Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Dịch: Mink

***

- Đánh? Hay chạy?

Ba người đang hối hận xanh cả mật.

Lão bản nói dõng dạc:

- Các vị vừa nói về thân phận cái gì ấy nhỉ? Các vị thử nói xem thân phận của mấy người cao quý như nào ấy nhỉ?

Ngay sau đó lão bản lại triệu hồi quỷ thần băng sương và nó đã biến khu vực này trở thành băng tuyết.

Ba người như ba con vịt bị bóp cổ. Bọn họ há mồm rất to muốn hét lên nhưng lại không phát ra âm thanh.

Điều khiến bọn họ sợ hãi chính là bọn họ cảm thấy có thứ gì đó cực kì tà ác đang rục rịch muốn xuất hiện.

Cảm giác này khiến lông tơ dựng đứng khắp cả người.

- Không phải là hắn muốn triệu hoán ác ma thứ bảy đó chứ?

- Chạy chạy chạy mau!

- …

Nếu ba người liều chết chống trả thì hắn bắt buộc phải làm thế thì mới có thể áp chế được bọn họ.

Nhưng lúc này ba người lại bị nỗi sợ chi phối nên chỉ muốn chạy trốn khiến hắn xử lý rất dễ dàng.


Mười giây sau.

Cả ba người bị đánh cho nằm đo ván trên mặt đất.

- Hôm nay lão bản ta cảm thấy rất tốt và nể mặt Lạc Phiêu Linh nên ta sẽ tha mạng cho các vị. Không phải thân phận của các vị là hoàng tử công chúa gì đó sao? Hình như còn một người là thiếu gia quý tộc nhỉ?

- Nhưng mà…

Lão bản nghĩ một lúc rồi nói:

- Các vị lại muốn bắt ta về để dạy dỗ nên chắc chắn phải bị trừng phạt.

Mặt Khiết Tây Tạp tái mét.

- Tên khốn này lại dám dùng lời nói của ta!

- Hơn nữa người Tây vực là cái quỷ gì thế?

Ba người thầm nghĩ.

- Chúng ta rõ ràng là…

- A… Đúng đúng đúng! Chúng ta chính là người Tây vực!

Ba người khóc cạn nước mắt.

“Bọn họ chính là võ giả Tây vực! Ai dám nói không phải ta xử người đó!” ba người thầm nghĩ.

Lão bản thẫn thờ:

- Ta cũng biết các vị là người Tây vực rồi mà, còn cần phải nhấn mạnh chuyện này sao?

Sau đó hắn bắt ba người bọn họ về quán net.

Phần lớn người xem cũng đã quay về quán net.

Các tuyển thủ cũng đi xuống lầu một từ phòng đấu ở trên lầu hai.

Lúc này lão bản đi vào quán net. Ngay phía sau hắn là ba thanh phi kiếm chở theo ba người bị trói.

- ???

Toàn bộ khách hàng ở quán net đều tập trung lại xem chuyện vui.

Mặt ba người bị trói đen như đít nồi.

- A a a! Tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?

- Ting, phát hiện có tinh thần ấn kí loại mê hoặc, có phá hủy hay không?

Tiếng hệ thống vang lên.


- A? Là cái gì nhỉ?

Lão bản híp mắt nhìn chằm chằm vào ba người. Hắn đã phát hiện bọn họ hơi khác lạ so với người Tây vực bình thường nhưng vẫn giả vờ không biết.

- Xóa đí

Lão bản nói

- A!

Ba người hét lên trong đau đớn và ngất xỉu.

- Không sao! Chỉ là mấy tên côn đồ định cướp đồ của ta mà thôi. Bây giờ bọn họ sẽ phải làm nhân viên vệ sinh cho quán net để đền bù tổn thất tinh thần của ta.

- Hóa ra là nhân viên mới!

Ngày hôm sau Khiết Tây Tạp tỉnh lại và nhận ra mình đang ngủ trên giường.

Quần áo đang mặc là một bộ đồ ngủ màu trắng.

Nàng cảm thấy vẫn còn hơi đau đầu như bị người đánh lén phía sau gáy.

Nàng dụi mắt rồi đi đến trước gương.

Ấn kí màu vàng trên trán đã biến mất.

- A! Linh văn của ta!



- Cốc cốc cốc!

- Mấy giờ rồi biết không? Vẫn còn ngủ hả? Nhanh dậy đi làm nhanh lên!

- Khiết Tây Tạp, lại đây! Quét sạch chỗ này cho ta! Sao? Không biết quét nhà hả?

- Karl, ngươi quét bên kia! Quán net không thể nhiễm một hạt bụi, biết chưa!


Ba người dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào lão bản.

Sau đó hắn móc ra thanh kiếm màu tím.

- Ta quét bên này!

- Ta lau cửa sổ!

- Ặc… Chờ ta một chút!

Ba người lao đi quét dọn nhanh như chớp!

- Nhất định phải trốn thoát! Tối nay, thừa dịp ban đêm chúng ta sẽ trốn đi!

Karl nói.



Tại một nơi khác.

- Đoàn kị sĩ tiên phong đã sẵn sàng.

- Đoàn pháp sư hoàng kím đã sẵn sàng.

- Truyền đạo đại nhân.

Một tên người hầu quỳ một chân.

- Lạ thật… Tại sao mấy vị đại nhân đi xem giải đấu lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại? Thậm chí còn không có tin tức gì truyền về?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận