Hệ Thống Khởi Động Truy Tìm Lò Sưởi!


Phiên ngoại giả sử khi thế giới Linh Hồn Theo Đuôi kết thúc, và tình cảm của Nhiễm Thanh Vân dành cho lò sưởi đang ở mức độ như hiện tại.
- ---
Nhiễm Thanh Vân mờ mịt, chân không chạm đất, đứng lặng một chỗ.

Thời điểm này Nhiễm Thanh Vân nhận ra mình đã chết một lần nữa, y vốn chỉ là một linh hồn thôi, tại sao có thể chết thêm lần nữa được? Quá vô lý.
Còn vô lý hơn là, cái người vốn có thể nhìn thấy y, lại không còn có thể nhìn thấy y nữa.

Chính y, cũng không còn cảm nhận được hơi ấm thuộc về lò sưởi nữa.

Phó Kim Phong ngay tại thời điểm này, rơi vào trong mắt của Nhiễm Thanh Vân, chính là một bóng lưng nhỏ bé, quỳ trước một cây kem đầy màu sắc đang rơi trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhiễm Thanh Vân nhận ra, tư thế này của lò sưởi, rõ ràng là đang khóc.
“Nói như vậy, hiện giờ tôi là quỷ?” Nhiễm Thanh Vân cười khổ.

Những hồn ma sau khi này sinh biến quá, sẽ trở thành quỷ? Là quỷ, vậy thì đáng lẽ y phải có thể cho người khác nhìn thấy mình mới phải chứ! Tại sao...!tại sao lại không thể để lò sưởi nhìn thấy mình?
Nhiễm Thanh Vân không thể làm gì ngoài việc đứng im một chỗ, nhìn Phó Kim Phong cuộn người trước que kem đang tan chảy, khóc nấc lên.

Nhiễm Thanh Vân nhìn thấy có người khác đang tiến lại gần chỗ của Phó Kim Phong, quan tâm hỏi han y, nhưng đều bị Phó Kim Phong điên cuồng gạt bỏ.
" Điên rồi à? Tôi tốt bụng đỡ cậu lên, cậu còn đánh người?"
" Tự nhiên quỳ xuống đất khóc lóc, không phải là đang ăn vạ chứ?"
" Thôi, mọi người tản ra đi, đừng để ý cậu ta nữa."
Nhiễm Thanh Vân có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình những người xung quanh bước tới bên cạnh Phó Kim Phong, buông những lời cay đắng, rồi lại ồn ào tản ra, nhưng có lẽ, Phó Kim Phong đang quỳ dưới nền đất lạnh lẽo kia, lại chẳng thể cảm nhận được.
Không biết qua bao lâu, công viên thông báo đến giờ đóng của, Phó Kim Phong tựa như người mất hồn, bị bảo vệ của công viên đuổi ra ngoài.
Phó Kim Phong ngây ngốc đứng ở trước cổng công viên bao lâu, Nhiễm Thanh Vân cũng đứng bên cạnh cậu bấy lâu.

Cho dù cậu không thể nhìn thấy mình nữa, cho dù không còn có thể can thiệp vào thế giới của cậu nữa, Nhiễm Thanh Vân vẫn muốn ở lại cùng với cậu.
Không ở lại, thì đi đâu chứ?
Lại qua thêm một khoảng thời gian, Phó Kim Phong mới chậm rãi nhấc chân, lên đường trở về phòng trọ.

Phó Kim Phong lúc này, cùng với thiếu niên tràn đầy năng lượng vào buổi sáng, một chút cũng không còn quan hệ.
“Thanh Vân, ăn cơm đi!” Phó Kim Phong ngồi trước bàn ăn, ôn nhu gọi.
Trên bàn bốn đĩa thức ăn, hai bộ bát đũa.
Trong phòng một người.
Một quỷ.
“Tích tắc, tích tắc…” Chỉ có tiếng kim giây chậm rãi nhích.
Ngay cả khi Nhiễm Thanh Vân chỉ là một linh hồn, cũng chưa hề có đãi ngộ như vậy.
Rất lâu sau đó, Phó Kim Phong mới lẳng lặng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ ăn trên bàn, đổ từng đĩa vào thùng rác rồi đi vào phòng ngủ, nằm lên giường.
Nhiễm Thanh Vân nặng nề theo phía sau cậu.
Trên giường Phó Kim Phong cứ nằm như vậy, không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt vô thần mở thật to.
“Vẫn không ngủ được sao?” Nhiễm Thanh Vân đau lòng khẽ vuốt lên đôi mày cậu.
Từ khi y biến mất, Thanh Vân liền không ngủ một giấc nào.

Cứ như thế nào, làm sao y có thể nhập mộng báo cho cậu? Làm sao có thể bảo cậu yên tâm mà sống đây?
Mỗi đêm, mỗi đêm, cứ như vậy mở to mắt lặng lẽ nhìn.
“Thanh Vân! ” Phó Kim Phong khẽ gọi.
“Anh ở đây!” Nhiễm Thanh Vân đáp: “Anh ở đây, anh ở đây, anh vẫn ở bên cạnh em mà!!…” Hắn quỳ xuống bên người Phó Kim Phong: “ Đại Đại, anh vẫn ở đây mà! Đừng ở đây tra tấn mình nữa, đừng như vậy nữa… xin em… Đừng như vậy nữa!”
Anh chết rồi, nhưng em còn sống mà!
Nếu biết sự biến mất của anh sẽ  tra tấn em thành như vậy, như vậy anh thà rằng trước đây không đi theo em.
Cho nên – mau quên anh đi!
Nhiễm Thanh Vân biến mất được một tháng, Phó Kim Phong thôi học, thuê một căn phòng trọ riêng biệt, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi ngây ở phòng trọ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Nhiễm Thanh Vân biến mất được hai tháng, Phó Kim Phong học được cách hút thuốc và uống rượu, rượu mạnh cùng thuốc lá khiến cho thân thể vốn đã gầy càng trở nên ốm yếu.
Nhiễm Thanh Vân biến mất được ba tháng, Phó Kim Phong bị xuất huyết dạ dày được đưa vào viện, nhưng tại một giờ trước ca phẫu thuật khẩn cấp, lại không thấy bóng dáng.
Không ai biết cậu đi đâu, trừ Nhiễm Thanh Vân.
Ban đêm tối đen, hàng cây xào xạc, phiến đá lạnh băng.
Trên di ảnh, Nhiễm Thanh Vân vẫn như cũ cười đến vô tâm vô phế.

Người trong di ảnh, là Nhiễm Thanh Vân, nhưng cũng không phải Nhiễm Thanh Vân.

Không biết Phó Kim Phong từ chỗ nào biết được nơi chôn cất của thân thể này.
Phó Kim Phong nhẹ nhàng áp má mình lên.
“Anh thật sự đã chết!” Giọng cậu trầm mặc và đau thương, nghĩ tới ngày xưa người ấy từng lặng lẽ xâm nhập vào cuộc đời của mình, thanh âm Phó Kim Phong bỗng trở nên ngập tràn hận ý: “Đồ lừa đảo!”
Nhìn Phó Kim Phong gầy đến không còn nhận ra nổi, Nhiễm Thanh Vân ở giữa không trung bối rối xoay quanh: “Đại Đại, mau quay lại bệnh viện đi! Dạ dày của em vừa mới ngừng chảy máu, đừng có chạy lung tung nữa!”
“Thanh Vân!” Đột nhiên, Phó Kim Phong thì thào nói: “Em mệt mỏi, thật sự mệt lắm! Em muốn gặp anh, nên là tha thứ cho em nhé.”
“Đại Đại....!Đại Đại… Em muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!” Giữa không trung, lần đầu tiên Nhiễm Thanh  Vân cảm thấy hoảng sợ khi tận nhìn Phó Kim Phong lấy từ túi quần ra một con dao mà không thể làm gì cả.
Khuôn mặt cậu rất lạnh, bình tĩnh đến tuyệt vọng.
Một giọt, hai giọt, nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
Thoáng chốc, một loại dự cảm cực xấu nổi lên trong lòng Nhiễm Thanh Vân.
Y liều mạng gào thét, liều mạng bắt lấy con dao trong tay Phó Kim Phong.
Nhưng mà, vô dụng.
Bởi vì y là một con quỷ.
Bởi vì y đã chết từ lâu.
Khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia, khi máu tươi chẳng khác nào vòi nước chảy tràn ra ngoài.
Nhiễm Thanh Vân tan vỡ.
Trên thế giới này có chuyện gì đau đớn hơn so với việc trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi ngay trước mặt mình mà bản thân lại không thể làm gì?
Những gì mấy tháng nay Phó Kim Phong phải trải qua, giờ tới phiên hắn.
“Đại Đại...!Đại Đại…” Giây phút này, Nhiễm Thanh Vân thật sự hận, tại sao Vương Bội lại sắp xếp cho y một thế giới như thế này? Một thế giới mà ngay cả khi bắt đầu đã định sắn âm dương cách biệt...
“A a a a a —-” Trái tim Nhiễm Thanh Vân thật đau, rất đau, so với lúc trước bị đâm một dao còn đau hơn: “Ai tới, ai tới, cứu em ấy đi, mau tới cứu em ấy....!cứu Đại Đại của tôi với….”
Giữa những tiếng rên rỉ thống khổ, y tận mắt chứng kiến chiếc áo phông trắng cậu mặc trong buổi đi chơi công viên cùng với y nhiễm đầy máu đỏ.

Nhiễm lên bia mộ lạnh băng của y
“Thanh Vân” Phó Kim Phong trượt xuống mặt đất, hai tay nâng lên hướng về hư không, trên mặt cậu là nụ cười thoải mái như được giải thoát:" Nếu có kiếp sau, hứa với em, hãy để chúng ta gặp nhau sớm hơn! Nhé!"
“Phó Kim Phong —-” Nhiễm Thanh Vân chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên nứt ra một khe hở, hắn cứ thế rơi xuống mãi không ngừng, đầu óc quay cuồng mà mất đi ý thức.
Thế giới sau, chắc chắn anh sẽ gặp em sớm hơn! Tin anh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui