Phó Kim Phong bị bạch tuốc quấn chặt, kéo thế nào cũng không ra, dù sao y cũng không muốn kéo người ra lắm, đành ngoan ngoãn nằm im để Nhiễm Thanh Vân đè dưới thân.
Sau khi được cận vệ phát hiện, Phó Kim Phong cùng hoàng thượng biến mất được đem trở về thiên điện.
Thiên điện lạnh lẽo nhanh chóng được cung nữ lấp đầy bởi địa long, không khí cũng vì vậy mà ấm lên không ít.
Phó Kim Phong cơ thể gầy yếu miễn cưỡng để Nhiễm Thanh Vân ôm cả đêm.
Sưởi đến tờ mờ sáng, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng ở trong lòng Phó Kim Phong tỉnh lại.
Cảm nhận hơi ấm thân thuộc, Nhiễm Thanh Vân lười biếng không muốn dậy, lật người, đổi tư thế tay vẫn ôm chặt người ta.
" Tỉnh rồi?" Phó Kim Phong phát hiện người cuối cùng cũng đã tỉnh, thử cử động toàn thân nhức mỏi, muốn đẩy người ra.
Nhiễm Thanh Vân sống chết không chịu buông, giọng còn kèm thêm tia uất ức nồng đậm:" Đại Đại, đừng bỏ rơi ta mà...!hoàng vị ta cũng đã nhường cho ngươi rồi mà!"
Phó Kim Phong:"..."
" Ý ngươi là gì?"
" Hoàng vị đó...!ta nhường ngươi rồi! Tại sao cả nửa tháng cũng không chịu đến tìm ta?" Nhiễm Thanh Vân uất ức!
Y rõ ràng đã để lò sưởi muốn làm gì thì làm, luôn chiều theo sở thích của lò sưởi, còn cùng lò sưởi hợp lực diễn xuất.
Lò sưởi muốn chơi trò lật đổ hoàng vị kích thích, y cũng phối hợp chơi với lò sưởi, chỉ cần lò sưởi mỗi ngày chạy tới chỗ mình ngủ là được, mấy cái vấn đề vai vế gì đó, Nhiễm Thanh Vân không hề quan tâm, chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, vị trí thế nào cũng được...!ai ngờ chờ cả nửa tháng không được người, còn bị Vương Bội đào hố chứ!
" Ngươi nhường cái gì?" Hoàng vị này rõ ràng là tự y tính kế giành được, sao lại trở thành được nhường rồi?
Phó Kim Phong đột nhiên cảm thấy không ổn chút nào.
" Tháng trước chúng ta đã nói rõ rồi mà...!cái tối Bạch Dạ tới tìm ngươi ấy!" Lò sưởi đây là không phải quên rồi đó chứ?
" Ta đương nhiên nhớ đêm đó, nhưng đêm đó thì liên quan gì đến việc ta tính kế ngươi?" Phó Kim Phong không hiểu?
" Thì đêm đó chúng ta nói rõ rồi mà, ngươi nói ngươi lén lút sau lưng ta làm việc xấu, ta nói ta biết!"
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên cảm thấy, hình như tối hôm đó, khúc mắc được giải giữa hai bọn họ không nhiều như y nghĩ, còn có khả năng bọn họ ông nói gà bà nói vịt...!chẳng gỡ được cái nút mẹ nào cả.
Phó Kim Phong:"..."
" Ý của ngươi là...!ngươi biết việc ta âm thầm tính kế ngươi?"
" Đương nhiên biết! Cũng biết ngươi là đệ tử của Hoa Dược." Nhiễm Thanh Vân chắc nịch khẳng định.
" Ngươi...!đêm đó ngươi không chỉ nhận là ngươi biết chuyện ta câu thông với Bạch Dạ?"
" Hả? Ta đâu có đề cập chuyện đó!" Chuyện lò sưởi với tên nhiếp chính vương đó thông đồng không phải đã bị y bắt rồi sao? Buổi tối ta nói về vụ đó làm gì nữa đâu!
Nhiễm Thanh Vân lần này dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong:"..."
Vậy tức là "ta biết" đêm hôm đó người này nói với y, chính là biết chuyện y dùng khả năng của mình để ép buộc đám đại thần kia giúp y lật hoàng vị?
Đột nhiên cảm thấy những chuyện mình làm không khác gì trò cười.
Y đây là làm chúa hề cho ai xem?
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Tại sao lò sưởi lại đột nhiên mất hứng vậy? Ta đột ngột phá kịch bản chạy đi tìm y, khiến y không vui sao?
Nhiễm Thanh Vân sợ việc làm của mình khiến lò sưởi không vui, cả cơ thể to lớn đều bị y ép buộc chìm vào trong chăn vàng óng, đến sợi tóc cũng không chịu lộ ra ngoài...! vòng tay cứng rắn lại vẫn cương quyết túm chặt eo mảnh khảnh không chịu buông.
Phó Kim Phong nhìn hành động ấu trĩ của Nhiễm Thanh Vân, không nhịn được mà bật cười, bao nhiêu phẫn uất trong lòng đều tan biến.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
" Ngươi cười cái gì?" Nhiễm Thanh Vân không can tâm để lò sưởi cười vào mặt mình, thò ra ngoài hai con mắt, ai oán nhìn Phó Kim Phong.
" Không có gì!" Phó Kim Phong buồn cười, lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vị thiên tử trước mắt này, thật sự không phải là thiên tử.
" Hoàng thượng!" Phó Kim Phong đột nhiên nhẹ giọng, quay qua.
Nhiễm Thanh Vân bị bộ dạng thần bí của lò sưởi dọa sợ, cổ cũng hơi rụt về sau:" Đừng...!đừng có gọi ta là hoàng thượng! Đã nói ta không phải hoàng thượng của ngươi rồi mà!"
Phó Kim Phong thấy Nhiễm Thanh Vân sợ hãi, cũng nhanh chóng đổi giọng:" Vậy Nhiễm Thanh Vân...!ngươi thích Hoàng hôn, hay Bình minh?"
Ngươi thích khởi đầu, hay kết thúc?
Đối với một người chỉ nhìn kết quả không quản tiến trình như Nhiễm Thanh Vân mà nói...!không cần suy nghĩ, Nhiễm Thanh Vân đã có thể chắc nịch biểu thị:" Đương nhiên là hoàng hôn."
" Thật sao?"
Phó Kim Phong cực kì hài lòng với lựa chọn của Nhiễm Thanh Vân, hai mắt nhìn y cũng sáng lấp lánh.
Biểu hiện này của lò sưởi thật khiến Nhiễm Thanh Vân đáy lòng ngứa ngáy!
Chăn vàng óng trượt khỏi người, hơi ấm từ địa long bao bọc đột ngột bị hơi lạnh của người xua đi, nụ hôn mang theo hương vị nhàn nhạt, vừa lạ vừa quen.
Phó Kim Phong bị hôn đến khó thở, điên cuồng đập vào lồng ngực rắn chắc.
Nhiễm Thanh Vân lưu luyến buông đôi môi nhỏ ra, ngón tay chậm rãi vuốt ve vàng môi, thủ thỉ:" Đại Đại thì sao? Có thích Hoàng hôn không?"
Phó Kim Phong:"..."
Cảm thấy hoàng hôn trong câu hỏi của y với hoàng hôn trong câu hỏi của kẻ này không giống nhau.
Nhưng y không tiện vạch trần, chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt:" Thích!"
Quả nhiên trêu trọc lò sưởi rất vui:" Ta cũng thích hôn ngươi!"
Phó Kim Phong:"..."
Quả nhiên y lại bị kẻ này trêu đùa! Vô liêm sỉ
Nhiễm Thanh Vân cảm thụ gương mặt ửng đỏ như trái táo trong vườn, đáy lòng ngọt ngào khó miêu tả.
Nhiễm Thanh Vân chậm rãi ôm người vào lòng, kéo ở trong chăn.
- ----
Bất Vong có điều muốn nói: Vỏ kiếm, ngươi thích hoàng hôn hay bình minh.
Vỏ kiếm nghi hoặc nhìn chằm chằm Bất Vong, cực kì đề phòng mà trả lời: Bình minh.
Bất Vong tựa như nhận được đáp án mong muốn, ha ha cười to.
Vỏ kiếm đen mặt tức giận: Ngươi cười cái gì?
Bất Vong cực kì khinh thường: Loại như ngươi quả nhiên chỉ có thể thích một cái thứ chỉ cần qua đêm là có được.
Vỏ Kiếm không hoảng, hướng Bất Vong bĩu môi: ồ, thế thì loại như ngươi cũng chỉ là "cái thứ" đó thôi!
Bất Vong:...
Hình như nó vừa tự đào hố chôn mình..