Nhiễm Thanh Vân trở về căn phòng ngủ của biệt thự, mặc dù đang là ban ngày nhưng mây đen bao phủ cả một vùng lớn che khuất toàn bộ ánh sáng của mặt trời, tiếng ấm ồn ào bên ngoài báo hiện một cơn giông to lớn đang kéo đến.
Nhiễm Thanh Vân biết, thứ gì đang chờ đợi mình.
[ Chủ nhân, sao người có thể lần này chọc tới thiên đạo cũng ném Bất Vong cho mục tiêu nhiệm vụ vậy chứ! Không có Bất Vong che chắn thiên đạo, ngài phải làm sao đây? Dù sao thân thể này chỉ là một thân thể trần phàm, sẽ không chịu nổi thiên đạo đâu...] Vương Bội hướng Nhiễm Thanh Vân mà kêu gào.
Tựa như muốn dùng những câu từ này để thông não cho Nhiễm Thanh Vân một phen vậy.
Chỉ nói ra mấy lời vô nghĩa thì tốt nhất là im mồm.
Nhiễm Thanh Vân hung ác trừng mắt.
[...] Chủ nhân, ngài đừng có mà khinh thường nó, nếu không phải nó dùng thân...!khụ khụ...!thì với cái thân thể phàm nhân rách nát của ngài, chút hơi tàn này cũng không giữ được đâu.
Vương Bội cảm thấy đáy lòng bị tổn thương sâu sắc, không thèm quan tâm đến cái thân thể bị sét đánh đen xì của Nhiễm Thanh Vân nữa, trực tiếp offline.
Nhiễm Thanh Vân bị thiên đạo đánh cháy đen ở ngay sân sau của biệt thự, cùng một lúc chịu mấy đạo thiên đạo, cử động cũng khó khăn, mây đen tản ra, không biết thời gian đã qua bao lâu, Nhiễm Thanh Vân cũng không rõ mình nằm trên nền đất bao lâu...!thời điểm một lần nữa mở mắt, Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh trắng tinh.
"...."
Vương Bội, ta hôn mê bao lâu rồi?
[ Không lâu đâu chủ nhân, mới 10 ngày! Giờ mới 30/8 ] Vương Bội nhanh chóng báo tin, Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ phía sau âm điện tử lạnh băng kia còn kèm theo tia trào phúng y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Hay lắm!
Vốn Nhiễm Thanh Vân hẹn lò sưởi sau 6 ngày là đã tính cả thời gian khôi phục sau thiên đạo, không ngờ thân thể này yếu hơn Nhiễm Thanh Vân tưởng, chỉ bị đánh có vài cái, vậy mà có thể ngất đến 10 ngày liên tục.
Nhiễm Thanh Vân đen mặt.
Qua mất ngày hẹn với lò sưởi rồi! Liệu lò sưởi có bởi vì y thất hứa mà giận dỗi với y không? Dù sao ở nơi này mới chỉ qua 10 ngày, nhưng bên phía lò sưởi đã phải chờ đợi y nhưng 10 năm.
10 năm cố gắng không ngừng, trở về lại bị y thất hứa!
Nếu Nhiễm Thanh Vân gặp phải trường hợp này, chính y cũng sẽ không nhịn được mà lôi đầu lò sưởi ra chừng phạt một trận nhớ đời mất.
Nhiễm Thanh Vân nằm trên giường bệnh, cơ thể bị quấn chặt bởi băng trắng, túi máu treo trên đầu giường nối với tĩnh mạch nơi cổ tay, từng giọt từng giọt được truyền vào cơ thể.
Toàn thân Nhiễm Thanh Vân đau nhức, cử động một chút cũng khó khăn.
Nhiễm Thanh Vân nhịn đau, dùng cánh tay không bị cắm kim, lấy từ không gian ra một viên thuốc tròn, to bằng đầu ngón tay, không nhanh không chậm đút vào miệng, cắn nuốt.
Viên thuốc trượt vào dạ dày, ở vị trí trung tâm của cơ thể, sản sinh biến hóa, đau đớn toàn thân nháy mắt thuyên giảm.
Nhiễm Thanh Vân cử động thuận lợi hơn, dùng tốc độ nhanh nhất hiện tại, rút ống truyền ra khỏi mu bàn tay.
Bắt đầu từ đầu, chậm rãi tháo băng gạc xuống.
Những vết thương ngoài da của Nhiễm Thanh Vân đều đã được đan dược kia khôi phục hết, bên dưới lớp băng gạc đẫm máu, làn da của Nhiễm Thanh Vân xuất hiện không một vết xước.
Gỡ được nửa người trên, tốc độ tháo băng của Nhiễm Thanh Vân càng nhanh hơn.
Nhiễm Thanh Vân chuyên tâm gỡ băng gạc, không chú ý tới cửa phòng bệnh bị đẩy mở.
" Thiếu gia, cậu làm gì vậy?" Lão quản gia bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, gấp gáo lao vào bên trong.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
" Thiếu gia, ngài bị thương nặng, sao có thể tự tiện xuống giường được chứ!" Lão quản gia lần đầu tiên bày ra bộ dáng thất thố, ông dùng hết sức bình sinh lao tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân dùng sức ấn Nhiễm Thanh Vân trở lại giường bệnh.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lão già, ông đừng tưởng ông bày ra một mặt quan tâm thì ta không đánh chết ông vì cái tội động tay động chân với ta nhá!
Dám khi quân phạm thượng!
Lão quản gia xúc động nhất thời, thời điểm ông nhận ra điểm không thích hợp, cánh tay già nua đặt ở trên người Nhiễm Thanh Vân tựa như động vào nước sôi, gấp gáp rụt trở lại, lão quản gia cúi người, lùi về sau mấy bước.
Lão quản gia cúi thấp đầu, kín đáo dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát Nhiễm Thanh Vân một lượt từ đầu đến cuối, rõ ràng trong bệnh án của Nhiễm Thanh Vân có viết toàn thân bị bỏng, trong vòng 1 tháng không thể cử động, thiếu máu nghiêm trọng, không truyền xong hai túi máu nữa sẽ không thể đứng thẳng sao?
Lão quản gia không hiểu vì sao mà chủ nhân của bệnh án kia, lại không một vết thương lạnh mặt gỡ ra từng lớp băng dính máu quấn quanh cơ thể lành lặn không một vết xẹo...!dáng đứng cũng rất vững vàng...
Nhiễm Thanh Vân lạnh mặt nhìn chằm chằm lão quản gia.
Lão quản gia đáy lòng toát mồ hôi, lần đầu tiên trong cuộc đời ông ta, có thể cảm nhận được khí tức tràn ra từ người khác còn kinh khủng hơn cả lão gia.
Hổ phụ sinh hổ tử, con hơn cha là nhà có phúc.
" Tôi phải xuất viện." Nhiễm Thanh Vân cất giọng thanh lãnh.
Lão quản gia ngẩng đầu, phát hiện Nhiễm Thanh Vân đã cởi xong toàn bộ băng trắng trên người, quần áo bệnh nhân cũng đã được thay ra.
Lão quản gia không biết thiếu gia lấy quần áo sạch ở đâu, nhưng nhìn thiếu gia có vẻ đã không còn đáng ngại, cũng mau định lực của lão quản gia được rèn rũa nhiều năm giúp ông có thể nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
" Vâng, thưa thiếu gia." Lão quản gia cung kính nhận lệnh.
Đám bác sĩ lăm băm dám khai man bệnh án dọa ông đây sợ muốn chết!
Việc làm đầu tiên sau khi Nhiễm Thanh Vân xuất viện chính là cho người điều tra tin tức của Phó Kim Phong.
Lần này, quả nhiên tin tức về Phó Kim Phong có sự thay đổi.
Những tin tức từ năm 1 tuổi đến năm 13 đều giữ nguyên, còn những tin tức từ nằm 13 tuổi trở đi, toàn bộ đều biến mất.
Tin tức về lò sưởi lần này còn kém hơn trước 2 năm.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Hay lắm! Đệch mọe.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy mình sắp phun ra một ngụm máu chó.
Bây giờ không những không có chút tin tức gì của lò sưởi mà tin tức 2 năm cấp 2 của lò sưởi cũng không cánh mà bay.
Nhiễm Thanh Vân tức đến mức toàn thân tản ra áp xuất thấp, cũng may xung quanh y hiện tại không hề có người, nếu không đám người kia đã bị Nhiễm Thanh Vân dọa ngất rồi.
Nhiễm Thanh Vân đập bàn đứng dậy, tầm mắt đột nhiên tối lại, Nhiễm Thanh Vân hơi lảo đảo, hai tay chống lấy mặt bàn ngăn không cho cơ thể to lớn của y đổ xuống.
[ Chủ nhân, ngài vẫn trong trạng thái thiếu máu rất nghiêm trọng, ngài tốt hơn vẫn là nên tới bệnh viện truyền thêm máu.]
Mở huyết trận không phải đơn giản, Nhiễm Thanh Vân lại ở địa phương đó thời gian lâu như vậy, lượng máu còn lại vốn không đủ để duy trì chức năng trong cơ thể, nếu không phải đã được bệnh viện bên kia truyền cho một đống máu, thân thể này không chết vì bị thiên đạo đánh cũng sẽ chết vì lượng máu trong người không đủ dùng.
Đối với khuyên nhủ của Vương Bội, Nhiễm Thanh Vân làm như không hề nghe thấy.
Giữ thăng bằng một lúc, xây xẩm liền biết mất, Nhiễm Thanh Vân có thể dễ dàng rời khỏi bàn làm việc, trở ra ngoài.
Truyền máu làm gì, đợi một lúc, cơ thể này có thể tự bổ sung máu thôi!
Vương Bội [...]
Cơ thể người có thể sản sinh ra máu với điều kiện lượng máu còn lại phải đủ đáp ứng hệ tuần hoàn, bây giờ lượng máu trong người của ngài không có đủ, ngài có biết không hả?
Vương Bội không thể thông não cho chủ nhân nhà mình, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng.
Nhiễm Thanh Vân dùng thân thể của mình mấy nghìn năm, hiện tại bởi vì tiến hành trị liệu mà sử dụng thân thể của người khác khiến Nhiễm Thanh Vân không thể đưa ra đánh giá chính xác liên quan đến trạng thái của cơ thể là chuyện đương nhiên.
Vương Bội cũng hiểu điểm này của Nhiễm Thanh Vân nên mới đưa ra lời khuyên cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhưng Nhiễm Thanh Vân không nghe nó khuyên, nó cũng không biết phải làm gì.
Nhân lúc còn thời gian, cứ chuẩn bị thế giới tiếp theo cho chủ nhân luôn vậy.
Nhiễm Thanh Vân không hề biết Vương Bội ở bên này đã soạn sẵn quan tài cho y, y chỉ một mặt dồn toàn bộ tinh lực tìm kiếm tung tích của Phó Kim Phong.
Có điều Nhiễm Thanh Vân đã đưa cả Bất Vong cùng vỏ kiếm cho lò sưởi rồi, muốn cảm ứng vị trí của lò sưởi cũng không có thứ gì có thể cảm ứng a!.