Dịch: Mink
***
Sau đó ma pháp sư và dong binh đều bị đánh cho ngu người.
Tại ba chi nhánh cũ, đám người chơi ở đây cũng bị hành ra bã.
- Tai sao trò chơi này lại khó như vậy? Ta còn không thể phá đảo nổi độ khó thấp nhất sao?
Licker có thính giác nhạy bén, nó có thể nghe thấy cả tiếng tim đập nhanh và tiếng hô hấp và nó chạy rất nhanh.
Thậm chí nó còn có thể vượt tường, di chuyển trên trần nhà như loài nhện khiến người chơi muốn bắn trúng nó là rất khó.
Riêng Mr. X lại là boss cuối của phần một nên độ khó của nó cũng không cần phải bàn nữa.
Ngay khi trò chơi vừa bắt đầu, họ đã phải đối mặt với đám quái vật khủng bố quá mức.
Mr. X cũng đã phát hiện ra nhân vật chính do Crane điều khiển.
- Hả? Tên kia đang làm gì thế?
Đám người chơi ở chi nhánh mới vẫn chưa biết được sự bá đạo của Mr. X
Bọn họ vẫn còn đang nghĩ: “tên đầu trọc kia có vẻ rất lợi hại nhưng ta có súng! =))”
Crane điều khiển Lý Ngang nổ súng.
- Bùm!
Viên đạn bắn thẳng vào đầu Mr. X và bị văng ra ngoài!
Ngay sau đó nó đi thẳng về phía đối thủ với tốc độ cực nhanh và nện thẳng xuống đầu nhân vật chính!
- Rầm!
Chỗ nhân vật chính đang đứng biến thành một cái hố lớn, còn đầu của anh ta đã vỡ nát như đập vỡ quả dưa!
Crane bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi. Gã trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình rồi nhẹ nhàng quay sang bên máy của nữ ma pháp sư đang điều khiển nhân vật nữ. Trên màn hình, cô ta bị đánh cho lè cả lưỡi và …
Lúc này bọn họ đều có chúng suy nghĩ là: “chúng ta có thể đánh bại con quái vật này sao?”
Ngay lúc này, đám thiếu niên cũng bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi.
Biểu cảm của bọn họ cũng không khác gì gã và đám dong binh.
- Quái vật!
- Bí cảnh này không phải là sơ cấp sao!
Crane hét lên.
Sau khi thất bại vô số lần liên tục, gã tức giận nói:
- Đây là bí cảnh có thiết kế tệ hại nhất ta từng chơi!
Tuy hình ảnh của trò chơi này rất tốt nhưng độ khó của nó lại quá cao. Đây chính là điểm yếu chí mạng.
- Các vị không biết tránh né hả?
Lão bản đột nhiên hỏi.
Đám thiếu niên nhìn thấy lão bản cũng đang chơi nên bọn họ vội vã chạy đến xem máy của hắn.
Lão bản cũng đang gặp Mr. X
Vách tường bên cạnh đã bị thủng một lỗ. Hiển nhiên thủ phạm chính là Mr. X
Ngay khi Mr. X xông lên thì lão bản đã căn ke đúng thời cơ và nhảy sang bên cạnh và đạp mạnh vào bức tường.
Hắn mượn lức và nhảy về phía sau lưng của Mr. X và chạy khỏi phạm vi hoạt động của nó.
- Tại sao lại phải đối đầu với kẻ địch quá mạnh? Trước đó nếu các vị gặp phải đối thủ như vậy thì sẽ xử lý như nào?
Lão bản hỏi.
- Nhưng đây là bí cảnh!
Crane gân cổ lên cãi.
- Có lẽ vậy nhưng đối với ta thì đó chỉ là trò chơi. Tránh đi mũi nhọn, tìm nhược điểm và sử dụng thủ đoạn để đánh bại nó. Đó mới là niềm vui của trò chơi.
Phương lão bản vừa tránh né vừa giải thích.
Đám người chơi đều nao nao, dường như mỗi người đều đang ngộ ra điều gì đó.
Ở các chi nhánh cũ.
Tông Võ đập bàn nói:
- A! Bản tọa lại chết rồi!
Rất nhiều các cao thủ cũng đang bị kẹt ở đây.
- Né! Né!
Ngay khi nắm đấm của Mr. X đập tới trong nháy mắt, Nạp Lan Hồng Vũ chợt xê dịch sang bên cạnh vài bước.
- Thành công!
- Ha ha ha! Lão huynh quá hay! Ta cảm thấy mình cũng có thể qua được!
Tông Võ gửi tin nhắn.
…
- A a a!
Crane lại hét lên vì sợ. Gã luôn như vậy mỗi khi nghe thấy tiếng rung của mặt đất do quái vật kia di chuyển tạo ra.
Trước kia gã luôn nhẹ nhàng phá đảo toàn bộ những bí cảnh sơ cấp mà gã từng thử qua và để lại những kỉ lục.
Hàng ngày đám dong binh cũng chỉ dám luyện tay với đám ma thú chứ chưa bao giờ dám khiêu chiến với kẻ địch không thể đánh bại như con quái vật kia.
Bọn họ đến đây để luyện kĩ năng chứ không phải là để tìm hiểu chết là như thế nào?
Nhưng bây giờ Mr. X và Licker đã trở thành ác mộng của bọn họ.
Dưới áp lực muốn ngạt thở, bọn họ phải cố gắng hết sức để chạy thoát khỏi con quái vật khiến thần kinh của họ luôn trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng nếu bọn họ chạy thoát được thì khoảnh khắc thành công đó thật sự rất khó để diễn tả.
Khi con người phải đối mặt với khoảnh khắc sinh tử thì họ có thể bộc phát ra tiềm lực cực lớn hoặc là…
Tại đây họ phải sử dụng sức mạnh thuần phác nhất để chạm trán với kẻ thù, và ngay tại khoảnh khắc đối mặt với cái chết, họ phải tìm được đường sống.
Khi bọn họ học được cách kiểm soát được toàn bộ sức mạnh của chính mình thì đó chính là lúc các chiêu thức của họ trở nên mạnh mẽ hơn. . Тr𝓾yện chính ở ﹛ ТR𝓾𝐌ТR𝖴𝓨𝖤 𝗡.vn ﹜
Chính cuộc gặp gỡ này mới là bước ngoặt để biến anh lính trẻ Lý Ngang trở thành kẻ có thể chiến đấu sòng phẳng với Mr. X ở cuối trò chơi.
- Oa! Cô gái của phía Đông này đẹp quá! Tại sao mỹ nữ lại xuất hiện ở chỗ này nhỉ? Hay là nàng đến đây là vì ta! Ặc… Thơm quá!
Crane đã gặp Aida.
Gã nhanh mồm trêu chọc cô ta.
- A!
Ngay sau đó gã đã bị giết chết trong tíc tắc.
- …
Lúc này gã mới nhớ đến hàng chữ cảnh báo ở bảng đen:
- Chơi văn minh, nếu không tự chịu hậu quả!
…
Lúc hoàng hôn, rất nhiều người rời khỏi quán net.
- Quá tuyệt vời!
Vài tên thiếu niên đang đi về nhà.
- Vù vù! Ha ha! Quá đẹp trai! Những động tác này còn dễ học hơn cả chiến kĩ cấp một.
Thiếu niên tóc vàng La Ân đang làm lại vài động tác võ thuật trong trò chơi.
- Ta dùng nó để đánh chết một con zombie!
Thiếu nữ hưng phấn nói.
- Tiếng vỗ tay vang lên! Cả súng kíp nữa! Quá tuyệt!
Jose nói.
Quan trọng nhất là bọn họ cảm thấy luyện tập ở bí cảnh này tốt hơn so với những chỗ khác.
Lúc này, bọn họ đang chạy về học viện.
- Ô… Đó là tinh linh! Là tinh linh của rừng Ngân Nguyệt!
- Bọn họ đến đây làm gì?
Mặc dù thỉnh thoảng tinh linh cũng sẽ đến đế quốc Thần Hi, nhưng đối với số đông người dân thì bọn họ gần như cả đời chưa gặp tình cảnh tinh linh đến đây theo đoàn đội như vậy.
Đám tinh linh có khoảng mười người, và một cô gái mặc áo choàng màu trắng ở chính giữa đeo kiếm màu bạc khác hoàn toàn so với đại kiếm của chiến sĩ nhân loại.
Tinh linh có thân hình khá cao to, lỗ tai nhọn nhưng bọn họ lại giấu kín chúng dựa vào chiếc áo choảng phủ kín đầu.
Điểm dễ nhận ra là dung mạo của ai cũng rất xinh đẹp và khí tức hòa hợp với thiên nhiên.
Đám tinh linh cưỡi nãi đang di chuyển ở giữa đường. Tư thế của bọn họ rất ưu nhã.
- Nhìn kìa… Người đón bọn họ lại là…
Tiếng kêu vang lên, một dàn sư thứu lông vàng đang xếp thành hàng ngang và bay từ trên đỉnh núi xuống đây.
- Đoàn kỵ sĩ Hoàng kim Griffin!
- Ước gì ta cũng có thể tham gia vào đoàn kỵ sĩ!
Vài tên thiếu niên ước ao.
Hoàng kim Griffin là một trong những đoàn kỵ sĩ mạnh nhất của đế quốc.
Gia nhập vào đó chính là mộng tưởng của rất nhiều thiếu niên ở đế quốc Thần Hi.
- Nhanh! Phải về học viện!
Một thiếu niên hét lên.
- Ta suýt quên mất, chiều hôm nay là lớp thực chiến của thầy Lais!
- Xong! Nếu chúng ta đi muộn thì …!
Jose tái mặt.
…
Trong giáo trường.
Tất cả học sinh đứng một chỗ. Hôm nay rất nhiều lớp học đều tập trung lại cùng nhau.
Một người đàn ông trung niên cầm kiếm, râu ria xồm xàm đứng ở trước mặt.
Một cô gái mặc áo giáp có khắc hình sư thứu màu vàng đứng bên cạnh.
Vài tên thiếu niên lúc nãy đang vội vàng chạy đến khiến rất nhiều người cười ầm lên.
Cô gái kia cũng nhíu mày.
- Đến muộn, trong trường hợp này lại có người dám đi muộn.
- Chỉ có thể là mấy tên tiểu gia tộc ở xa mới dám làm thế thôi chứ nhỉ?
- Bọn chúng không biết hôm nay có chuyện gì sao?
Một gã thiếu niên mặc áo áo sang chảnh nói thầm. Địa vị của gã có vẻ là lớn nhất ở đây.
- Đám nông thôn quê mùa sao có thể so với ngày Thác Nhĩ được.
Một thiếu niên tóc bạc đứng cạnh nịnh hót.
Đạo sư ho nhẹ và nói:
- Nếu mọi người đã đến đông đủ thì trận thực chiến hôm nay cũng bắt đầu. Các em có thể chia cặp hoặc chia tổ để đánh nhau.
- Hả? Đạo sư không trách phạt chúng ta sao?
Jose ngạc nhiên.
Bạn học đã chia tổ xong rồi nên chỉ còn ba người đến muộn…
- Các bạn tốt chứ. Nếu không ai luyện tạp với các bạn thì chúng ta tạo thành một nhóm nhé!
Tên thiếu niên kiêu căng mặc quần áo sang chảnh kia đến gần bọn họ và mời.
Bọn họ hoản sợ. Ba người này có thận phận rất cao, dù họ không học chung lớp với nhau nhưng bọn họ đều đã nghe danh tiếng của ba người này.
Tên thiếu niên mặc quần áo sang chảnh là Thác Nhĩ Phúc, thiên phú khá cao, hơn nữa cha của nó còn là quý tộc cấp cao.
Đám bọn họ chọn một chỗ đất trống.
- Cám ơn.
Jose vội vã cám ơn.
Bọn họ còn tưởng là không ai chịu tập luyện với họ cơ.
- Cám ơn?
Thiếu niên tóc bạc cười nhếch mép, nhìn họ như nhìn mấy thằng ngu nói:
- Ngu ngốc.
Ba người ngạc nhiên:
- Cái gì?
- Đám nhà quê các ngươi không biết cũng phải thôi.
Tên thiếu niên Thác Nhĩ Phúc đi lên vỗ vãi Jose và thì thầm:
- Các ngươi chỉ là vật làm nền mà thôi, chúng ta sẽ lợi dụng thật tốt!
- Làm nền?
Ba người vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Đại nhân của đoàn kỵ sĩ hoàng kim Griffin đến đây để lựa chọn kỵ sĩ dự bị.
- Giờ đã hiểu tại sao chúng ta chọn các ngươi chưa?
Gã cười nhếch mép nói:
- Chọn các ngươi làm bao cát là phù hợp nhất!
Ba người biến sắc.
Mặt ba người xám như tro, bọn họ lại phải làm nền cho người khác hoàn thành giấc mộng của chính mình.
- Thật sự là đám con chuột đáng thương!