" Đúng rồi, lần này con tới đây, là có chuyện muốn nhờ." Tạ Tuy nhìn đến Nhiễm Thanh Vân đang yên lặng đứng trong góc liền vẫy tay gọi anh lại:" Vân nhi, tới đây."
Nhiễm Thanh Vân nhìn Tạ Tuy, chậm rãi bước ra.
" Đứa nhỏ này rất thông minh, con muốn nhờ mọi người giúp con chăm sóc nó!"
Tạ Tuy đã nhờ, mấy người Võ đang đương nhiên không thể từ chối, rất nhanh liền đồng ý nhận anh.
" Đứa nhỏ này vừa nhìn đã rất thông minh, tính tình trầm ổn, chỉ cần dạy dỗ tốt, sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở." Lão nhân râu tóc bạc phơ, nhìn Nhiễm Thanh Vân mà đánh giá.
" Đều nhờ mọi người chỉ dạy." Tạ Tuy kính trọng nói.
" Vân nhi, sau này ở đây, nhớ phải ngoan ngoãn học tập, tôn sư trọng đạo." Tạ Tuy không yên tâm, dặn dò Nhiễm Thanh Vân.
" Được." Nhiễm Thanh Vân không có biểu tình, đáp.
Dù sao anh cũng không định ở lại nơi này quá lâu, anh còn phải đi tìm lò sưởi của mình nữa.
Nhiễm Thanh Vân vốn định sau khi tìm hiểu rõ ràng hơn thế giới này sẽ rời đi.
Tạ Tuy không ở lại lâu, sau khi giao Nhiễm Thanh Vân cho mấy người Võ đang liền lên đường rời đi.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, mình không hề được chào đón.
Mấy người lớn tuổi trong phái đối với anh lạnh nhạt, tên phụ trách giảng dạy võ công cho anh thì có vẻ như là ghen tức với Tạ Tuy, đối với Nhiễm Thanh Vân cực kì ghét bỏ, trong mỗi buổi học thường kiếm chuyện chỉnh anh, cũng không có ý định dạy anh võ công, mỗi ngày đều dạy anh mấy cái khẩu quyết gì đó.
Nhiễm Thanh Vân đối với thái độ của người sư phụ này, một chút phản ứng cũng không có, tựa như người bị nhắm đến không phải là anh vậy.
Sau khi bị tên sư phụ kia bắt gánh nước cả buổi chiều, Nhiễm Thanh Vân có chút mệt mỏi trở về phòng.
Dù sao thân thể này cũng còn nhỏ, da mỏng thịt mềm, bị hành cả một ngày, mệt mỏi là không tránh khỏi.
Nhiễm Thanh Vân không muốn ăn, trở về phòng định ngủ, phát hiện dường ngủ của mình bốc mùi rất khó ngửi.
Nhiễm Thanh Vân đen mặt, lại nghe thấy tiếng người trầm thấp ở bên ngoài, liền hiểu rõ nguyên nhân.
Thế giới này lấy võ công làm tiền đề, Nhiễm Thanh Vân vừa mới tới, võ công chưa có nền tảng, chỉ dựa vào thân thủ nhanh nhẹn không có khí lực cũng không thể đánh lại bọn họ, chỉ có thể nhẫn.
Y không nhớ nổi, lần cuối cùng anh phải nhẫn nhịn như thế này là bao giờ, nhưng anh nhớ rõ, kết cục của những kẻ bắt nạt mình trước đây.
Nhiễm Thanh Vân không có ý định sẽ dọn cái giường kia, với lấy chiếc áo choàng còn được coi là sạch sẽ, xoay người rời đi.
Nhiễm Thanh Vân vừa ra đến cửa đã bị một đám người cản lại.
" Ngươi định đi đâu?"
"..." Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt không có ý định đáp, nghiêng người muốn rời đi.
" Đứng lại, cút đi dọn dẹp nó." Bọn họ chỉ về phía chiếc giường vẫn còn đang bốc mùi.
Nhiễm Thanh Vân mặt không cảm xúc, lười đáp, xoay người rời đi.
Với đám trưởng bối thì mới khó đối phó, chứ với đám người này, Nhiễm Thanh Vân rất dễ dàng tránh khỏi truy đuổi của bọn họ.
Nhiễm Thanh Vân thả chậm tốc độ, lúc này mới phát hiện mình đang ở khu rừng sau núi.
truyện đam mỹ
Nơi này là cấm địa, đám đệ tử như bọn họ đều không được đi vào.
Nhiễm Thanh Vân không biết sợ, chỉnh lại áo khoác trên người, tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Phải tìm một nơi để ngủ, tối nay chắc chắn không thể trở về nơi kia được.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên nghiêng người, lăn vài vòng trên đất.
Nơi Nhiễm Thanh Vân vừa đứng, mặt đất lún thành cái hố nhỏ.
Nhiễm Thanh Vân nhíu chặt hai mày, nhìn người trước mặt.
" Nhiễm Thanh Vân, ai cho ngươi bước vào nơi này?" Tử Đông Kha gương mặt phức tạp nhìn anh chằm chằm.
Người này, chính là sư phụ trên danh nghĩa của Nhiễm Thanh Vân, bởi vì ghen tức với Tạ Tuy mà đối với anh thập phần chán ghét, luôn luôn nghĩ cách chỉnh lý anh, gây khó dễ.
Nhiễm Thanh Vân ở đây gặp phải người này, đáy lòng lóe lên ý nghĩ nguy hiểm.
Không thử, làm sao biết có lại hay không!
Nhiễm Thanh Vân nắm chắc 6 phần, không trả lời gã mà ngay lập tức bốc một nắm đất, ném về phía gã.
" Tiểu súc sinh, ngươi đứng lại cho ta." Tầm mắt bị cản trở, đến khi có thể nhìn lại, Nhiễm Thanh Vân đã biến mất khỏi tẩm mắt, gã nghiến răng ken két, sát ý nơi đáy mắt càng đậm.
" Tiểu súc sinh, ngươi tốt nhất trốn thật kĩ, đừng để ta phát hiện ra! Nếu không...!hậu quả tự ngươi gánh!"
Gã chán ghét Nhiễm Thanh Vân từ lâu, lần này phát hiện anh ở trong cấm địa, liền nảy lên sát ý, muốn nhân cơ hội tốt này, trừ khử một cái gái trong mắt, nơi này có bao nhiêu hung hiểm? Đến khi trong việc, chỉ cần bảo Nhiễm Thanh Vân vô tình chạy vào cấm địa, không may mất mạng, tội này, sẽ không thể tính lên đầu gã.
Tử Đông Kha âm thầm xác định, động tác tìm kiếm Nhiễm Thanh Vân càng thêm nhanh.
Nhiễm Thanh Vân thân thủ có tốt đến mấy đi chăng nữa, nền tảng vẫn không bằng Tử Đông Kha, trốn được một lúc, đã bị Tử Đông Kha phát hiện được, gã rút kiếm trên eo, mỗi chiêu thức đều chứa đựng sát ý.
Nhiễm Thanh Vân né được hai chiêu đầu, toàn thân đều chật vật, áo choàng bởi vì lăn nhiều vòng trên đất mà lấm lem đầy bụi bẩn, có chỗ bị kiếm sắc bén chém qua, rách tả tơi.
Nhiễm Thanh Vân hơi thở có chút nặng, tựa vào một thân cây.
Anh đương nhiên biết ý định của Từ Đông Kha...!nhưng...!