Đám đại thần không khuyên được Nhiễm Thanh Vân, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Phó Kim Phong.
Nhân lúc Nhiễm Thanh Vân thượng triệu, bọn họ sẽ lần lượt cho người tìm đến chỗ Phó Kim Phong, người khuyên, người đe dọa, người cưỡng ép...!bắt Phó Kim Phong ở trước mặt Nhiễm Thanh Vân đề cập đến việc tuyển tú.
Phó Kim Phong ban đầu đương nhiên sống chết không chịu đề cập chuyện này với Nhiễm Thanh Vân, muốn thiên tử lập hậu, vậy không phải y đang tự mình rút ngắn thời gian được sủng ái hay sao? Phó Kim Phong đang đắm chìm trong ngọt ngào, sẽ không muốn mình trở thành người bị thiên tử nhẫn tâm ném đi.
Hơn nữa, y còn cần thêm thời gian.
Hôm nay người đến còn uy hiếp y, nói đã bắt được người mẹ bỏ đi của y, nếu ngoan ngoãn nghe lời, đợi hoàng thượng lập hậu rồi sẽ giúp y gặp được mẫu thân bây lâu.
Gặp mẫu thân, đây chính là ước mơ sâu thẳm nhất được Phó Kim Phong nhét ở đáy lòng.
Mặc dù bị mẫu thân bỏ rơi từ nhỏ, Phó Kim Phong vẫn muốn được gặp nàng một lần, muốn hỏi nàng tại sao lại lựa chọn ném mình ở lại nơi đó...!thế nhưng để y lựa chọn giữa gặp mẫu thân và ở lại bên cạnh Nhiễm Thanh Vân...!y vẫn muốn lựa chọn được ở bên cạnh Nhiễm Thanh Vân hơn.
Huống hồ, việc đó cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhiễm Thanh Vân xử lý xong đống tấu chương, vui vui vẻ vẻ đúng giờ chạy tới tẩm điện của Phó Kim Phong ăn cơm.
Mỗi ngày đều cứ yên bình như vậy trải qua.
Tiến độ nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận cũng đã kéo lên 40%, cố gắng thêm vài năm là có thể lên 100% rồi.
" Thanh Vân, tới rồi!" Phó Kim Phong đặt giỏ táo đỏ au xuống bàn đá trước tẩm cung, nhẹ nhàng mỉm cười tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân:" Hôm nay táo trong hậu viện chín rồi, ta vừa mới đi hái xuống."
" Vậy sao?" Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhành ôm lấy người:" Ta muốn thử xem, táo chính tay Đại Đại chăm thì có vị như thế nào."
Nhiễm Thanh Vân bế người đi tới bàn đá, cẩn thận để lò sưởi trong lòng, ngồi xuống.
" Ta còn chưa rửa."
" Không sao, không cần."
" Vậy ta đi lấy dao gọt cho ngươi."
" Được rồi, chỉ là táo trong vườn, lau qua chút là được." Nhiễm Thanh Vân cũng không phải người quá sạch sẽ, chỉ cần ăn được là được, không quá quan trọng đã rửa hay chưa.
Nhiễm Thanh Vân đã từng nghe qua bản thoại nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, y chính là không tin được mình vậy mà có một ngày trở thành vai chính trong bản thoại-nàng bạch tuyết.
Nhiễm Thanh Vân sau khi dễ dàng xử lý tên Nhiếp chính vương kia, còn tưởng là đã dọn xong mối họa lớn nhất...!đã có thể nhân việc xử lý nhiếp chính vương mà đe dọa những kẻ có lòng tham khác, y lại không ngờ đến, người nắm đại cục...!chính là người bên cạnh.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Phó Kim Phong sau khi xác định thiên tử một chút cũng không hề đề phòng mình, liền từng chút từng chút chìa ra móng vuốt, bắt đầu từ những bước ngắn.
Khi chỗ đứng của y đã đủ vững, chỉ còn cần khống chế thiên tử...! đã có thể hoàn thành bước cuối cùng.
Phó Kim Phong khẽ kéo khóe miệng:" Đoạt đi khí lực của ta, ngươi nghĩ ta sẽ thật sự dễ dàng tha thứ cho ngươi sao? Một đại nam nhân, sao có thể dễ dàng ngồi trong lòng người khác, mặc người khác rót lời được mật, móc tim móc phổi giao cho ngươi...!có đúng không?"
Phó Kim Phong nói xong, liền đứng thẳng người, từ không trung rơi xuống vài người mặc đồ đen, giúp y mang Nhiễm Thanh Vân rời đi.
Y chỉ còn cách ngai vị một bước nữa thôi.
Cho dù y thật sự đã vì nhưng ngọt ngào kia mà thích tân hoàng, y cũng có thể dùng sức của mình, khống chế tân hoàng, đổi một cái vị trí, nếu tân hoàng chấp nhận làm hậu cung của y, y sẽ vui vẻ nạp hậu, nếu tân hoàng không đồng ý, vậy thì đành...
Phó Kim Phong lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt như có như không hướng về phía mặt trời.
Hoàng hôn, là thời điểm mặt trời xinh đẹp nhất, bắt mắt nhất.
Thích hợp làm chuyện đại sự.
Nhiễm Thanh Vân tỉnh lại, phát hiện mình một lần nữa bị xích tứ chi, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh lại rất dễ chịu, đệm giường thoải mái, hương hoa ngào ngạt.
Nhiễm Thanh Vân có thể dễ dàng nhận ra, mình đang bị xích ở tẩm điện của Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân tỉnh lại, cũng không bày ra chút ngoài ý muốn nào, ngoan ngoãn nằm trên giường, hai tay đặt trước bụng, chờ đợi lò sưởi tới tìm, cực kì bình thản, tựa như tất cả đều đã nằm trong dự tính.
Nhiễm Thanh Vân bị trói trong tẩm điện nửa tháng, mỗi ngày đều có người mang thức ăn đến cho y, thế nhưng lại chưa từng gặp lại lò sưởi một lần, muốn dò hỏi tin tức của lò sưởi từ những cung nữ mang đồ ăn vào cho y cũng cực kì khó.
Đám kín miệng chết tiệt.
Nhưng lò sưởi thích chơi kiểu này, Nhiễm Thanh Vân không có cách nào khác ngoài việc cưng chiều y.
[ Cảnh báo, đang ở trong thời kì chữa bệnh mấu chốt, chủ nhân lại rời xa mục tiêu nhiệm vụ thời gian dài, bắt đầu bước vào giai đoạn đảo ngược...! mong chủ nhân mau chóng trở lại bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ...!càng nhanh càng tốt!]
Nhiễm Thanh Vân đang nhàn nhã ăn cơm, Vương Bội liền chui ra phát cảnh báo, miếng cơm đến cổ họng cũng không thể nuốt trôi.
Cái mọe gì gọi là giai đoạn đảo ngược chứ!
[ Ý trên mặt chữ!]
Ý trên mặt chữ cái mọe nhà người!
Nhiễm Thanh Vân điên cuồng phỉ nhổ lên mặt Vương Bội.
Làm gì có tên hệ thống nào mọi lúc đều nghĩ cách đào hố chủ nhân của nó như thế này chứ!.