh ghế lái.

- Ra ngoài thành.

Cô nàng này còn chưa thuần thục thuật ngự kiếm nên chỉ có thể luyện tập ở ngoại thành.

Bên ngoài cửa thành phía nam của thành Nguyên Ương, nơi này là quảng trường Vân Hải. Rất nhiều tu sĩ đang tụ tập ở đây.

Chỗ này cũng có nơi trông giữ cho pháp thuyền.

Quảng trường này ở ngoài thành nên không có trận pháp cấm bay. Lão bản lái xe đến tận cuối của quảng trường, trước mặt hắn là một vực sâu không đáy.

Lão bản xuống xe nói:


- Cô thử bay ở từ trên xuống xem nào.

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của một người bị đẩy ngã xuống vực vang lên.

Lý Lan Nhược:

- A…!

Không lâu sau, một cô gái mặc váy màu xanh đạp trên phi kiếm bay thẳng lên tận trời!

- Omg! Các ngươi nhìn đạo kiếm quang kia kìa!

- Đó là gì nhỉ?

- Nhanh quá!

Tu sĩ ở xung quanh đã trợn tròn mắt.

Đường Vũ đứng cạnh lão bản cũng ngơ ngác hét lên:

- Tại sao lại bay được vậy? Tốc độ này đã không hề thua kém với cánh Phong Vương do Đường gia chế tạo rồi!

Bầu trời lồng lộng ở đây rất thích hợp mấy người chập chững biết bay bằng ngự kiếm thuật. Dù cho họ lượn vòng hay thế nào đi nữa cũng không sợ va chạm vào bất cứ thứ gì. Đạo kiếm quang kia như một con ruồi đang bay loạn xạ trên không trung kèm theo tiếng hét vô cùng sảng khoái.

Một lúc sau cô nàng đã có thể điều khiển được thanh kiếm dưới chân mình.

Đám người xung quanh đứng xem đến ngây ngốc.

Lão bản vỗ tay:

- Được lắm! Giỏi đấy! Học rất nhanh mà!

Còn có thể không nhanh sao? Sắp bị hù dọa đến chết mà!

Sau đó cô nàng vẫn nói:

- Cám ơn hội trưởng… Tiểu nữ đã biết ngự kiếm rồi nhỉ?

Dù sao tiền bối cũng vì muốn tốt cho mình!

Nàng vừa muốn đánh người lại vẫn phải cám ơn người ta.

- Nhưng mà… Tất cả là phụ thuộc vào cô thôi. Đúng rồi, kì thi học viện kia chắc cũng không có vấn đề gì nữa. Dù cho cô có bị người khác đuổi giết thì cũng có thể chạy trốn.

Lão bản nói

Đường nhiên nếu cô nàng muốn cho người khác hít bụi như lão bản thì còn kém xa lắm.

- Trốn?


Đường Vũ hét lên:

- Với tốc độ như thế thì đa số tu sĩ cũng không thể nhìn thấy bóng lưng ấy chứ? .

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

- Vậy sao?

Lão bản nói:

- Lần trước, tên gì đó của Nam Cung gia sử dụng kiếm hoàn còn nhanh hơn một chút… Cô ấy còn phải luyện thêm nữa.

- Không phải chỉ mua một cửa hàng thôi sao? Tại sao bây giờ còn dùng cả kiếm hoàn rồi?

Đường Vũ ngạc nhiên hỏi.

Đột nhiên gã ngẩn ra nói:

- Vài hôm trước có tin đồn là Nam Cung gia muốn truy sát một tiểu gia tộc nhưng bị giết ngược lại hơn trăm người… Sẽ không phải là các vị đấy chứ?

Hai mắt gã tỏa sáng nói:

- Các vị còn muốn tham gia thì vào Hạo Thiên viện sao?

Lão bản nói:

- Cô ấy muốn tham gia, có vấn đề gì không?

- Thiên hạ bây giờ rất ít thế lực dám vật tay với Nam cung gai. Các vị thật đúng là… rất lợi hại!

Đường Vũ thu quạt lại nghiêm túc nói.

Gã nói:

- Cọn bài tẩy của Nam Cung gia còn rất nhiều. Hơn nữa lần này sợ là không chết không thôi nên các vị hãy cẩn thận thì hơn. Nếu vị cô nương này tham gia một mình…

Gã lắc đầu:

- Tuy Đường mỗ không biết các vị còn lá bài tẩy gì nhưng tình thế vẫn rất nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận