Sáng hôm sau, Phó Kim Phong đang ngủ bị Nhiễm Thanh Vân sờ tỉnh.
Thời điểm Phó Kim Phong mơ hồ mở mắt, cánh tay Nhiễm Thanh Vân vẫn còn đang đặt ở ngang eo y cẩn thận xoa nắn.
Phó Kim Phong không nhịn được đỏ mắt, gấp gáp muốn lùi về phía sau.
Y nhấc tay đặt ở lồng ngực Nhiễm Thanh Vân, dùng sức tách hai người ra.
Động tác của Phó Kim Phong quá lớn, Nhiễm Thanh Vân không muốn ngoài ý muốn khiến y bị thương, chỉ có thể nhanh chóng thu tay lại, lưu luyến rời khỏi vòng eo mềm mại ấm tay kia.
Phó Kim Phong bộ dạng đầy phòng bị ngồi thu mình trong góc tường, nhìn Nhiễm Thanh Vân chằm chằm.
Nhiễm Thanh Vân ngồi một bên nhìn bộ dạng phòng bị mình của lò sưởi, trong lòng điên cuồng ho khan, ngoài mặt cố tỏ ra thản nhiên, rời khỏi giường, với lấy giấy bút đặt bên cạnh cúi đầu viết lên.
[ Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi.]
" Được." Phó Kim Phong cố gắng tự mình an ủi, đáy lòng không ngừng tự trách việc mất cảnh giác tối hôm qua, toàn bộ quá trình đều duy trì khoảng cách cách y ít nhất một mét, không để Nhiễm Thanh Vân có cơ hội động chạm vào mình.
Nhiễm Thanh Vân vốn muốn đứng lò sưởi gần chút để thuận tiện thu thập tiến độ trị liệu:"..."
Ta mới không thèm để ý việc thân phận lần này của mình bị ghét bỏ đâu, dù sao chính ta cũng đang cực kì ghét bỏ thân phận hiện tại của mình.
Nếu ta là lò sưởi, lúc mới gặp, ta đã một chiêu đánh chết con xác sống vớ vẩn này rồi.
Dám cá là lò sưởi cũng muốn đánh chết ta, chỉ là hiện tại y không đủ khả năng.
Cho nên Vương Bội, lần sau ngươi phải chọn thân phận cẩn thận chút.
Nhiễm Thanh Vân lấy từ không gian ra đồ ăn và nước uống để Phó Kim Phong ăn nhẹ chút gì đó, sau mới cùng y leo trở lại xe đỗ ở bên ngoài.
Sau một đêm, trên xe chỉ xuất hiện thêm vài vết xước nhỏ cùng chút dịch hôi thôi do con xác sống nào đó đi ngang qua gây ra mà thôi.
Ngồi trên ghế phụ, Phó Kim Phong rất lâu rồi không cảm thấy thoải mái như hiện tại.
Nếu không phải bên ngoài kia vẫn không ngừng truyền đến tiếng gào rú của xác sống thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác sống đi ngang qua, y liền hoài nghi việc chính mình hiện tại chỉ là đang ngồi trên taxi đi tới chỗ làm như bao ngày bình thường cách đây hơn nửa tháng.
Nhiễm Thanh Vân lái xe vòng vòng trong trung tâm thành phố.
Phó Kim Phong nhận ra bởi vì ngã rẽ này y đã nhìn thấy không dưới ba lần rồi.
Phó Kim Phong vốn không muốn lên tiếng nhắc nhở xác sống bên cạnh đâu, nhưng mà nếu không nhắc, lần thứ tư vòng quay lại sẽ không còn xa nữa.
" Anh...!cái đó, lạc đường sao?" Phó Kim Phong cẩn trọng hỏi.
Nhiễm Thanh Vân có chết cũng không chịu thừa nhận mình không biết đường, tiếp tục trầm mặc đi.
Đống ngã rẽ này, rẽ thêm một lần nữa là được, mọi con đường đều dẫn đến đường lớn, mọi thất bại đều là bước đệm của thành công.
Lần này Nhiễm Thanh Vân thật sự tìm được tới trung tâm thương mại lớn của thành phố, cửa lớn mặc dù đóng chặt nhưng không thể làm khó được Nhiễm Thanh Vân, y chỉ cần sử dụng phương pháp tương tự như khi phá cửa hàng tạp hóa hôm qua là được.
Chất liệu tốt hơn, dày hơn đều không phải vấn đề, tăng thêm lực là được rồi.
Cửa lớn vừa mới bị đục một lỗ đủ cho một người đi vào, Nhiễm Thanh Vân áp sát cửa lớn, đang định kéo Phó Kim Phong lên trên để y vào trước, tiếng súng khô khốc vang lên bất ngờ chặn đứng động tác của y.
Nhiễm Thanh Vân cũng bị giật mình, phản ứng nhanh túm lấy Phó Kim Phong, bảo hộ ra sau.
" Xác...!xác sống sao?" Bên trong vang lên giọng nói đứt quãng sợ hãi.
" Không phải, hình như là con người." Có người khác lên tiếng đáp lại.
Truyện Điền Văn
" Con người? Cậu...!có bắn trúng người ta không?" Trong giọng thêm vài phần lo lắng.
" Hình như không trúng." Nếu thật sự bị bắn trúng, trừ khi đối tượng bị câm, nếu không chắc chắn sẽ kêu la thảm thiết rồi.:" Nhưng mà với trình độ bắn súng của tôi, khả năng trượt cũng rất thấp đi." Người nọ lại tự mình bác bỏ giả thuyết của mình.
Nhiễm Thanh Vân thật sự bị câm:"..."
Các ngươi đừng có khinh thường ta, ta cho dù không bị thương cũng sẽ không "kêu gào thảm thiết" đâu.
Phần lớn là bởi vì cơ thể này không cảm nhận được đau đớn.
Đồng nhất với không khí hoang mang bên trong trung tâm thương mại, Phó Kim Phong nhìn Nhiễm Thanh Vân chằm chằm không rời mắt, đáy lòng không kìm được lo lắng hỏi:" Anh có sao không? Có bị bắt trúng không?"
Nếu thật sự bị bắn trúng thì phải làm sao?
Khoan đã, mình đây là đang lo lắng cho y sao? Lo lắng cho một tên xác sống? Không..
không thể nào! Chắc chắn có nhầm lẫn ở đây.
Phó Kim Phong điên cuồng giằng xé trong lòng, y thật sự không thể chấp nhận được suy nghĩ lóe lên trong đầu mình khi đó.
Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình phức tạp của Phó Kim Phong, còn tưởng đấy là do y quá lo lắng cho mình mà thành, đáy lòng cực kì vui vẻ, xua xua tay với Phó Kim Phong ra hiệu mình vẫn ổn.
Nhiễm Thanh Vân huy động linh lực, đem vết thương sau lưng chữa lành, viên đạn găm trong da thịt cũng bị đẩy ra.
Xét trong một mặt nào đó, thân thể xác sống này cũng rất tiện, bị bắn trúng tim cũng không chết.
Tiếng súng khá lớn lúc trước thành công lôi kéo sự chú ý của đám xác sống bên cạnh, Nhiễm Thanh Vân không kịp hướng lò sưởi dỗ dành đã phải nhanh chóng kéo người vào bên trong.
Người bên trong thấy hai bọn họ bước vào cũng nhanh chóng trợ giúp dùng đồ vật cứng che lại cái lỗ hổng, ngăn chặn bước tiến của xác sống.
" Chào hai người, tôi là Kiều Nhất Quân, chỉ huy trưởng của tiểu đội này."
Tình thế vừa ổn định, Kiều Nhất Quân mặc trên người bộ đồ quân nhân đã dính bẩn nghiêm trang đứng trước mặt hai người, lên tiếng giới thiệu.
Nhiễm Thanh Vân không thể nói, người đáp lại chỉ có thể là Phó Kim Phong:" Xin chào, tôi là Phó Kim Phong, còn đây là...!bạn đồng hành của tôi...!tên..."
Phó Kim Phong ngập ngừng nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Y bây giờ mới nhận ra là mình chưa có biết tên của Nhiễm Thanh Vân a.