Nhiễm Thanh Vân theo Phó Kim Phong học võ, mặc dù chưa học được hết, nhưng những thứ học được đã đủ để xử lý Tử Đông Kha.
Nhiễm Thanh Vân dùng cành trúc nhỏ trong tay đỡ lấy nhát kiếm của Tử Đông Kha.
Lưỡi kiếm sắc bén lại không đủ để chặt đứt cành trúc nhỏ.
Nhiễm Thanh Vân nhanh nhẹn đảo cổ tay, cành trúc dẻo dai vụt tới cổ tay cẩm kiếm của Tử Đông Kha.
Chỉ một chiêu đã có thể đem kiếm của gã rơi xuống đất.
Tử Đông Kha mất mặt nhìn Nhiễm Thanh Vân chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sát khí cùng hận ý.
Nhiễm Thanh Vân nắm chặt cành trúc trong tay, thủ thế nhìn đám người võ đang phái.
Biểu hiện của bọn họ, chắc chắn sẽ không có ý định bỏ qua cho anh!
Tử Đông Kha nhặt lấy kiếm dưới đất:" Tiểu tử thối."
Tử Đông Kha lao lên, bởi vì một mình gã rất khó có thể khống chế anh, bên dưới liền có thêm người lao lên hỗ trợ.
Nhiễm Thanh Vân nghiêng người, sử dụng thân thủ của mình né tránh.
Hai người không thể khống chế, vậy thì thêm một người.
Ba người không thể khống chế, vậy thì thêm một người.
* Rầm*
Nhiễm Thanh Vân né không nổi nữa, cơ thể nặng nề nện xuống cửa động còn đang đóng kín, ngã trên nền đất.
" Khụ khụ."
" Nhiễm Thanh Vân, mau ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!"
" Nằm mơ." Nhiễm Thanh Vân ôm ngực, chống đỡ cơ thể đứng dậy.
" Vậy thì đừng trách bọn ta dùng biện pháp mạnh." Tử Đông Kha dẫn đầu đám người, lấy danh nghĩ sư phụ dạy đồ đệ, tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Phía sau anh là cửa đá lạnh lẽo, Nhiễm Thanh Vân lạnh lùng nheo mắt, cẩn thận quan sát mọi hành động từ phía đám người Võ đang.
Phải tìm ra sơ hở!
" Chịu trói đi." Tử Đông Kha lao tới, lưỡi kiếm sắc bén lướt trong không phí.
*Phập*
Kiếm sắc bén đâm sâu xuống đất, bởi vì lực quá mạnh mà chuôi kiếm run rẩy kịch liệt.
" Chuyện gì thế?" Tử Đông Kha cả kinh nhìn kiếm của mình lệch hướng cắm sâu xuống đất, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Những người còn lại cũng đều cùng trạng thái với Tử Đông Kha.
Nhiễm Thanh Vân ôm lấy ngực, tầm mắt bỏ qua đám người Võ đang, phóng ra phía sau.
Lá cây nhẹ nhàng rung động, bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.
Phó Kim Phong trên tay vẫn cầm giỏ hoa đầy ắp, hạ xuống trước mặt Nhiễm Thanh Vân.
Y dường như không nhìn thấy đám người Võ đang kia, lo lắng đứng trước mặt Nhiễm Thanh Vân, giúp anh xem vết thương một lượt, giọng không khỏi thêm vài phần lo lắng:" Bị thương chỗ nào? Có đau lắm không?"
Phó Kim Phong cẩn thận giúp anh lau đi vết máu nơi khóe miệng, vệt máu đỏ thẫm nổi bật trên ống tay áo trắng tinh.
Dường như cẩu lương rất chướng mắt, đám người Võ đang đều không muốn xem, trong lúc Phó Kim Phong chưa hoàn thành kiểm tra, Tử Đông Kha đã lớn tiếng:" Phó thiếu hiệp, xin lỗi đã làm phiền."
Phó Kim Phong sắt mặt hơi đổi, mày khẽ nhíu lại, tuy nhiên ánh mắt không hề rời khỏi người Nhiễm Thanh Vân:" Nếu đã biết rồi thì mau cút đi."
Tử Đông Kha:"..."
" Đông Kha, lui xuống!" Doãn Đông Xuyên vung tay, ngăn chặt Tử Đông Kha tiếp tục lên tiếng.
Môn chủ đã lên tiếng, Tử Đông Kha có lớn mật đến đâu cũng không dám tiếp tục, ôm theo tức giận lui về phía sau.
Doãn Đông Xuyên không hổ là môn chủ một phát, ngoài mặt hành động đều rất ổn trọng, ông hướng Phó Kim Phong nhiều thêm vài phần kính trọng:" Phó thiếu hiệp, lần này chúng tôi đến chỉ là để mời đứa nhỏ này về môn phái mà thôi, nếu làm phiền đến Phó thiếu hiệp thì xin cậu bỏ qua cho."
Phó Kim Phong lắc đầu:" Không bỏ, các người về đi."
" Ta..." Doãn Đông Xuyên ngập ngừng, điều chỉnh lại giọng:" Đồ đệ nhà chúng ta làm phiền đến cậu, là do chúng tôi quản không nghiêm, bây giờ ta tới để đón..."
" Không cần!" Phó Kim Phong cắt đứt lời của Doãn Đông Xuyên:" Các người nhân sư phụ của ta không có đây? Tới làm loạn sao?"
Đám người võ đang này dường như rất sợ sư phụ của lò sưởi.
Phó Kim Phong vừa nhắc đến sư phụ, đám người kia liền thay đổi thái độ, sắc mặt bọn họ đều không được tính là tốt.
Doãn Đông Xuyên mặc dù không muốn nhưng vẫn phải ra lệnh trở về:" Nếu vậy thì chúng ta không làm phiền thiếu hiệp nữa."
" Trưởng môn...!chuyện này..." Tử Đông Kha không nguyện ý, lên tiếng.
" Trở về."
" Nếu chúng ta trở về, bên Tạ Tuy phải làm sao?"
" Về rồi tính!"
Nhiễm Thanh Vân ở một bên, loáng thoáng nghe được bọn họ đàm thoại, trong lòng liền đoán được không ít thứ.
Đám người Võ đang này đột nhiên chạy tới lôi ta về, chắc chắn có liên quan đến vị Tạ bá bá của thân thể này a!
Đám người rời đi rồi, Phó Kim Phong lúc này mới cẩn thận ôm lấy Nhiễm Thanh Vân.
Năm năm trôi qua, Nhiễm Thanh Vân đã lớn thành một thanh niên sức dài vai rộng, còn cao hơn Phó Kim Phong nửa cái đầu, lần này bế anh lên, không khỏi khiến cho cảnh tượng có chút quái dị.
" Đệ vậy mà đã lớn như vậy rồi?" Phó Kim Phong cảm thán một câu.
" Ừ, đệ lớn rồi, có thể bảo vệ cho Phong ca ca."
" Ha ha." Dương như bị câu nói của Nhiễm Thanh Vân chọc cười, Phó Kim Phong không nhịn được bật cười bật ra tiếng.
Nhiễm Thanh Vân mím môi:" Có chỗ nào đáng cười chứ!"
"Không đáng cười! Có điều đệ không cần bảo vệ cho ta đâu, cố gắng bảo vệ tốt bản thân là được rồi."
" Phong ca ca khinh thường ta đúng không?"
" Ta không phải khinh thường đệ, nhưng đệ hiện tại vẫn chưa thể bảo vệ ta được đâu."
" Hừm." Nhiễm Thanh Vân ở trong lòng Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng.