Tay phải của Nhiễm Thanh Vân bị Phó Kim Phong nắm chặt, căn phòng ma tối tối mờ mờ.
Ngay giữa lối vào là một cái bàn thờ đẫm máu, Phó Kim Phong siết lấy tay Nhiễm Thanh Vân, bước đi cũng chậm hơn.
Nhà ma rất u ám, không chỉ có những giả cảnh được người giàn dựng, Nhiễm Thanh Vân còn có thể vô ý nhìn thấy đồng loại.
Nơi này quanh năm không có mặt trời, đúng là rất thuận lợi cho hồn ma ẩn nấp.
Ra ngoài, Phó Kim Phong gần như dính chặt vào một bên của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân;"...."
" Sao anh đẹp như thế, mà mấy hồn ma bên trong toàn cái dạng xấu òm vậy?" Phó Kim Phong nhấp môi dưới, thắc mắc hỏi Nhiễm Thanh Vân.
" Do bọn họ không nhìn thấy anh." Được rồi, lò sưởi thích nghe là được, anh không ngại nói mấy lời xàm xí.
" Đúng a, anh đẹp như vậy, lại chỉ có em nhìn thấy." Phó Kim Phong cười rất tươi.
Bệnh thần kinh!
Ngươi vui là được rồi.
" Anh muốn chơi trò gì tiếp theo?" Phó Kim Phong cầm tờ chỉ dẫn khu vui chơi lên xem, chăm chú nhìn, nghiêm túc suy nghĩ trò chơi tiếp theo bọn họ sẽ cùng nhau chơi.
Nhiễm Thanh Vân:"..." Ta có thể nói không muốn không?
" Tùy em." Lò sưởi vui lòng là được rồi, ta có thể tự thôi miên mình.
"Bên kia có quán ăn vặt, hay chúng ta qua đó ăn?" Phó Kim Phong chỉ về một phía.
Nhiễm Thanh Vân nhìn một đống người xếp hàng, cực kì phiền phức.
" Anh không muốn thì đứng đây chờ, em qua xếp hàng mua cho anh."
"..."
" Anh muốn ăn vị gì?"
" Không ăn được!" Đồ ăn dương thế, linh hồn như anh sao có thể ăn?
" A..." Phó Kim Phong dường như nhận ra gì đó:" Vậy em mua một cái, chúng ta cùng nhau ăn."
Nhiễm Thanh Vân:"..." Ngươi vui lòng là được rồi.
Phó Kim Phong mỉm cười rất tươi, vẫy tay với Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân nhìn theo bóng lưng đầy màu hồng chạy về phía quầy hàng ăn vặt, có chút buồn cười, tay đặt lên vị trí trái tim, bởi vì là linh hồn cho nên nơi lồng ngực yên tĩnh một mảng, Nhiễm Thanh Vân cũng không cảm thấy trống trải, bất giác nở một nụ cười.
Đứng một lúc, Phó Kim Phong ở bên kia đã xếp hàng xong rồi, Nhiễm Thanh Vân nhìn nụ cười trên mặt y, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
" Thanh Vân, anh đợi lâu không?"
Nhiễm Thanh Vân lắc đầu:" Không lâu."
" Kem nè!" Phó Kim Phong dơ cây kem đủ màu sắc ra phía trước.
Nhiễm Thanh Vân cũng chỉ có thể tùy tiện cho qua.
Mặc dù không thích những thứ nhiều màu sắc, nhưng nếu ở trên người lò sưởi thì anh vẫn có thể miễn cưỡng nhìn nó nở nụ cười.
Phó Kim Phong sắc mặt chợt đổi, nắm lấy tay Nhiễm Thanh Vân kéo đi.
Mạnh mẽ kéo anh đến chỗ không người, ấn lên gốc cây.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đầu đột nhiên trống rỗng, chính là cái gì cũng không thể nghĩ nổi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn gương mặt thiếu niên ửng hồng phóng đại trước mắt, thần sắc mờ mịt.
Lại cắn? Linh hồn cũng muốn cắn?
" Khụ khụ khụ."
Nhiễm Thanh Vân còn chìm trong mờ mịt liền đổi sắc, bởi vì là linh hồn sắc mặt vốn đã trắng bệnh liền nhiều thêm một tầng thống khổ.
Chính anh cũng không rõ cơ thể này bị làm sao, đột nhiên đau đớn, nóng như muốn bốc hơi.
Nhiễm Thanh Vân cúi gập người, bám lấy Phó Kim Phong trống đỡ cơ thể.
Phó Kim Phong nhận ra Nhiễm Thanh Vân khác thường, liền đỡ lấy anh.
Linh hồn không có trọng lượng, bị Phó Kim Phong dễ dàng ôm lấy.
" Anh bị sao vậy?" Phó Kim Phong run giọng, nhiều âm còn hơi khó nghe.
Nhiễm Thanh Vân có chút mơ hồ, không rõ tại sao.
Đột nhiên bị lò sưởi cắn liền như thế này!!
Nhiễm Thanh Vân nhất thời tìm không ra nguyên nhân, cơ thể ngày càng đau đớn.
Linh hồn đã mờ ảo lại càng thêm mờ ảo, chợt hiện chợt tắt.
Phó Kim Phong lo lắng muốn chết, ôm chặt lấy Nhiễm Thanh Vân, luôn miệng hỏi han.
" Thanh Vân, anh làm sao vậy?"
"...." Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình của Phó Kim Phong, đột nhiên lạnh mặt, cắn môi liền có thể đứng thẳng, lắc đầu:" Không sao..." chỉ là sắp tiêu thôi!
Nhiễm Thanh Vân xác định thân thể này sắp trụ không nổi nữa rồi, anh nhìn lò sưởi của mình, nhìn trạng thái lo lắng hoảng loạn của y, lời nói đến cổ họng liền bị kẹt lại.
Anh muốn nói y sẽ không sao, anh muốn nói y chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, anh muốn nói với y đừng buồn, anh cũng muốn nói với y nín khóc!
Bao nhiêu câu chữ, đều bị những giọt nước hoa lệ kia gạt bỏ.
Nhiễm Thanh Vân ngẩn người, đột nhiên mờ mịt.
Nước mắt với anh là thứ vô dụng nhất, nó không cần thiết xuất hiện, và một khi xuất hiện trước mặt anh đều rất đáng khinh bỉ.
Người khóc trước mặt anh còn ít sao?
Không!
" Kim Phong!"
" Anh đừng đi, em mới chỉ gặp được anh mà thôi, mới chỉ được nhìn thấy anh một chút, em còn muốn cùng anh làm rất nhiều thứ, còn muốn cùng anh ăn, cùng anh chơi! Kem em đã mua rồi, anh ở lại ăn với em có được không?" Phó Kim Phong gạt nước mắt.
" Anh với em, âm dương cách biệt."
" Không...!chúng ta hiện tại không phải đang rất gần nhau sao? Làm gì có khoảng cách chứ!" Phó Kim Phong cố tình không hiểu, túm lấy Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân mím môi, lần đầu tiên trong đời, anh không ngăn được làm những chuyện vô nghĩa, tỷ dụ như, an ủi người này:" A Phong, em có tin về tiền kiếp không?"
"....!em...!anh...."
" Thật ra chúng ta kiếp trước cũng cùng cùng nhau như thế này."
"...." Phó Kim Phong nghe Nhiễm Thanh Vân nói, hơi ngơ ngác, nước mắt lại vẫn không ngừng rơi xuống!
" Kiếp này, anh tìm được em hơi muộn, kiếp sau, sẽ đi tìm em sớm hơn."
" Anh..."
" Kiếp sau em muốn chơi gì, muốn ăn gì, anh sẽ đều cùng em ăn."
" Anh hứa nhé?"
" Ừ, anh hứa! Cho nên, đừng khóc nữa." Nhiễm Thanh Vân chậm rãi vươn tay muốn gạt nước mắt cho y, lại phát hiện không thể động đến nó.
Hôm nay thời tiết rất nóng, cây kem đầy màu sắc cùng với bùn đất hòa vào nhau!
- ----
Đừng để ta biết được kẻ nào động tay động chân!!!
"...." Tui ko làm gì hết!