Ánh mắt chứa đựng sự chán ghét không đổi, sẵn được dịp Minh Hiên Nhiên nghi ngờ, chi bằng cô tự đề cử bản thân, có khi hắn thật sự giao cô cho Cẩm Y vệ, lại có thêm cơ hội gần gũi Từ Dạ Tuân.
Thế nhưng, cô tính không bằng trời tính, Minh Hiên Nhiên không hề có ý điều tra, chỉ đơn giản là tùy hứng hỏi để dò la biểu cảm của cô đối với hắn.
Kết quả, hắn vẫn hứng chịu thái độ xấc xược và ánh mắt ghét bỏ, làm cho nội tâm bứt rứt không yên.
Mới qua có vài ngày mà hắn sắp bị nữ tử này chọc tức điên, không thể không chỉnh đốn.
"Tử Ngọc, ta không có ý nghi ngờ nàng, chuyện này coi như ta chưa hỏi.
Nhưng nàng đấy!
Từ lúc về cung không khi nào ta thấy nàng nhìn ta một cách bình thường như trước!
Nàng không thích ta, đó là việc của nàng, ta là vua, nàng cũng nên biết thân biết phận của mình chứ!"
Thanh âm nhỏ nhẹ, hắn nói như không nỡ nặng lời trách Manh Tử Ngọc, nhưng....
- Con mẹ nhà ngươi!
Trong mắt người ghét, hắn đúng là lắm chiêu trò làm khó làm dễ, Manh Tử Ngọc gần như sắp bị hắn bức đến nổi điên.
Rõ ràng, cô đã tuyên bố không thích vậy mà hắn vẫn bắt ép.
Một người vốn ghét sự gò bó, lại cực kì không ưa hắn, làm sao Tử Ngọc chấp nhận, cô gan dạ nhún người, lười biếng đáp trả.
"Vâng, vậy thần xin phép cáo lui để hoàng thượng đỡ chướng mắt!"
"Nàng!"
Hắn còn chưa cho phép mà người đã ngang nhiên trịch thượng bỏ đi, làm cho hắn nổi trận lôi đình phải đứng bật dậy đuổi theo.
"Manh Tử Ngọc! Đứng lại ngay!"
Manh Tử Ngọc đang hậm hực, căn bản không thèm nghe, vừa mở tung cửa thì người ở ngoài liền giật mình.
"Á!"
Cánh tay mềm yếu nhanh chóng bắt kịp cánh tay của đối phương, người trước mặt la lên rất lớn, hệ thống nhanh chóng xuất hiện khung hình giới thiệu trên đầu.
"Buông ta ra!"
Giọng nói lanh lảnh chói tai, người này chính là nữ nhân yêu quý của Minh Hiên Nhiên, Âm Nguyệt Tuyết.
Nàng ta tự dưng xuất hiện đúng vào lúc Manh Tử Ngọc đang mở cửa, vô tình làm nàng ta giật mình, đứng không vững ngã ngửa ra sau.
Manh Tử Ngọc kịp thời bắt kịp, thế nhưng thái độ của Âm Nguyệt Tuyết vô cùng ghét bỏ Manh Tử Ngọc, cố giãy giụa như cá mắc cạn.
Trong kí ức của Thương Ánh Tuyết, nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, phải gọi là quốc sắc thiên hương, ai nhìn cũng yêu cũng quý, dù là mị thái nào cũng đủ hạ gục đối phương.
Tuy nhiên, mấy ai biết được đi đôi với nhan sắc trời ban này lại là lòng dạ vô cùng hiểm độc, Manh Tử Ngọc gặp ngay nữ phụ độc ác này liền không ưa, thấy nàng ta xua đuổi dứt khoát mạnh tay đẩy ra cho ngã.
"Á!"
"Nương nương!"
Âm Nguyệt Tuyết bị một lực mạnh mẽ của Manh Tử Ngọc xô không lấy được thăng bằng, chân trượt ra mấy bậc thang ở sau lưng, ngã chổng vó xuống.
Ước tính nàng ta lăn lộn cũng 5 6 bậc thang, Manh Tử Ngọc hoàn toàn đứng im lạnh mặt, trơ mắt nhìn xuống, một màn này lại bị Minh Hiên Nhiên ở phía sau chứng kiến.
"Tuyết Nhi!"
Thanh âm hô hoán, hắn gấp gáp chạy xuống đỡ ngay nữ nhân yếu ớt ở bên dưới.
Do ngã khá nặng mà tay chân và trên mặt bị trầy xước vài chỗ, Âm Nguyệt Tuyết còn ôm lấy bụng, sắc mặt xanh xao không còn một giọt máu, đau đớn cắn môi.
"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, nàng sao rồi?"
"Hoàng thượng...thiếp đau...."
Một dòng máu đỏ tươi dưới váy hoa lệ tuôn ra, người xung quanh nhìn thấy liền hoảng loạn, Minh Hiên Nhiên ngoài mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
"Mau, gọi thái y nhanh!"
"Tuyết Nhi, cố lên!"
Hắn nhỏ giọng trấn an nữ nhân trong tay, mắt lại hướng lên Manh Tử Ngọc còn đang đứng chưng hửng trên kia.
Hệ thống liền cấp báo báo động đỏ.
"Tình hình nguy hiểm, Manh Tử Ngọc hãy cẩn thận, chú ý hãy dùng tình tiết của cốt truyện cứu nguy cho bản thân."
Bấy giờ, cô mới sực nhớ một tình tiết quan trọng được trong tiểu thuyết đề cập, Âm Nguyệt Tuyết trước khi làm hoàng hậu đã mang thai con của Minh Dung Phục, nhưng sau này khi sinh ra Minh Hiên Nhiên biết đó không phải con của hắn, đã âm thầm cho người hạ độc xử tử đứa bé vừa tròn 2 tháng tuổi.
Sinh linh đáng thương kia vốn đã được sắp đặt vận mệnh không được xuất hiện trên đời, nhưng...tình huống hiện giờ e là đứa bé không cần phải đợi đến lúc sinh ra rồi bị giết, Tử Ngọc đã vô tình tiễn đứa bé đáng thương kia đi sớm hơn nguyên tác.
Lòng cô khó chịu vô biên, nhìn người bên dưới sốt sắng lo lắng cô cũng lo vài phần.
Bởi, hiện giờ không phải là lúc để cô canh cánh trong lòng, phải nghĩ cách cứu bản thân trước, ai ở đây cũng chứng kiến cô làm nữ nhân đế vương yêu nhất xảy ra chuyện.
Đây là trọng tội, có khi sẽ bị hắn xử tử, Manh Tử Ngọc phải nghĩ cho mạng sống của mình trước, đầu óc cô rất nhanh nhẹn, thay vì chờ chết thì cô lại tự mình chủ động vạch mặt.
Cô bình tĩnh bước xuống từng nấc thang, đến gần liền khom người nhìn chòng chọc vào Âm Nguyệt Tuyết, ánh mắt đầy sắc khí ghê rợn, ngón tay sờ vào vệt máu bên nước, ảm đạm hỏi.
"Tuyết phi...cái thai này đã được bao nhiêu tháng rồi?"
Chuyện xấu bị cô vạch trần ngay tức thì, Âm Nguyệt Tuyết chấn động tam tinh, đau đớn cỡ nào trong một khắc đột ngột dừng lại.
Nàng ta mở to mắt ướt nhìn Manh Tử Ngọc, vẻ sợ sệt lộ rõ ra khuôn mặt, cái thai này vốn muốn tạm thời giấu kín, từ từ nàng ta mới cho Minh Hiên Nhiên biết sự thật.
Không ngờ lại bi Manh Tử Ngọc lật tẩy, nàng ta chưa kịp định thần thì cơn đau quặn thắt làm người co rút không nói nỗi.
Đôi mắt híp nặng nề thu vào hình ảnh của nam nhân đang ôm chặt nàng ta, vẻ mặt hắn xám xịt, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn nàng ta dò xét, môi mỏng mấp máy liên tục.
"Thai? Thai sao?"
Minh Hiên Nhiên khựng người rất lâu, dường như ý thức đang bị hỗn loạn bởi tin chấn động, hắn cứ nhìn nữ nhân đang quằn quại đau đớn trong tay mãi mà không biết làm gì.
"Sao thái y còn chưa đến? Mau hối thúc người nhanh!"
Thanh âm đầy uy lực của Manh Tử Ngọc đáng động những kẻ đang đứng hình xung quanh, Minh Hiên Nhiên cũng không ngoại lệ, được cô kéo ý thức về thực tại.
Không có thời gian suy nghĩ, hắn lo cho nữ nhân hắn yêu nhiều hơn, gấp gáp bòng Âm Nguyệt Tuyết vào trong phòng.
Rất nhanh, thái y cũng tới, người đều bị đuổi ra ngoài chờ đợi, Minh Hiên Nhiên chàng ràng không yên.
Ai cũng thấy rõ hắn tột cùng lo lắng cho nữ nhân trong kia như thế nào, họ càng đính chính hắn cực kì sủng ái Âm Nguyệt Tuyết..