Hê Thông Khoc Loc Quỳ Câu Ta Thanh Thân

"Tuy rằng trên người của anh tràn ngập mùi máu tươi, bên ngoài linh hồn cũng bị một tầng sát khí màu đen bao lấy, giống như mạng anh không theo ý muốn của anh, nhưng trên người anh có công đức, chỉ cần công đức đủ nhiều là có thể hóa giải những sát khí đó."

Bạch Tư Kiều: "H.. Hả? Công đức có thể hóa giải những thứ tà ác?"

"Đúng vậy, công đức có thể làm tà ám kinh sợ, cho nên phải làm nhiều việc tốt, không thể làm chuyện xấu." -Tạ Nhất Chu lại uống một ngụm nước, thong thả ung dung nói: "Tôi không nhìn thấu được mệnh cách của anh, nhưng là, chỉ cần công đức thêm thân, anh liền có thể gặp dữ hóa lành, vạn sự trình tường."

Bạch Tư Kiều rũ mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, làm người khác nhìn không thấu cậu suy nghĩ cái gì: "Cảm ơn lời tốt của cậu."

Tạ Nhất Chu thật sự rất khát, lại uống thêm một hớp nước, lúc này mới tiếp tục nói: "Phong thủy nhà anh hiện tại chính là một trận tụ sát, sát khí xung quanh không ngừng tụ lại tại nơi này, thời gian dài sẽ lấy mạng người. Tôi nghe gươi quản gia nhà anh nói, trước kia nhà anh có cái hồ nước, sau đó lấp đi, lấp cát, làm một cái hòn non bộ phía trên. Hiện tại nhà các anh có chỗ dựa, nhưng tài vận đều theo hạt cát trôi đi rồi, không có nước, không sinh khí, nhà anh tương đương với miệng ăn núi lở, lại tiếp tục như vậy, sinh ý trong nhà phải phá sản."

"Vậy bước tranh Bạch Hổ kia thì sao?"

"Cái bức tranh Bạch Hổ kia tôi phỏng chừng là nhằm vào em trai anh, xung quanh người hắn có một luồng thụy khí (điềm lành), lớn lên nhất định thành tài, Bạch Hổ treo ở hướng Tây, kinh sợ con nối dõi, ăn dần từ những người nhỏ nhất."

Bạch Tư Kiều càng thêm xác nhận người này có năng lực, trước mắt, cậu tại trên người tiểu đạo sĩ không có cảm nhận được ác ý cảm xúc giá trị, có lẽ cậu không cùng đám người với đám người lựa ba cậu.

"Nếu đôi mắt lão hổ ban ngày màu đen, ban đêm biến đỏ thì sao?"

Tạ Nhất Chu kích động đứng lê: "Bức họa kia đâu? Đó chính là đại hung, không quá ba ngày em trai anh sẽ xảy ra chuyện."

Bạch Tư Kiều bình tĩnh nói: "Tôi thấy đôi mắt nó không vừa mắt, đem đôi mắt nó moi ra rồi."

Tạ Nhất Chu ngẩn người, lại ngồi xuống, nó cảm khái: "Người có phúc không rơi vào nơi vô phúc, toàn nhà các anh đều có phúc, bị anh đánh bậy đánh bạ làm hỏng. Trên người của anh có công đức, vừa lúc khắc mấy loại đồ vật này."

Bạch Tư Kiều nhìn nhìn ngón tay, trách không được thời điểm moi tranh giống bị điện giật một chút, công đức dùng tốt như vậy?

Tránh ở ngoài cửa nghe lén Bạch Tư Đình hồ nghi nhìn lén vào phía bên trong, thiệt hay giả? Huyền huyễn như vậy?

Bạch Tư Kiều đứng lên, đóng cửa lại: "Cậu nhìn xem phong thuỷ này có thể sửa hay không?"

"Có thể sửa, trong chốc lát tôi vẽ cho cậu một bức tranh, nhưng không phải sửa không, chúng ta giúp các ngươi phải trả giá, này đối mấy người có lợi."

"Không thành vấn đề" -Bạch Tư Kiều thống khoái hỏi: "Yêu cầu bao nhiêu tiền?"


Tiểu đạo sĩ vươn một cái ngón tay, Bạch Tư Kiều khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, "100 vạn? Tên lừa đảo tìm ba tôi cũng chỉ đòi 60 vạn."

Tạ Nhất Chu chạy nhanh xua xua tay: "Tôi không cần nhiều như vậy, cho ta mười vạn là được, nếu không muốn cho tôi, anh quyên góp cũng có thể. Chúng tôi là đạo sĩ đứng đắn, chúng tôi có chứng minh công tác, sẽ không thu phí loạn."

Nói xong Tạ Nhất Chu ở ba lô nó sờ soạng nửa ngày, từ bên trong móc ra một tấm chứng minh công tác, mặt trên còn có con dấu màu đen, Bạch Tư Kiều chỉ nhìn thấy hai cái chữ to mặt trên: Thực tập!

Không thể không nói, rất giống chứng nhận giả.

"Nếu trong nhà bị quỷ ám, chúng ta cũng bắt quỷ, bắt quỷ không cần tiền."

Bạch Tư Kiều tò mò hỏi: "Bộ môn của các cậu là gì a?"

"Cái này không thể nói cho anh, tôi còn đang quá trình khảo sát, còn không có nhập chức." -Nó tự hào nói: "Chúng tôi có 5 hiểm 1 kim, bao ăn bao ở, đi làm thêm phía trên cũng mặc kệ, chỉ cần không chậm trễ công tác quan trọng là được."

Bạch Tư Kiều hâm mộ nói: "Công việc của các cậu còn khá tốt."

"Ân ân, còn có thể kiếm được công đức."

Bạch Tư Kiều hâm mộ, này còn không phải là đãi ngộ của nhân viên công vụ quốc gia sao? Bát sắt a.

"Đúng rồi, tôi muốn cử báo cái đại sư kia! Mưu tài hại mệnh!"

"Trở về tôi sẽ báo cáo lên trên, anh yên tâm, chúng ta sẽ không hại một cái người tốt, càng sẽ không bỏ qua một cái người xấu."

Bạch Tư Kiều cùng hệ thống mượn mười vạn đồng tiền, cho Tạ Nhất Chu mười vạn hai, hai ngàn dư thừa kia là cho nó phí chạy chân, cậu hỏi số di động đối phương, có việc còn có thể gọi điện thoại cho nó, ghi chú điện thoại: Đường dây riêng cử báo phong kiến mê tín.

Thừa dịp Bạch Chấn Giang còn không có về nhà, Bạch Tư Kiều tìm công nhân ở trên mạng, thực mau bọn họ liền mang theo công cụ đi vào Bạch gia, thứ cần sửa không nhiều lắm, nửa giờ liền chỉnh xong rồi.

Bạch phu nhân vốn dĩ muốn ngăn một chút, tưởng tượng nghĩ lại lại thay đổi chủ ý, để nó sửa đi, bị ba nó thu thập một trận liền thành thật. Trận này Bạch Tư Kiều ngoan không được, là thời điểm kéo thấp địa vị đang bay lên trong lòng ba cậu.

Bạch Tư Kiều sửa xong liền cơm chiều đều không có ăn, chạy.


Bạch Chấn Giang về đến nhà phát hiện trong nhà thay đổi, cát bị đào lên, núi giả bị dịch, nơi đó đào một hố to, làm một hồ nước, bên trong trong vài con cá cẩm lý, không biết có phải để góp đủ số hay không, còn có mấy con cá trắm cỏ lớn, quá mức nhất chính là bức tượng đại biểu Huyền Vũ giờ chỉ lớn bằng nắp bình rượu.

Bạch Chấn Giang tức giận hỏi: "Đây là ai làm ra?"

Bạch phu nhân chạy nhanh mách lẻo: "Có thể ai nha? Thằng cả lăn lộn, nó tìm một cái đại sư, nói cái đại sư này so với kia cái đáng tin cậy, tôi ngăn đều ngăn không được."

"Cái tên nhóc khốn nạn này!"

Hiện tại nói cái gì đều chậm, buổi tối cũng không thể tìm người tới thi công, hơn nữa đối với chuyện đêm qua, Bạch Chấn Giang đã sinh ra hoài nghi với tên đạo sĩ kia, không có khả năng lại sửa phong thuỷ như ban đầu.

"Trước như vậy đi, nó chạy đi đâu rồi?"

Bạch phu nhân thở dài: "Ai biết được? Trước kia ra cửa còn cùng tôi nói một tiếng, hiện tại tôi cũng không biết nó đi nơi nào."

Bạch Tư Đình nhìn đến nơi này, vẻ mặt ghét bỏ, trong nhà cứ như hậu cung, mỗi ngày đấu tới đấu đi, thủ đoạn trạch đấu này cũng là low bạo.

"Đây là thứ anh ta để lại trước khi trốn đi, nó nói để ba nhìn xong liền hiểu rõ." Bạch Tư Đình đưa cho ba hắn một con bút ghi âm, không kiên nhẫn thuật lại: "Anh ta còn nói tiền đưa cho vị đại sư kia là mượn tới, chưa nói nhiều ít, liền nói ba trả lại anh ta."

Bạch Chấn Giang tiếp nhận bút ghi âm, có điểm ngoài ý muốn: "Hai anh em các con gần đây quan hệ không tồi."

Bạch Tư Đình dương cằm, đặc biệt ghét bỏ: "Cũng không tốt thêm gì."

Bạch Chấn Giang cầm bút ghi âm đi thư phòng, Bạch Tư Kiều đem thứ cậu cùng tiểu đại sĩ nói với nhau ghi âm lại, sau đó lại đưa Bạch Chấn Giang nghe. Cậu tin tưởng người có thể đem xí nghiệp làm lớn như vậy, Bạch Chấn Giang không phải tên ngốc, khẳng định có thể nghe ra là chuyện như thế nào. Đương nhiên, muốn bao nhiêu tiền không ghi lại, để ba cậu nhìn rồi cho cậu.

Bạch Chấn Giang sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, đại sư ông tìm trước kia khẳng định có vấn đề. Ông nghĩ tới những việc bằng hữu giới thiệu vị đại sư kia làm gần đây, nếu loại sự tình huyền diệu khó giải thích này thật sự có thể thay đổi vận mệnh một cái nhà, vậy người bằng hữu này của ông cũng quá độc. Nhổ cỏ tận gốc, liền con của ông đều không buông tha.

Tới lúc này, ông cũng không tức Bạch Tư Kiều, ông nghĩ chính là như thế nào đem cái đại sư kia đưa vào ngục giam, lại đem cái gọi là bằng hữu làm cho phá sản, làm cả nhà hắn đi xin cơm!

Bạch Tư Kiều vào ở khách sạn, rửa mặt xong nằm ở trên giường, trước đem địa chỉ cái đại sư kia gửi cho Tạ Nhất Chu. Bạch Tư Đình còn rất có biện pháp dỗ mẹ hắn, nhanh như vậy liền đem địa chỉ gửi tới, loại đại sư này không có chút giá trị tồn tại nào, vẫn nhanh nhanh bắt đi thôi.


Bạch Tư Kiều còn nhắc nhở đối phương: Nhớ rõ bắt hắn đem tiền lừa nhà tôi trả lại.

Sau khi cử báo xong, Bạch Tư Kiều bắt đầu nghiên cứu thẻ phục hồi như cũ cửa hàng bán.

Loại đồ dùng hằng ngày như ấm nước này, chỉ là bẹp, hệ thống nói dùng một tấm thẻ hồi phục sơ cấp là đước, giá bán 2000 cảm xúc giá trị.

2000 cảm xúc giá trị có thể đổi 2000 tệ, sửa chữa một cái ấm nước cũ thực sự lãng phí, nhưng Bạch Tư Kiều mặc kệ, cậu cao hứng, cậu liền mua.

