Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Kinh Sư

Tây thành buổi chiều sớm ngã bóng chiều tà, ở một cửa hàng bán trang sức có một vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu đang vui vẻ chọn những trang sức lung linh đẹp đẽ.

Bên cạnh vị tiểu thư thấy có năm tên cận vệ y phục bình thường luôn theo sát bên cạnh hòng bảo vệ. Bỗng một tên vẻ rất lo lắng lên tiếng nói.

"Tiểu thư.! Chúng ta tự ý chạy trốn đến đây hình như là không ổn lắm đâu."

"Không phải đã có Hàn Minh ngươi rồi đấy sao.?"

"Nhưng... nếu đại tỷ một lát phát hiện ra tiểu thư biến mất thì sẽ trách phạt tiểu nhân mất."

"Không sao đâu.! Dù sao thì ta cũng đâu có đi quá xa chỗ của lục tỷ đâu chứ. Với lại ta cũng đã cải trang rồi, nên sẽ không ai nhận ra ta được đâu."

"Nhưng..."

"Đừng càm ràm lắm lời nữa, ngươi hãy yên lặng một chút để ta chọn đồ đi mà."

Nói xong vị tiểu thư liền lập tức nhanh chọn được một miếng bạch ngọc tinh xảo vẻ rất đẹp khẽ nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ chắc sẽ rất hợp với cái này a."

Vẻ rất vừa ý, vị tiểu thư liền tính tiền rồi lập tức lại cùng với nhóm năm người cận vệ liền lại tiếp muốn đi dạo sang một cửa hàng khác.

Nhưng khi nhóm người của vị tiểu thư này mới chỉ vừa bước ra khỏi cửa hàng thì bỗng liền thấy, một nhóm ba mươi tên cưỡi ngựa tay cầm hung khí đang phi nhanh truy sát theo sau một chiếc xe ngựa.

- ---------...----------

Thất Tinh Lang

Nhóm Thất Tinh Lang gần hết buổi chiều thì cũng đã bắt đầu quay về lại tây thành, lúc này Đông Chí cùng với Hồ Thống đi cùng một xe ngựa thì bỗng thấy ở phía trước có hỗn chiến loạn đấu.

Hiện có thể thấy được một nhóm đông hơn ba mươi người đang tay không ngừng công kích một chiếc xe ngựa, còn có gần đó có năm tên cận vệ cùng với một vị tiểu thư cũng xui xẻo dính vào chuyện này.

"Hồ Thống.! Không tốt, ở phía trước có loạn chiến."

Nghe Đông Chí nói thế, Hồ Thống liền lập tức hơi lo lắng nói. "Hay là chúng ta quay lại đi đường khác đi."

"Được.!" Đông Chí liền đáp, xong lập tức ghìm cương ngựa lại muốn quay đầu.

"Cha... Lọc...cọc... lọc.. cọc..." Bỗng ngay lúc này phía sau lại nghe thấy một nhóm hơn ba mươi tên khác đang phi ngựa chạy đến.

"Sát...." Bỗng ba mươi tên kia liền hô lớn nhảy khỏi ngựa, vung ra vũ khí phóng lên tấn công mà không thèm để ý đến ai.

"Không tốt.! Chúng ta đã hết đường rồi." Đông Chí thấy vậy liền kinh hô.

"Hết cách.! Lập tức phá vòng quây chạy ra thôi." Hồ Thống liền lập tức cũng bước ra khỏi xe ngựa nói.

Tiếp lập tức Đông Chí, Hồ Thống tai bay vạ gió liền không biết vì sao cũng đã bị bao vây ở giữa trận chiến. Vậy nên cả hai hết cách đành phải nhảy ra đánh hướng ngược lại hòng muốn chạy ra bên ngoài.

- ---------...----------

Trên mái nhà cao gần đó thì bỗng thấy có năm bóng người ba nam hai nữ đang mắt nhìn xuống quan sát tình hình. Bỗng một tên trong nhóm lên tiếng nói.

"Lão Đại.! Hai người trong xe ngựa xem ra quả không tầm thường đâu."


Lão đại vẫn im lặng quan sát không trả lời, lão nhị thì bỗng đáp. "Ngay từ đầu khi ta nhìn thấy hai người đó bị theo dõi bởi những cao thủ thì đã nói là có vấn đề rồi mà."

Lão tam lại nói. "Nhưng chúng ta đi theo để làm cái gì đây."

Lão nhị còn chưa kịp trả lời cho lão tam rõ, thì bỗng nghe bên dưới có một tên dáng vẻ cầm đầu vung đao về xe ngựa nói.

"Phượng Kỳ Kỳ cô muốn sống thì hãy biết điều mà đưa ra Lưu Ly Huyết Phượng ra đi."

Nghe được vậy, tên lão tam liền như đã hiểu được mọi chuyện lên tiếng nói.

"À.! Thì ra là có bảo bối nha.! Đã vậy thì làm sao thiếu phần của Ngũ Tặc Vương chúng ta được chứ... ha... ha... ha..."

Bên cạnh tứ muội liền quay sang nhìn ngũ muội nhỏ nói. "Ngũ muội.! Thương tích của muội còn chưa khỏi hẳn, vậy nên muội cứ việc ở trên này đợi chúng ta đi."

Lão nhị bên kia cũng liền hướng lão tam nói. "Lão tam ngươi cũng chẳng hơn ngũ muội đâu, vậy nên tốt nhất thì ngươi cũng ở trên này quan sát thôi đi."

"Hả.! Như vậy sao được chứ." Lão tam liền vẻ khó chịu đáp.

- ---------...----------

Khu trung tâm kinh thương, lúc này ở một căn phòng khách lâu bỗng Tú Nghi vẻ đang rất vội vàng chạy vào phòng Hoàng Vi nói.

"Không xong.! Có người phỏng tay trên chúng ta, hiện đã bao vây lấy người đó rồi."

Hoàng Vi đang ngồi cùng với Hải Thanh Kiều nghe vậy liền lập tức cau mày đứng lên lên tiếng nói nhanh.

"Lập tức gọi người hành động, không thể để mất về tay đối phương được."

Tiếp Hoàng Vi liền dẫn đầu bước chân nói nhanh. "Chúng ta cũng mau xuất phát tới đó đi."

Hải Thanh Kiều thì vội nói. "Vậy chúng ta đi ngựa hay là phi hành tới đó đây."

"Đi ngựa đi, nếu phi hành thì sẽ lập tức làm kinh động triều đình đấy, mà lực lượng trong thành Kinh Sư quả không nhỏ đâu." Tú Nghi vẻ hiểu biết liền đáp.

"Chuẩn bị mau đi.! Chúng ta lập tức lên đường." Hoàng Vi liền cắt ngang nói với mọi người.

Liền Hoàng Vi, Tú Nghi, Hải Thanh Kiều, và cái tên nam nhân duy nhất kia cũng lập tức vội lên đường chạy đến tây thành.

- ---------...----------

Thất Tinh Lang

Ở một hướng khác có một xe ngựa hiện cũng đang quay về tây thành, mà xe ngựa này không ai khác mà chính lại là của Đinh Lực và Cương Liệt đang rất thong dong nhẹ đánh xe ngựa quay về.

Bỗng lúc này Hồng Ca đang vội nhanh phi ngựa chạy nhanh trên đường tới, lập tức Hồng Ca liền hô lớn.

"Đinh Lực ca.! Đông Chí, Hồ Thống gặp chuyện rồi, mọi người hãy nhanh chạy qua hổ trợ mau."

"Ở nơi nào.?" Đinh Lực không cần hỏi là bị làm sao, mà liền vội hỏi ở chỗ nào.

"Ở con đường phía đông, chỗ cửa tiệm lớn trang sức." Hồng Ca liền đáp.

"Được.! Chúng ta sẽ lập tức qua ngay." Nói xong Đinh Lực liền đánh xe ngựa quay đầu lại ngay lập tức.


"Mọi người hãy mau đến đó trước đi, còn đệ sẽ nhanh chạy về gọi thêm viện trợ đây." Nói xong Hồng Ca liền không đợi trả lời thì lập tức quất roi phi ngựa đi ngay.

"Viện trợ... Xem ra chuyện không nhỏ đi." Cương Liệt nhỏ nói xong thì liền lại lập tức rất lo lắng cho những huynh đệ của mình.

- ---------...----------

Trang viện: La Thần

Sau khi La Thần nghe được rõ ràng mọi chuyện thì bỗng mắt có chút sắc lạnh, mặt rất tức giận nói.

"Là bọn họ vô cớ bao vây đánh người của chúng ta sao.?"

Bá thúc hiện cũng không rõ ràng tình hình lắm nên cũng không biết trả lời thiếu gia thế nào, bỗng Hồng Ca lúc này cũng đã sau một hồi thở dốc thì liền cũng chạy vào hướng La Thần đáp.

"Thưa thiếu gia.! Hồng Ca cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy là nhóm tấn công họ rất đông, những hơn năm mươi người hung khí loạn chém, còn Đông Chí và Hồ Thống thì hiện đang bị bao vây ở bên trong."

La Thần nghe vậy thì liền biết sự việc còn chưa có rõ ràng lắm, nhưng bỗng La Thần nhớ lại cái nhiệm vụ của hệ thống thì liền như đã đón ra được mười phần.

Do hiện La Thần đã có thể đoán ra được đối phương là ai nên liền lập tức đã có phương án hành động rồi, thế là La Thần liền lập tức lên tiếng nói.

"Nhất Đẳng Yêu Quân, Nguyệt Vệ lập tức theo ta.!"

"Đại ca ca.! Còn Tiểu Bạch Bạch nữa." Tiểu Bạch hiện cũng muốn đi theo nên vội lên tiếng nói.

"Ầy... Chuyện này đại ca ca đã có thể đoán được nó là gì rồi, nên không cần Tiểu Bạch Bạch phải đi theo đâu."

"Nhưng... Đánh nhau rất nguy hiểm a.."

"Không sao.! Tiểu Bạch Bạch hãy ở nhà bảo vệ cho mẫu thân tỷ tỷ của Bạch Bạch đi."

"Hừ... Muội ấy không phải nữ nhi của muội." Song Ngư vẻ giận dỗi nói.

"À... à... là huynh lỡ lời.. lỡ lời thôi..."

Nói xong La Thần liền muốn chạy nhanh, thế là liền cùng với Nhất Đẳng Yêu Quân và Nguyệt Vệ lập tức rời đi ngay.

Nhưng khi ra tới ngoài thì La Thần bỗng nhận ra một điều là xe ngựa nhất thời không đủ cho đông người như vậy đi được. Thế là La Thần lại hơi suy nghĩ thêm một chút rồi mới lên tiếng nói.

"Chúng ta phi hành đến đó đi." Lập tức La Thần liền xuất ra Hắc Xích Phượng cùng với mọi người lập tức phi nhanh phía đường đông.

"Phi hành...!" Những người hiểu chuyện như Hoa Thiên tỷ, Bá thúc, Hồng Hiên Nhiên, và toàn bộ người Hồng Gia thấy vậy thì liền lập tức rất thất kinh chấn động.

Bởi họ biết rằng việc tự tiện phi hành trong thành Kinh Sư nó là chuyện đại kị như thế nào, không những họ mà lúc này tây thành nhiều dân chúng cũng đã phát hiện ra điều điên rồ của La Thần rồi.

"Phi hành trong thành.... Í...... Bọn họ là ai nha.... Bọn họ có phải là bị điên rồi hay không a... Điên rồi... điên thật rồi a...."

Tây thành dân chúng mắt tất cả liền nhìn lên trên không kinh ngạc không thôi, miệng thì cũng vội hỏi người bên cạnh xem có ai biết đám người kia là ai không.

- ---------...----------

Phủ đệ: Tây Kỳ


Kỳ Long lúc này đang ở phòng mình xem xét văn thư thì bỗng có người liền rất vội vàng chạy vào hô.

"Lão gia.... lão gia... có chuyện... có chuyện a..."

Kỳ Long nghe vậy liền cau mày nghiêm mặt nhìn lão tổng quản nói. "Có chuyện gì.?"

"Lão gia.! Tây thành xuất hiện một nhóm người dám phi hành trong thành."

"Kẻ nào to gan.!" Kỳ Long liền quát lớn hỏi.

"Bẩm hiện vẫn chưa rõ đối phương là ai, nhưng vài vị phó tướng đã hành động phi hành đuổi theo rồi."

"Hừ... Lão phu thật cũng muốn đi xem là cái tên nào dám lộng hành trên địa bàn Tây Kỳ ta." Vẻ mặt rất tức giận, lão Kỳ Long liền đứng dậy rời phòng đi ra ngoài ngay lập tức.

- ---------...----------

Ở một nơi khác ở tây thành, lúc này có một lão nhân gương mặt uy nghi đang ngồi ở một quán trà lâu uống trà. Bỗng liền có một tên cận vệ chạy vào nhỏ thông báo.

"Hoàng thượng.! Tây thành có biến, chúng ta hãy lập tức hồi cung thôi."

"Là có chuyện gì.?"

"Bẩm hoàng thượng.! Tây thành xuất hiện một nhóm người đang tự tiện phi hành trong thành."

"Hử... Kẻ nào lại dám to gan như vậy.?" Nhỏ nói xong hoàng đế liền quay sang người bên cạnh nói.

"Quốc cửu.! Người hãy đi xem thử một chút xem."

"Tuân mệnh hoàng thượng.!" Nói xong lão Quốc cửu liền lập tức rời đi ngay.

- ---------...----------

Đường đông trước cửa hàng trang sức lớn, lúc này ở đây năm tên cận vệ đang bảo vệ vị tiểu thư kia hiện bốn tên đã bị thương nằm yên trên đất, chỉ còn duy một tên Hàn Minh là vẫn còn trụ được.

Lúc này Hàn Minh đang đứng trước vị tiểu thư loạn chém hòng bảo vệ cho vị tiểu thư đang ở phía sau hắn. Vị tiểu thư thì mặt mày đã rất hoãn sợ rút sâu một bức tường bên đường.

"Ai cản đường giết hết...." Bỗng trong số đám người kia có người quát tháo.

Hàn Minh lòng càng gấp gáp muốn phá vòng quây chạy ra bên ngoài, tay không ngừng vung kiếm đánh chặn. Nhưng bỗng lúc này có một tên liền xuất hiện cực nhanh tung một cước trúng ngay bên hông của Hàn Minh.

"Ứ..." Lập tức Hàn Minh bị văng ra đập vào tường bên đường đau đớn không thể đứng lên được.

Vị tiểu thư thấy vậy liền rất hoãn sợ nói. "Các ngươi không được tới gần... ta... ta... là thất công chúa của Ngô Quốc đấy,... nếu mà ta có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng sẽ không chạy thoát được đâu."

"Hử... Thất công chúa sao... ha... ha... ha... Nếu cô là công chúa thì lão tử đây chính là lão thái hoàng của hoàng đế lận đó nha... ha... ha... ha..." Một tên tặc tử liền trào phúng nói.

"Không được tới gần... Á..." Thất Công Chúa liền sợ hãi la lớn.

Tên tặc tử chẳng hề quan tâm liền vung đao hòng muốn một đao chém chết. Thất công chúa liền hai mắt nhắm nghiền sợ hãi gục đầu xuống không dám nhìn.

Nhưng bỗng lúc này Hàn Linh không biết đã đến từ bao giờ liền một đường đánh từ ngoài đi vào. Khi đến chỗ thất công chúa thì cũng vừa kịp đến chắn ngang trước mặt Thất Công Chúa vung kiếm chém ngay trước ngực của tên tặc tử kia.

"Xoẹt...." Tiếng kiếm sắc bén nhẹ cắt đứt da thịt.

"Á..." Lập tức tên tặc tử liền la lớn thất thanh trong đau đớn.

"Cô là ai hả..." Một tên tặc tử khác liền quát lớn.

"Cẩm Y Phó Thiên Hộ.! Hàn Linh. Hộ giá chậm trễ mong công chúa thứ tội."

"Hàn Linh tỷ tỷ.!" Thất Công Chúa liền trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhìn về phía sau bóng lưng của Hàn Linh.


"Cái gì... Cẩm Y Vệ..." Những tên tặc tử nghe vậy liền biết sự việc không ổn, vậy nên lập tức liền lui lại một khoảng lên tiếng hướng tên cầm đầu nói.

"Lão đại.! Có biến."

Thất Công Chúa thấy những tặc tử kia đã sợ hãi không dám công kích nữa thì liền vội tiến lên ôm chặt lấy một bên tay của Hàn Linh run rẩy nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ.! Muội rất sợ..."

Hàn Linh liền cũng quay lại vuốt nhẹ bờ vai của thất công chúa nói. "Không sao.! Đã có hạ quan ở đây rồi."

- ---------...----------

Gần đó tên cầm đầu hiện cùng người của mình đang bao vây xe ngựa của Phượng Kỳ Kỳ không ngừng tung chiêu kèm khí lực oanh động cổ xe ngựa.

"Ầm..." Bỗng xe ngựa cũng đã không chịu nổi vỡ nát tan tành.

Liền lập tức thấy bên trong xe ngựa hai bóng hình lập tức phi nhanh lên cao ra bên ngoài. Lúc này có thể nhìn thấy Bạch nương tử một tay đang ôm lấy eo nhỏ của Phượng Kỳ Kỳ mà bay ra, mà Phượng Kỳ Kỳ lúc này sắc mặt hiện đã tím tái đáng sợ, giống như là đã bị trúng độc khá nặng rồi.

"Bắt hai ả ta lại." Tên cầm đầu liền hô lớn.

Tiếp tên cầm đầu liền xung phong bay lên trước vung đao muốn chém cho Bạch nương tử bị thương. Bạch nương tử mắt thấy vậy nhưng không thể né tránh, nên liền có chút hoãn loạn thất kinh.

Bỗng ngay lúc này từ trên cao xuất hiện một bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh vung kiếm đánh chặn đao lớn của tên cầm đầu kia.

"Bang...." Lập tức một âm thanh chác tai liền vang lên.

Tên cầm đầu bất ngờ bị đánh cho lui lại, mắt liền kinh nghi nhìn lại người mới đến lên tiếng nói.

"Các hạ là ai.?"

"Là ai không quan trọng, quan trọng là hai cô nương này sẽ là của bọn ta." Lão nhị nhóm Ngũ Tặc Vương liền bá đạo nói.

"Hừ... ngông cuồng." Tên cầm đầu tặc tử liền tức giận lại phi thân lên vung đao chém về tên lão nhị Ngũ Tặc Vương.

"Hừ... Đám tặc tử các ngươi xem ra không phải hạng bình thường nha." Lão nhị liền Ngũ Tặc Vương vẻ rất cẩn thận nói. Xong liền cũng lập tức phi xuống tiếp chiêu.

"Bang... Bang... Bang..." Nơi này bỗng âm thanh loạn đấu vang lên đinh tai.

"Ầm... Ầm... Ầm..." Những người dân tuy đã chạy khá xa nơi này nhưng hiện cũng có thể nghe ra rõ ràng những âm thanh lớn.

Bạch nương tử lúc này đã đỡ Phượng Kỳ Kỳ ngồi dựa vào tường ở bên đường vẻ rất lo lắng nhỏ nói.

"Kỳ Kỳ.! Tỉnh... tỉnh dậy đi a..."

Tiếp thấy Phượng Kỳ Kỳ không động tĩnh, Bạch nương tử cơ thể đã mệt mỏi cùng với nhiều thương tích trên người, mắt liền tiếp nhìn lại cái người vừa đến giúp đỡ cho bọn họ.

Lúc này có thể thấy tên cầm đầu tặc tử và tên lão nhị Ngũ Tặc Vương hiện đang đánh nhau rất ngang tài ngang sức khó phân thắng bại.

Lão Đại Ngũ Tặc Vương thấy vậy liền không muốn dây dưa lâu sinh biến, nên liền lập tức cũng phi thân xuống tung chiêu đánh về tên cầm đầu tặc tử kia.

Tên cầm đầu tặc tử bỗng dưng cảm nhận được sự nguy hiểm nên liền muốn thu đao quay người lại, nhưng hắn nào có phải đối thủ của lão đại Ngũ Tặc Vương đâu chứ. Vậy nên hắn liền bị trúng ngay một kiếm ngay bên vai lập tức bị văng lại xuống mặt đất.

"Ầm..." Liền âm thanh chấn mạnh vang lên.

"Phóc.! Phụt..." Tên cầm đầu tặc tử liền miệng phun máu.

Bỗng ngay lúc này một hướng khác có một tên trong nhóm tặc tử cũng liền hướng tên cầm đầu bên này hô lớn.

"Lão đại.! Có biến."

- ---------!!!----------

Tự sự: Do truyện hiện đang có rất nhiều tình tiết ẩn đang đồng cùng xảy ra chung dòng thời gian của La Thần, vì thế để tránh nhầm lẫn hay sai sót nên mình sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, vậy nên chương sẽ ra có chút chậm nha mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận