Phó Kim Phong không mặc khôi giáp, chỉ là y phục làm từ chất liệu vải trắng tinh những cũng cực kì nổi bật, đứng trong đám người trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Bởi vì cho đến tận bây giờ y vẫn không biết cưỡi ngựa, cho nên y được đám người Nguyên Mông dùng xe ngựa trở đến chiến trường.
" Chỉ cần đánh bại Tạ Tuy, các người sẽ chữa khỏi cho Thanh Vân đúng không?" Phó Kim Phong ngồi trong xe ngựa nghi ngờ hỏi lại.
" Đúng, ta lừa thiếu hiệp làm gì chứ, chỉ cần thiếu hiệp làm xong chuyện, chúng tôi chắc chắn sẽ tiến hành chữa trị hoàn toàn cho Nhiễm công tử." Đại Cát Hãn là hoàng thái tử của Nguyên Mông, đích thân ngồi cùng một xe ngựa với Phó Kim Phong.
" Một lời đã định." Phó Kim Phong lớn giọng.
" Một lời đã định." Đại Cát Hãn cương chính gật đầu.
Phó Kim Phong tùy tiện nắm chặt quạt giấy trong tay, bước xuống xe ngựa.
Chân vừa chạm xuống nền đất, ngọn gió mang theo hương vị tanh tưởi đẫm máu ập tới.
Phó Kim Phong cảm nhận mùi vị khó chịu nhăn mày.
Từ đây nhìn ra xa, có thể thấy được bóng dáng những binh sĩ quyết tử trên chiến trận.
Kẻ cầm đao, người cầm kiếm, anh dũng chiến đấu.
Một bên là sĩ khí ngang tàn chiếm đoạt từng tấc đất, mở rộng giang sơn bờ cõi, một bên là hào khí anh hùng, quyết liệt bảo vệ bờ cõi quê hương đến hơi thở cuỗi cùng...!cho dù mục đích có khác nhau, bọn họ vẫn có chung một kết cục, gục ngã trên chiến trường.
Mục đích của Phó Kim Phong tới đây chỉ là đánh bại Tạ Tuy, những thứ khác đều không liên quan tới y, bởi vậy Tạ Tuy chưa xuất hiện, Phó Kim Phong cũng không cần xuất hiện.
Mấy ngày gần đây Phó Kim Phong đều theo binh sĩ mà tới đây, chỉ là Tạ Tuy đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nên y cũng không cần ra tay.
Khi quân Nguyên Mông đang chiếm thế thượng phong, từ phía xa vang lên tiếng vó ngựa, là Tạ Tuy mang theo quân cứu viện tới trợ giúp.
" Phó thiếu hiệp, nhờ cả vào cậu." Đạt Cát Hãn thấy được cơ hội, nhanh chóng ra hiệu cho Phó Kim Phong ra tay.
" Được." Phó Kim Phong siết chặt cán quạt, điểm chân xuống nền đất, nhẹ nhàng vận khinh công lao về phía Tạ Tuy.
Động tác của Phó Kim Phong rất nhanh, Tạ Tuy vốn là một đại hiệp có tiếng trên giang hồ, vẫn phải trật vật ứng phó, ngay tại thời điểm Phó Kim Phong áp sát người, y mới có thể ra đòn phản kháng, những người xung quanh không giỏi bằng Tạ Tuy cho dù không phải mục tiêu của chính Phó Kim Phong chỉ phải chịu dư kình của nội công vẫn chật vật rớt xuống lưng ngựa.
" Phó thiếu hiệp?" Tạ Tuy kinh ngạc nhìn người ra tay đánh mình.
Y không ngờ Phó Kim Phong lại tấn công y.
" Tạ bá bá, xin lỗi." Phó Kim Phong mím môi, quạt trong tay hé mở, nội lực chậm rãi truyền vào trong thân quạt.
" Phó thiếu hiệp...!cậu..."
" Phó Kim Phong, người mà dám làm hỏng quạt, ta sẽ không mua mới cho người nữa."
Nhiễm Thanh Vân trốn trong nhóm người của Tạ Tuy, cũng dính phải dư kình của Phó Kim Phong đánh ngã xuống đất, để ngăn chặn hành động tiếp theo của Phó Kim Phong, y chỉ có thể vừa bỏ dậy vừa lên tiếng.
Giọng nói đủ lớn để Phó Kim Phong bên kia nghe thấy được.
Phó Kim Phong chưa kịp xuất chưởng:"..."
Tạ Tuy chưa kịp nói hết câu:"..."
Phó Kim Phong đối với sự xuất hiện của Nhiễm Thanh Vân bất ngờ đến nỗi hai mắt mở lớn, nội lực truyền vào quạt giấy cũng tan biến.
Y đứng hình mất vài giây sau đó mới hướng về phía Nhiễm Thanh Vân lắp bắp:" Đệ...!đệ sao lại ở đây?"
" Ta không ở đây thì ở đâu? Ta không ở đây, người định giấu ta làm loạn có đúng không?" Nhiễm Thanh Vân đứng thẳng người, lớn giọng chất vấn.
Bộ dạng cho dù có trật vật thì uy áp cũng đủ lớn đặc biệt là đối với con người có tật giật mình chuẩn bị làm loạn kia.
Bộ dạng này, có chút giống với việc tiểu kiều thê bắt gặp đại boss trốn nhà đi chơi với tiểu tam bên ngoài.
Phó Kim Phong làm việc xấu bị bắt quả tang, hơi rụt đầu:" Ta không có."
" Người qua đây." Nhiễm Thanh Vân cau mày, hai tay khoanh trước ngực.
Bày ra tư thế nếu ngươi không sang thì cũng không cần trở về nữa.
Mỗi người một đường đi.
Lời đe dọa này, đối với Phó Kim Phong thật sự rất có trọng lượng.
Phó Kim Phong gập gọn quạt, lật đật chạy về phía Nhiễm Thanh Vân, ngoan ngoãn đứng đối diện y.
" Thanh Vân! Cẩn thận." Phó Kim Phong đột ngột mở quạt, ném về phía sau, một tay vòng qua cổ, kéo Nhiễm Thanh Vân về phía sau.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên cảm nhận được sát ý sau lưng, cũng đang có ý định né tránh có điều tốc độ phản ứng của Phó Kim Phong nhanh hơn, khối sát ý chưa kịp tiếp cận đã bị quạt của Phó Kim Phong đánh vỡ.
Kẻ đánh lén với người ngồi trên xe ngựa nói chuyện với Phó Kim Phong là một.
Đại Cát Hãn- thái tử Nguyên Mông.
Gã ngồi trên xe ngựa quan sát, nhận thấy Nhiễm Thanh Vân xuất hiện có nguy cơ phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của bọn họ vì thế nên muốn nhân lúc mọi người không để ý nhanh chóng khống chế Nhiễm Thanh Vân để bắt ép, đe dọa Phó Kim Phong giải quyết Tạ Tuy, gã biết Phó Kim Phong lợi hại, nhưng gã thật sự không ngờ tới, ở khoảng cách xa như thế, Phó Kim Phong vẫn có thể chỉ trong một chiêu đã đánh bại gã.
Máu ồ ạt chảy ra từ yết hầu, gã khó khăn trợn mắt nhìn vạn vật, tựa như không can tâm với thế gian, cũng tựa như lưu luyến...!đến cuối cùng, vẫn phải ra đi.
Quân Nguyên Mông mất đi chỉ huy, tựa như rắn mất đầu, hoảng loạn bỏ chạy, mệnh ai người ấy lo, dẵm đạp lên nhau mà trốn.
Tạ Tuy xuất quân, chưa đánh đã thắng:"..."
Y còn chưa có cơ hội thể hiện năng lực của mình mà!
Phó Kim Phong đi đến bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, cụp đầu nhận lỗi:" Thanh Vân, ta..."
" Lần sau không được giấu ta nữa, bất cứ việc gì." Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng này của lò sưởi nhà mình, thở dài một hơi, vẫn cố gắng cứng giọng đe dọa.
" Bất cừ việc gì sao?" Phó Kim Phong ngốc ngốc hỏi lại.
" Bất cứ việc gì!" Nhiễm Thanh Vân không ngại phiền, lặp lại một lần nữa, còn cẩn thận giúp Phó Kim Phong chỉnh lại tóc phía sau đã có chút rối.
" Vậy..." Phó Kim Phong ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
" Chuyện gì?"
" Quạt...!quạt đệ mua cho ta lại hỏng rồi, đệ sẽ không không mua cho ta một cái mới chứ?" Phó Kim Phong cúi đầu càng thấp, giọng càng về sau càng nhỏ.
Nhiễm Thanh Vân không biết nên giận hay nên...:"..."
Bộ dạng này của lò sưởi, quá đáng yêu rồi! Muốn giận cũng không giận nổi.
Nhiễm Thanh Vân khó khăn nuốt nước bọt hăng giọng:" Nếu người nghe lời, trở về sẽ mua cho người một cái."
" Ta sẽ nghe lời đệ mà, đệ không được nuốt lời đó!" Phó Kim Phong đáy mắt liền sáng lên, nhìn về phía Nhiễm Thanh Vân, kiên định đảm bảo.
" Được rồi ta sẽ không nuốt lời." Nhiễm Thanh Vân cưng chiều xoa đầu y.
"Chúng ta trở về rồi nói." Tạ Tuy không hiểu lắm chủ đề phong tình của hai người bọn họ, thế nhưng chiến trường đao kiếm vô tình, muốn phát cẩu lương gì đó vẫn nên để về doanh trại rồi nói tiếp.