Đang muốn thí nghiệm một chút được dùng không, Lê Phi đã gửi tin nhắn giọng nói: "Ngọa tào ngọa tào! Cậu biết hôm nay chúng ta cứu ai không? Cái ông lão kia cũng không phải lão binh bình thường, ông ấy là anh hùng đó! Còn tunbgwf lên báo quân sự quốc gia! Cậu xem có phải ông ấy hay không?"

Lê Phi gửi một đoạn video lại đây, Bạch Tư Kiều click mở, nhìn thì đúng là ông lão cậu cứu hôm nay, ăn mặc lão quân trang, trên người treo đầy huân chương. Trách không được giá trị công đức cao như vậy, có thể cứu ông ấy cũng coi như là đâm đại vận.

Lê Phi cảm khái nói: "Lần đầu tiên tôi cảm thấy làm việc tốt cũng rất có ý nghĩa."

"Vậy cùng ta cùng nhau làm việc tốt, tôi nói với anh, chỉ cần tôi làm việc tốt là có thể thành thần."

Lê Phi: "Tôi chỉ cần khoác lác là có thể hái trăng."

Bạch Tư Kiều cười khẽ, cậu nói thật ngược lại không ai tin.

"Cái ấm nước kia sửa được sao?"

"Lập tức." Bạch Tư Kiều mở ra thẻ chữa trị sơ cấp, nhấn sử dụng, cái ấm nước kia nháy mắt biến trở về nguyên dạng, liền dấu vết cọ xát mặt trên đều không kém mảy may, Bạch Tư Kiều chụp ảnh cho Lê Phi xem: "Tay nghề thế nào?"

Lê Phi hưng phấn nói: "Quá thần kỳ đi! Tôi có cái đồ vật, cậu giúp ta một chút, tôi cho cậu phí thủ công."

"Không cần, đến lúc đó mời tôi ăn cơm là được."

Hai người hiện tại khá quen thuộc, Lê Phi không cùng Bạch Tư Kiều khách khí, lúc sau xả hai câu vô nghĩa, nhiệt tình mời Bạch Tư Kiều chơi game.

Sau khi Bạch Tư Kiều đăng nhập, chuyện thứ nhất chính là tặng ba cái làn da quý nhất cho em trai cậu. Tiền tiêu vặt Bạch Tư Đình đều bị nghiêm khắc khống chế, hắn chơi trò chơi chính là chơi theo kiểu bình dân, Bạch Tư Kiều lại không như vậy, mẹ kế cậu đưa tiền cho cậu tiêu, càng tiêu càng tốt.

Bạch Tư Đình yên lặng đem trò chơi đóng, tìm tòi một chút cái bệnh viện trị liệu bệnh tâm nào trên cả nước trị liệu tương đối tốt, hắn cảm thấy anh hắn cần phải kiểm tra tinh thần một lần

Sáng sớm hôm sau, Bạch Chấn Giang vừa đến công ty đã được bí thư cao hứng chào đón: "Bạch tổng, việc tốt tốt, chúng ta thầu trúng khu đất số 3. Vừa rồi còn có khách hàng gọi điện thoại tới, nói muốn lại nói chuyện cùng ngài."

Giữa mày Bạch Chấn Giang rốt cuộc có chút vui mừng, mới vừa đem phong thuỷ trong nhà sửa lại, sinh ý liền có chuyển biến tốt đẹp, thật đúng là bị thằng cả đánh bậy đánh bạ, gặp được cao nhân rồi?


Bạch Chấn Giang cao hứng nói: "Pha cho tôi ly trà, đem viedo hội nghị ngày hôm qua gửi cho tôi, tôi nhìn lại."

Bí thư một bên pha trà, một bên tiếc nuối nói: "Bất quá, điện tử Tinh Hào liền tương đối xui xẻo, bọn họ không phải muốn đổi nghề sao? Theo xu hướng ngành sản xuất xây dựng, đầu tư một cái hạng mục xây cầu, còn chưa xây xong liền có chuyện. Tôi nghe tin tức đồn là bởi vì ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cây cầu kia xảy ra vấn đề, sụp một khối, đè đã chết ba cái công nhân. Tuy rằng tin tức đã bị phong tỏa, vẫn có phóng viên đuổi qua, việc này một khi cho hấp thụ ánh sáng, đối xí nghiệp bọn họ chính là một đả kích lớn."

Bạch Chấn Giang sắc mặt lanh xuống: "Ta đã biết."

Bí thư cẩn thận xem sắc mặt ông, lão tổng xí nghiệp điện tử Tinh Hào là Lưu Bách Duệ cùng Bạch tổng có quan hệ không tồi, hai người thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài đánh golf, uống rượu, nói sinh ý, chẳng qua gần nhất Lưu tổng thật quá đáng, thừa dịp Bạch tổng gần đây thời vận không tốt, vẫn luôn đoạt sinh ý của bọn họ, vài cái khách hàng quan trọng đều bị đoạt đi rồi. Hiện tại Tinh Hào điện tử đã xảy ra chuyện, Bạch tổng chẳng lẽ không nghĩ làm chút cái gì?

Bạch Chấn Giang mở máy tính ra, một bên xem báo cáo một bên nói: "Cô phái người đi tìm người nhà mấy cái công nhân kia một chút, bọn họ nếu muốn kiện tụng, tôi sẽ cung cấp viện trợ pháp luật. Thuận tiện gọi điện thoại cho truyền thông, dân chúng cần phải biết chân tướng. Lại đem danh sách khách hàng Tinh Hào gửi cho tôi một phần, tôi nghiên cứu một chút."

Bí thư mỉm cười nói: "Tôi đã biết, tôi lập tức đi làm."

Bạch Chấn Giang do dự một chút, xoay 60 vạn cho Bạch Tư Kiều. Tiểu đạo sĩ này xem ra là thật có bản lĩnh, liền lấy theo giá thị trường, không đủ lại thêm.

Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn trả lời: Cảm ơn ba ba, ngài đưa nhiều rồi.

Bạch Chấn Giang khó thấy được con trai nghe lời như vậy, lường trước cũng nhiều hơn không bao nhiêu: Con cầm đi.

Bạch Tư Kiều cảm động, nguyên lai có một ông ba có tiền là chuyện tốt như vậy?

Bạch Chấn Giang vừa định xem báo cáo, điện thoại lại vang lên, vừa thấy người tới, Bạch Chấn Giang nháy mắt lạnh mặt, thế nhưng là tên đại sư ông tìm kia!

Bạch Chấn Giang uống một ngụm trà, làm mình bình tĩnh lại, nhấn nghe. Ngữ khí như thường mà nói: "Hoàng đại sư, như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho ta? Có phải lại có chuyện tốt tìm ta hay không?"

Hoàng đại sư bên kia cười khẽ vài tiếng, tính tình rất tốt nói: "Không có chuyện khác, chính là hỏi một chút hai ngày này trong nhà ông thế nào, treo bức hình kia trong nhà xong không có biến hóa?"

Bạch Chấn Giang đè nặng tính tình, giả cười vài tiếng, "Không có biến hóa gì, chính là hai ngày này giấc ngủ con trai không tốt, đặc biệt là con trai nhỏ nhà tôi, trước đây rất chăm chỉ học tập, hai ngày này vừa nói học tập liền khó chịu."

"Không nên nha, vậy tấm phù tôi kêu hắn mang trên người có mang hay không?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, hắn hiện tại lớn rồi, có ý nghĩ của chính mình, ta không thể mỗi ngày thủ hắn."

Hoàng đại sư quan tâm nói: "Khó mà làm được cũng phải làm, đứa nhỏ sắp lên tới cao trung rôig, quan hệ đến tương lai hắn, nhất định phải mang ở trên người cho hắn."

* * *editor nói nhỏ------

Dạo này cày phim chăm chỉ lắm mn, có ai coi bộ haikyuu chưa, dạo này đang u mê bộ đó vs blue lock QAQ, hóng lắm luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận