Nhiễm Thanh Vân mở mắt ra, phát hiện y đang đứng ở mạn thuyền, gió biển mang theo mùi vị đặc chưng ồ ạt đập vào mặt khiến y tỉnh táo hơn không ít.
Nhiễm Thanh Vân xoa xoa thái dương, ngăn chặn cảm xúc nơi đáy mắt, u ám nhanh chóng bị biển lớn đen đặc trong mắt nhấn chìm, kín đáo khóa vào tầng cuối cùng.
Thân thể Phó Kim Phong ở thế giới kia quá yếu, cho dù mỗi ngày đều nhàn nhã trong tẩm cung với Nhiễm Thanh Vân, được Nhiễm Thanh Vân tận tình chăm sóc, uống thuốc bồi bổ, cơ thể ấy vẫn không sống thêm được 3 năm.
Phó Kim Phong mất, khi ấy y mới 20 tuổi, cơ thể tiều tụy xanh xao nhẹ bẫng nằm trong lòng Nhiễm Thanh Vân, chỉ nhớ lại trong phút chốc vẫn khiến nước trong hốc mắt của Nhiễm Thanh Vân tràn lên, muốn chảy ra.
Nhiễm Thanh Vân một lần nữa nhắm chặt hai mắt, đem cảm xúc cháy bỏng dập tắt.
[ Đang tổng hợp tiến độ nhiệm vụ: 60%]
[ 9 giờ tối nay sẽ tiến hành trị liệu bổ sung cho cơ thể, chủ nhân hãy chuẩn bị sẵn sàng.] Nhìn xem, vượt qua 50%, không những có nhiệm vụ phụ tăng tốc độ hấp thu tiến độ trị liệu, còn có thể nhận được thông báo về thời gian trị liệu.
Làm gì có hệ thống nào giỏi như nó chứ.
Nhiễm Thanh Vân không đáp lại Vương Bội, cũng không vội đi tìm hiểu thân phận.
Thân ảnh cân đối đứng ở mạn thuyền, mặc cho gió biển đập vào cơ thể, vẫn hiên ngang bất động, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt, dưới mắt là tâm tình phức tạp.
Nhiễm Thanh Vân cứ đứng im một chỗ như thế, không hề để tâm tới một đôi mắt nhẹ nhàng hướng về phía mình xuất phát từ dưới lòng đại dương sâu thẳm, mái tóc xanh dương hòa cùng với sóng biển, che đi nước da trắng cùng đôi mắt xanh ngọc phát ra ánh sáng tựa những viên ngọc trai thượng hạng nhất.
" Tiểu hoàng tử, sao vậy?" Một chú cá nhỏ sắc đỏ tựa lửa cũng hòa trong dòng nước biển, bơi đến bên cạnh y, phát ra loại âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe hiểu.
Thiếu niên nhẹ nhàng vẫy chiếc đuôi lấp lánh mềm mại, tăng tốc đuổi theo thuyền lớn, thân hình hóa vào làn nước mát mẻ, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người trên mui thuyền.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, thiếu niên nhìn thấy người đứng trên mạn thuyền kia, trái tim vốn luôn lạnh lẽo trong lồng ngực lại không ngừng đập loạn.
" Tiểu hoàng tử, ngài phải cẩn thận, đó là thuyền lớn của loài người, rất đáng sợ, bọn họ có thiên la địa võng, một khi bị mắc vào sẽ không thể thoát ra được, chấp nhận số phận bị kéo lên thuyền của bọn họ..."
" Biết rồi, ta chỉ muốn qua đó xem một chút." Phó Kim Phong nhẹ nhàng quẫy đuôi, không hề để lộ cơ thể ra ngoài mặt nước xanh thẳm, bí ẩn bám theo, ngắm nhìn nam nhân đứng trên mạn thuyền.
Thật ra trong lòng của Phó Kim Phong đã nghĩ đến việc bơi vào thiên la địa võng kia, được kéo lên thuyền, y liền có thể thân cận với nam nhân kia một chút.
Bỗng nam nhân quay đầu, phóng ánh mắt u ám xuống dưới mặt biển xanh thẳm, vừa vặn, cách một màn nước, chạm vào ánh mắt của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong thất thần, ngại ngùng quẫy mạnh đuôi chui xuống dưới sâu, tránh khỏi ánh mắt mê người kia.
Từ khi mới bắt đầu, Nhiễm Thanh Vân đã phát hiện ra có một thứ ánh mắt kỳ lạ theo dõi mình, bởi vì nơi xuất phát là mặt biển xanh thẳm, lại không có ác ý, nên Nhiễm Thanh Vân mới mặc kệ mà tiếp tục bàn chuyện với Vương Bội.
Nhiễm Thanh Vân không ngờ tận đến khi chuỗi hội thoại của y với Vương Bội kết thúc, ánh mắt kia chưa từng rời đi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn mặt nước xanh thẳm, hơi cau mày.
Không có khả năng là sát thủ được.
" Nhiễm Thanh Vân, còn làm cái gì trên đó, mau xuống ăn cơm."
Phía sau vang lên tiếng gọi, Nhiễm Thanh Vân mới rời mắt khỏi mặt biển, bước xuống mạn thuyền.
Đến lúc đi tìm hiểu nơi này rồi.
Đây lại là một thế giới cổ đại, nhưng lần này thân phận của Nhiễm Thanh Vân ở đây thấp hơn lần trước một chút...!là cận vệ của hoàng tộc.
Một cận vệ có tài phụ trách bảo vệ cho thái tử.
Được rồi, tôi đồng ý về việc chúng ta có thể một lần nữa bỏ hai chữ " một chút" kia đi.
Nhiễm Thanh Vân không hề quá để ý đến thân phận cận vệ thấp kém của mình, sau khi nghiêm túc nghe ngóng thêm về bối cảnh của thế giới, Nhiễm Thanh Vân liền đưa ra suy đoán về việc lò sưởi lần này là vị thái tử đang cùng ở trên thuyền với y.
Mặc dù đoán được 9/10 thân phận của lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân vẫn tìm cách chạm chạm hoàng tử kia một chút, cần phải xác định rõ xem lò sưởi có phải hoàng tử kia thật không.
Sau cái thế giới tu tiên, lò sưởi ngay trước mặt phải mất một đoạn thời gian dài mới phát hiện, Nhiễm Thanh Vân đã tự mình rút ra kinh nghiệm, mỗi lần xuyên đến sẽ cẩn thận sờ sờ đám người xung quanh trước.
Nói là như vậy, nhưng việc tiếp xúc mới thành phần hoàng gia với thân phận cận vệ là rất khó, chưa kể lò sưởi không hề có trí nhớ, nếu chạm không cẩn thận sẽ khiến lò sưởi nghi ngờ, sau đó ném y ra xa mình, như thế sẽ càng khó lấy lòng lò sưởi hơn.
Bọn họ bây giờ đang trên đường đi thông thương với nước láng giềng trở về kinh thành, Nhiễm Thanh Vân đến tận 8 giờ tối cũng không tìm được cơ hội tiếp cận vị thái tử kia, chỉ có thể tìm một chỗ chuẩn bị tiến hành trị liệu trước, qua được lần trị liệu này, đi tìm người xác nhận cũng chưa muộn.
Nhiễm Thanh Vân vốn tính toán rất hợp lý kế hoạch xác định thân phận của lò sưởi, lại không ngờ khi y vừa mới tiến vào trạng thái trị liệu, đã bị người cùng đoàn nhầm tưởng là bị bệnh, hơn nữa còn là loại bệnh nặng không chữa được, có nguy cơ lây truyền.
Để đảm bảo tính mạng của mọi người trên thuyền, bọn họ chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, ném Nhiễm Thanh Vân xuống biển.
Nhiễm- vẫn ở trong trạng thái trị liệu không biết chút gì, chưa kịp giải thích đã bị ném xuống biển- Thanh Vân:"..."