Cô được cung nữ sửa soạn cho buổi lễ sắc phong, cố ý bận lại bộ hỷ phục trước đây từng gả cho hắn.
Vô tình, đúng lúc này hắn cũng đến xem tình hình, nhìn người đẹp như tranh vẻ, lại mặc trang phục trước kia có chút không hài lòng.
"Tại sao lễ phục sắc phong nàng không mặc?"
"Ta thích bộ trang phục này!"
Tử Ngọc ảm đạm đáp, trên tóc là dàn trâm vàng lại điểm một cây trâm bạc, là trâm hồ điệp của Từ Dạ Tuân tặng cho cô.
Minh Hiên Nhiên nhìn liền hiểu người lại muốn bẹo gan hắn, nhưng hắn không nổi giận, bởi vì hôm nay là lễ sắc phong hoàng hậu, người không mặc hắn không ép, dù sao bộ hỷ phục này cũng có chút hợp tâm hắn.
"Tử Ngọc, nàng quên những chuyện khi xưa có được không?"
Hắn tiếng đến gần, vươn tay nắm lấy một sợi tóc dài khẽ vân vê.
Tử Ngọc nhìn hắn đang phản chiếu trong gương cười nhạt, xoay người chỉ trích hắn.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi hại chết bao nhiêu người, hại ta ra nông nỗi này còn muốn ta quên sao?"
"Tử Ngọc, ta làm tất cả cũng chỉ vì nàng thôi!
Chẳng lẽ nàng không nhận ra tình cảm của ta sao?"
Giọng khàn đặc, hơi thở của hắn trở nên nặng nề chưa từng có, trái tim hắn quả thật yêu người, đáng tiếc người lại vô tâm không đón nhận.
"Minh Hiên Nhiên, thứ tình cảm ích kỷ đó của ngươi vốn không xứng để ta hồi đáp!
Người ta yêu từ trước đến giờ chỉ có một mình Từ Dạ Tuân!"
"Cho dù chàng ấy có chết ta cũng không thay lòng đổi dạ!"
Tử Ngọc gạt tay hắn, từ trước đến giờ đều không kiêng nể, cô nói ra là tia hận thù bên trong lại trỗi dậy, đôi mắt vương đầy tơ máu đỏ, khiến cho nam nhân kia nhìn thấy tâm can bứt rứt không yên.
Hắn tóm lấy hai vai mảnh khảnh của Tử Ngọc, nhả giọng âm u hữu lực, hỏi.
"Tử Ngọc, rốt cuộc thì làm sao nàng mới chịu yêu lại ta?
Chẳng phải trước kia nàng rất yêu ta sao?"
Nghe người hỏi Tử Ngọc mới chợt nghĩ đến một chuyện, dở khóc dở cười trước mặt hắn, bao nhiêu sự thật cô giấu kín cũng bộc bạch ra hết.
"Minh Hiên Nhiên bởi vì người yêu ngươi là Thương Ánh Tuyết, còn ta là Manh Tử Ngọc!
Để ta nói cho ngươi biết một sự thật!"....
Tử Ngọc bắt đầu kể rõ cho hắn nghe, người lập tức đờ mặt tại chỗ, hoài nghi vô cùng, sự thay đổi cộng thêm câu chuyện nói ra, hắn nửa tin nưa ngờ.
Nhưng với lí trí của một vị vua, tham lam và ích kỷ, hắn hiển nhiên không quan tâm những lời Tử Ngọc.
Hắn vươn tay nâng cằm người lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất nói ra.
"Tử Ngọc, cho dù là ai thì ta tuyệt đối không cho phép nàng rời xa ta!
Cả đời này nàng chỉ được phép làm thê tử của ta, làm hoàng hậu của Nhiên triều!"
Lời lẻ đầy c.ưỡng bức, Tử Ngọc cười ngặt nghẽo, trong lòng thừa biết đối phương sẽ như thế, cô không muốn tiếp tục đôi co, trực tiếp gạt tay hắn, xoay người không thèm đoái hoài.
Đến giờ sắc phong, cô bước ra khỏi Hoàng Xuân điện, chạm ngay mặt Âm Nguyệt Tuyết đã bị phế vị, hiện giờ là quý phi, gặp nhau tuy cúi người hành lễ nhưng ánh mắt lại thống hận.
Tử Ngọc không hề thấy khó chịu với nàng ta, ngược lại còn bảo người lui xuống để mình nói chuyện với người.
"Hoàng hậu nương nương, người có gì dặn dò ta sao?"
"Hoàng hậu sao? Ngôi vị này vẫn nên là thuộc về người."
Nữ nhân bỗng cười ngặt nghẽo, Tử Ngọc lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái, cúi đầu hành lễ ngược lại, làm cho Âm Nguyệt Tuyết khựng người, không rõ người có dụng ý gì.
"Manh Tử Ngọc, ngươi đây là..."
"Hoàng hậu!"
Tử Ngọc ngẩng mặt lên, trong bộ dáng phục tùng nói ra những lời đầy ý vị.
"Hoàng hậu, ta chưa từng muốn ngôi vị này, mong rằng sau hôm nay nó sẽ trở về với người.
Ta cũng mong người tiễn ta đoạn đường cuối này sẽ là người."
"Ngươi nói cái gì chứ?"
Âm Nguyệt Tuyết không hiểu hàm ý, đăm đăm nhìn nữ nhân với ánh mắt tối tăm.
Tử Ngọc không có thêm lời giải thích nào, nói xong liền chậm rãi lướt qua.
Buổi lễ sắc phong tiến hành, Minh Hiên Nhiên ở trong điện hồi hộp theo từng bước chân, nhìn nữ nhân hắn yêu váy áo hoa lệ bước đến mà lòng dâng lên cảm giác thập phần vui sướng.
Đây là khoảng khắc đáng lí phải diễn ra khi hắn đăng cơ, chứ không phải tới tận bây giờ mới có.
Thế nhưng, hắn không vì chút hối tiếc này mà buồn lòng, lễ sắc cũng chính thức bắt đầu, quan Tư Lễ đọc xong chiếu văn, trao phượng ấn cho Tử Ngọc cũng kết thúc buổi lễ.
Tử Ngọc không về Hoàng Xuân điện, mà lại đi khắp nơi trong hoàng cung, Minh Hiên Nhiên nhìn thấy có chút ngờ vực, nhưng người không có biểu hiện khác lạ hắn không thể đoán được Tử Ngọc muốn gì.
Cô lại lần nữa gặp Âm Nguyệt Tuyết ở hoa viên, vẫn câu nói cũ.
"Người có thể tiễn ta đoạn cuối không?"
Âm Nguyệt Tuyết không hiểu ý của Tử Ngọc, nhưng cũng không hỏi, âm thầm theo sau cô, cả hai lên trên thành cao.
Lúc này, Âm Nguyệt Tuyết mới hiểu được dụng ý của Tử Ngọc, là người muốn tự sát.
Nàng ta hốt hoảng đi tới ngăn cản, nhận ngay câu nói của Tử Ngọc khiến nàng ta phải do dự buông tay.
"Người cản ta để làm gì? Nếu ta chết đi chẳng phải nam nhân của người sẽ quay về với người sao?"
- Quay về...
Lời cô nói cũng đúng, Âm Nguyệt Tuyết chợt chửng lại nhìn Tử Ngọc bình tĩnh bước lên từng nấc thang.
Minh Hiên Nhiên ở dưới nhìn lên trông thấy tất cả, hắn có dự cảm chẳng lành, chạy bạt mạng từ trong Đại Điện đi ra.
"TỬ NGỌC DỪNG LẠI NGAY!!!"
Hắn hét lên, nhưng ở khoảng cách quá xa, căn bản không ai nghe được.
Tử Ngọc đã lên tới nơi cao nhất, gió lộng thổi qua người, váy áo trâm cài thật diễm lệ, cô ngẩng mặt lên cao cười rầu rĩ.
Trước đây đến thế giới này không muốn thân chủ bị bức chết, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi con đường này.
Có lẽ, kết quả của một câu chuyện định sẵn không thể thay đổi được, dù cho nội dung có 5 lần 7 lượt ngã rẽ thì chung quy vẫn về con đường cuối cùng.
Tất cả những gì Tử Ngọc lưu luyến đã không còn, giờ đây cô chẳng vướng bận gì nữa, hạ quyết tâm bồi táng theo người cô yêu.
"A Tuân, ta đến với chàng đây!
Chàng xem, ta mặc sẵn hỷ phục rồi, giờ chúng ta có thể thành phu thê."
Giọt nước vô lực lăn dài trên má, Tử Ngọc khẽ cười thật nhẹ nhõm, cô rút hết trâm vàng trên tóc, chỉ duy nhất cây trâm bạc hồ điệp giữ lại.
Tiếng hét vang vọng từ đằng xa truyền đến, Tử Ngọc nghiêng đầu nhìn thấy nam nhân kia đã đuổi đến nơi.
Khi nhìn thấy gương mặt hắn xuất hiện, cô không do dự bước lên thành cao, dang rộng hai tay ngã người xuống dưới.
"TỬ NGỌC!!!!"
Hắn với tay đến nơi cũng là lúc Tử Ngọc đã rơi xuống, cả một góc vải hắn cũng không bắt kịp, nhìn nữ nhân rơi tự do xuống dưới khiến trái tim hắn tan nát, muốn lao mình xuống theo người.
Liêm Tĩnh cùng người khác cản lại, hắn đứng trên thành nhìn xác người đầy máu me bên dưới, lệ đầy khóe mi.
"Tử Ngọc, tại sao, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?"
"TỬ NGỌC!!!!"
Tiếng gào tuyệt vọng vang lên, rất nhanh người cũng xuống dưới, hắn bước đi loạng choạng tới gần thi thể đã nguội lạnh, ôm người khóc không thành tiếng.
"Tử Ngọc, tại sao nàng lại làm vậy?
Tại sao lại lựa chọn rời bỏ ta?"
"Tử Ngọc, nàng tỉnh dậy đi, ta không giam cầm nàng nữa, ta cũng sẽ không cần giang sơn này nữa.
Nàng tỉnh dậy có được không?"
"Tử Ngọc, ta xin nàng, ta sai rồi, là ta không nên ép nàng."
"TỬ NGỌC!!!!"
Cuối cùng sau bao tranh đấu, hắn có tất cả, chỉ duy nhất không có được nữ nhân hắn yêu, hắn bòng thân thể trắng bệch nhiễm đầy máu từng bước nặng nề vào trong.
Tử Ngọc được hậu táng theo truy phong hoàng hậu, sau này hắn cũng không lập thêm một ngôi hậu vị nào, chỉ duy nhất một hoàng hậu đã mất.
Hắn là một vị vua tốt, sau khi Tử Ngọc mất hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, ngày ngày chỉ cắm mặt vào chuyện quốc sự, không còn màng đến bất cứ nữ nhân nào.
Hàng năm tế lễ trong hoàng lăng, khi dâng lễ xong, hắn sẽ đuổi hết người ra ngoài, áp mặt lên bia mộ của Tử Ngọc, khóc thương đến hết đời.
...
Hơi thở dồn dập, cô gái nhỏ mở mắt sau một cơn ác mộng, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt.
Tử Ngọc chưng hửng khi nhìn thấy bản thân trở về thế giới hiện đại.
"Chuyện gì thế này?"
Cô không tin vào mắt mình liền tát vào mặt một cái, cơn đau làm cô nhận ra đây không là mơ.
Cô thật sự đã trở về, còn đang nằm trong bệnh viện, cô ra sức gọi hệ thống nhưng chẳng có lấy tiếng nói nào trả lời.
Rõ ràng, nhiệm vụ của cô thất bại tại sao lại được trở về mà không phải là đi lại vòng lặp ?
Sau một hồi nghiền ngẫm, Tử Ngọc cuối cùng cũng rút ra kết luận, cô không thất bại, mà đã hoàn thành.
Nhiệm vụ đã kết thúc khi Từ Dạ Tuân chết, cả hai trái tim yêu nhau đều chịu một đoạn kí ức không thể quên, yêu nhau không thể đến với nhau, yêu nhau vì nhau, một mối tình không trọn vẹn nhưng lại là tình khắc cốt ghi tâm.
Tử Ngọc mừng rỡ vì cuối cùng cũng kết thúc bi kịch, thế nhưng không hiểu sao cơ thể của cô, trong trái tim của cô lại có một cơn đau len lỏi khó tả, không phải là nỗi đau với Từ Dạ Tuân, mà là với kẻ cô hận, Minh Hiên Nhiên.
Cô không rõ lí do, nhưng cũng không có hơi sức bận tâm, cô ở bệnh viện khá lâu đều do những người trong học viện chăm sóc sau tai nạn.
Khi khỏe lại cô cũng về nhà, điều đầu tiên cô làm là đốt quyển tiểu thuyết ngược tâm kia, mãi mãi chôn vùi những gì đã trải qua.
Phần đời về sau cô sống vui vẻ với cuộc sống hiện tại, cũng gặp được định mệt của mình.