Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Kinh Sư

Dân chúng thành Kinh Sư sau một hồi hoãn loạn thì liền thấy quan binh rất đông xuất hiện trấn áp bảo tất cả hãy mau về nhà.

Liền dân chúng cũng lờ mờ đoán ra được rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra, cứ vậy nên hầu như toàn thành đều không ai là có thể ngủ được. Cứ vậy tất cả vẫn bất an trong lòng, liền cứ cùng nhau bàn tán rất sôi nổi về việc của ngày hôm nay.

"Này... Ngươi nghĩ Song Ngư Hoành Lâu sẽ có kết cục như thế nào.?"

"Này... Huynh thấy Song Ngư Hoành Lâu hôm nay bày hát nào là hay nhất.?"

"Này... Nếu Song Ngư Hoành Lâu đích thị là tán tiên thật thì sao.?"

"Này... Hoàng thất đích thị là chân mệnh thiên tử đó.!"

"Này... Nếu Song Ngư Hoành Lâu về sao sẽ không còn nữa thì ngươi nghĩ sao.?"

"X... x... o... o..." Cứ vậy không ngừng các vấn đề đều được mọi người bàn luận rất sôi nổi.

- ---------...----------

Tây thành Kinh Sư hiện cũng rất đông thôn dân thôn Tích Hà hiện cũng bị triều đình ngăn lại không cho quay về, liền cả nhà Trương lão cũng không ngoại lệ bị giữ lại.

Trương lão thở dài mắt nhìn xa xăm khẽ lên tiếng. "Ngài ấy thật sẽ rời đi rồi sao.!"

"Hàizz..." Liền thở dài một hơi, tiếp Trương lão quay sang người nhà nói. "Minh Thành.! Bảo nhi đứa nhỏ thế nào rồi."

"Thưa nhạc phụ.! Bảo nhi hiện tuy vẫn còn yếu, ấy nhưng nhìn thì cũng đã có biến chuyển hơn nhiều rồi."

"Tốt.!" Trương lão đáp lời xong lại khẽ nói. "Xem ra ngài ấy được đồn đoán là Du Trần Tán Tiên nó cũng không ngoa rồi đi."

Tiếp thành Kinh Sư tới giữa đêm thì chuyện mọi người thấp thỏm lo lắng nó cũng liền lập tức xuất hiện rồi.

"Gào... gào...." Một tiếng gầm lớn liền chấn động cả thương khung, mạnh chấn thập phương gầm rống vang lên trong đêm khuya gió lạnh.

"A... Tới rồi... Tới rồi... Cuối cùng nó cũng tới rồi... X... x... o... o..." Cả thành Kinh Sư liền một phen không ngủ, nơm nớp lo lắng đưa mắt nhìn về hướng chân trời xa xăm tây thành.

- ---------...----------

Rừng Phong Lâm: Bí động.

Hỏa hồ Tiểu Ly cùng người của mình hiện vẫn không ngừng truy tìm dấu vết của La Thần, tuy có vẻ rất vô vọng nhưng Hỏa hồ vẫn không chịu từ bỏ buông tay. Liền cứ vậy nhóm người đang bận rộn tìm kiếm thì bỗng ngay lúc này...

"Gào... gào...." Tiếng hung thú mạnh mẽ xé nát thương khung rất chấn động liền vang lên.

"Gào... E... e... Hú... hú... hú... Gừ... gừ.... ó... ó..." Liền chúng yêu thú nhỏ yếu lập tức trở nên rất loạn động không ngừng sợ hãi gầm rống không ngừng.

Thanh Túc nghe ra liền rất cau mày nói. "Hử... Hồn thú có đến tận hai con.! Đây rốt cuộc là có chuyện gì nha."

Bạch Ô Tử cũng cau mày nói. "Đúng thật có chút kỳ lạ.!"

Cung Đàn Nhi cũng nói. "Bên ngoài rừng Phong Lâm mà cũng có những hai Hồn Thú mạnh mẽ như vậy sao."

Lôi Lam Thanh cũng khó hiểu nói. "Hướng đó chính là Ngô Quốc gì đó thì phải."

Tiểu La Lị nhỏ nhất hiện không còn gì để nói, liền chỉ biết chóng cầm nhìn chằm chằm lấy mọi người.

Mọi người đang khó hiểu thì bỗng lúc này Hỏa hồ Tiểu Ly cô ấy lại rất thất kinh lấp bắp lên tiếng nói.

"Hồn thú... Hồn thú... Hai hồn thú này... này... chính là thân vệ của huynh ấy..."

"Cái Gì...." Thanh Túc, Bạch Ô Tử, Cung Đàn Nhi, Lôi Lam Thanh, Tiểu La Lị liền lập tức rất kinh ngạc.

"Không sai.! Khí tức đó là hai hồn thú bên cạnh huynh ấy đấy. Mau... mau lên... Chúng ta hãy mau đến đó."

Thanh Túc liền hơi lo lắng nói. "Ly tỷ.! Nhưng hướng đó nó là bên ngoài rừng Phong Lâm đấy, đoán không sai thì nó chính là nơi của con người."

"Hừ... Sợ gì chứ.! Nếu dám động đến chúng ta, thì cứ việc giết hết là được."

Dứt lời Hỏa hồ Tiểu Ly liền dẫn đầu hướng phía phát động tiếng gầm lớn nhanh chóng lao đi. Thanh Túc, Bạch Ô Tử, Cung Đàn Nhi, Lôi Lam Thanh, Tiểu La Lị liền cũng buộc phải theo sau.

Phía dưới đám người thì lại thấy có hai huynh đệ Ma thú cũng dõi mắt nhìn thấy tất cả, liền một tên lên tiếng nói.

"Đại ca.! Tam muội đây là thật muốn ra chỗ con người sao.?"

"Không tốt.! Nhị đệ, chúng ta cũng hãy đi theo giúp tam muội một tay đi."

"Được.!"

Thế là cả hai liền cũng nhanh phía sau đuổi theo, liền cả hai cũng cảnh giới không kém, lập tức cũng nhanh như thiểm điện vụt lao nhanh rời đi.

- ---------...----------

Rừng Phong Lâm nơi sâu hơn một chút nữa liền thấy một nhóm người đông đúc của Đại Hiền Triết Thái Mỹ Kim đều đang ở đây.

Thái Mỹ Mỹ thuộc Thái Vệ hiện đang hướng một nam nhân nhã nhặn nói. "Này.! Trần Ngọc Cát ngươi xem ra cũng tài giỏi quá nhỉ, vừa được nhận vào thì đã được điều động đi hành động cùng rồi."

Nam nhân nhã nhặn Trần Ngọc Cát liền đáp. "Thái Mỹ Mỹ tỷ quá lời.! Ta cũng chỉ là may mắn mà thôi."

"À.! Nhưng mà tỷ tỷ này, tỷ có biết lần này chúng ta không ngại xa xôi chạy đến đây là làm cái gì không.?"

"Cái này sao..." Hơi ngập ngừng nghĩ trước sau gì thì mọi người cũng biết mà thôi, vậy nên Thái Mỹ Mỹ chẳng dấu giếm liền nói.

"Lần này chúng ta là đi hổ trợ cho nam nhân của tỷ tỷ đấy.!"

"Hả.... Đại Hiền Triết ngàn năm qua chưa từng có lời đồn rằng có nam nhân mà.! Sao bây giờ lại là nam nhân của Đại Hiền Triết rồi."

"Ngàn năm chưa từng.! Chứ không phải nói là trước đó là không có, Bởi trước khi là Đại Hiền Triết thì tỷ tỷ đã có nam nhân của riêng mình rồi."

"A... Vậy... vậy... Cũng chính nói là nam nhân đó ngàn năm vẫn chưa từng xuất hiện sao.?"

"Cái này thì ta cũng không rõ ràng lắm.! Nhưng đúng thật là tỷ tỷ có một người nam nhân."

Ở một cái cây to lớn, hiện trên đỉnh ngọn đại thụ này thấy Thái Mỹ Kim đang đứng ở đây. Hiện cô bỗng lên tiếng hỏi người bên cạnh.

"Thái Hắc Kỳ.! Tung tích của Tiểu Tinh và Tiểu Kim thế nào rồi.?"

"Do hai tiểu thư khi rời đi đã cắt đuôi nhóm thân vệ, vậy nên hiện cũng rất khó để biết được hai tiểu thư là đi hướng nào."

"Thái Bạch Kỳ.! Vậy còn phía bên Hỏa chủ thì sao.?"

"Phía bên Hỏa chủ thì vẫn thấy đang chăm chú tìm dấu tích của người đó, mà hiện thấy thì vẫn chưa có gì khả quan cả."

"Hàizz..." Thái Mỹ Kim liền thở dài cảm thấy sự việc nó quá là bế tắc.

"Gào.... gào...." Tiếng gầm hai Hồn thú bỗng xé rách bầu trời chấn động dữ dội chợt vang lên.

Liền ở gần đó có một nữ nhân mắt vẫn hửng hờ bàng quan lập tức giật mình ngẩn đầu hít mắt, lên tiếng với người bên cạnh.

"Thạch Tử.! Ngươi có cảm nhận thấy có một khí tức nhỏ bé quen thuộc kia không.?"

"Ừ.! Ta cũng đã cảm nhận được."

"Thạch Tử.! Chúng ta đi qua xem một chút đi."

"Được.! Tinh Sưu cô cũng hãy thử liên hệ với người của mình đi, đề phòng có biến."

"Ừ.!"

Thạch Tử và Tinh Sưu chẳng hề bận tâm với đám người của Thái Mỹ Kim liền không cần bảo ai, lập tức phi thân lao đi mất.

Tiếp ở một cành cây lớn thấy có một nam nhân y phục một màu đỏ xẩm đang ngồi thiền mặc chúng nhân, lúc này cũng liền mở bừng mắt ra khẽ nói.

"Hử... Khí tức nhỏ kia sao lại có cảm giác rất là quen thuộc như vậy chứ.? Nó... nó.. giống như là... Đúng Rồi..."

"Hắc Xích Phượng...!"

Nói xong y liền cũng không hai lời lập tức cũng rất chấn động mà phi thân rời đi ngay. Nhóm người Thái Mỹ Kim thấy vậy liền rất bất ngờ không hiểu chuyện gì.

"Tỷ tỷ.! Hồng Trấn Thiên hắn là có chuyện gì mà gấp gáp như vậy a.?"

"Tỷ cũng không biết nữa.!"

Bỗng ngay lúc này một nữ nhân khác vội vàng phi thân lên báo. "Tỷ tỷ.! Hồng Trấn hắn nói đó là Hắc Xích Phượng."

"Cái gì... Diễm Kha muội là nói gì...."

"Là Hắc Xích Phượng.!"

- ---------...----------

Gần núi Tích Lôi: La Thần

La Thần lúc này tựa ma thần hợp cùng một đôi cánh hắc xích lớn nhìn thôi cũng thấy rất đáng sợ, liền trong ánh trăng mờ ảo càng nhìn ra rất dị thường.

La Thần sau một hồi thét dài chấn động thương khung, tiếp hắn lập tức xuất ra tất cả pháp khí trong không gian giới.

"Keng... keng... keng..." Thanh âm pháp khí khẽ va chạm vào nhau trong ánh sáng trăng mờ khiến rất ghê rợn.

Liền lúc này các pháp khí từ kích, thương, kiếm, đao và nhiều thứ khác cứ tựa như hào quang bao quanh một vòng lớn từ từ xoay tròn bao lấy La Thần.

Bạch Ngư Long, Hắc Ngư Long thì vẫn một thân hình to lớn kia, cứ không ngừng trên bầu trời xoay vòng quanh La Thần.

Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư lúc này bỗng bay lên cao động dụng khí lực hô vang chấn động cũng không kém.

"Hồng Ngư Hải Đảo...."

"Hưu.... ưu...." Liền một thanh âm hú dài của một loài đại ngư nào đó liền thất thanh hú dài trong đêm.

Tiếp lập tức một vùng rất rộng liền được một màu đỏ thẫm rực rỡ soi sáng cả một vùng trời rộng lớn.

Nhờ vậy nên hiện tất cả liền cũng đã có thể thấy rõ ràng hơn tình hình lúc này, nào là thiên binh vạn mã nhiều không tả siết, nào là cường giả, tướng lĩnh cưỡi yêu thú bay đầy trời.

Hình ảnh đông đúc chấn động lòng người kèm thêm một một đỏ rực soi sáng liền càng thêm rất kinh hãi.

La Thần mắt nhìn địch nhân đông đúc đã bao vây tứ phía đang dần dần thu hẹp khoảng cách, mắt hắn liền rất không còn điềm tĩnh được nữa rồi.

"Lãnh Điệp.! Tiếp lấy..."

La Thần liền vung tay một món pháp khí lập tức hướng Lãnh Điệp lao qua, Lãnh Điệp nhanh tay đón lấy liền nhận ra đó là một khúc quyền trượng ngắn ngún tựa như trùy đầu lớn.

"Du Điệp.! Tiếp lấy..."

Du Điệp cũng được La Thần vung cho một thần nỏ một màu thanh ngọc bích rất xinh đẹp lạnh lẽo. Du Điệp tiếp được mắt nhìn rất ưu thích lập tức động dụng khí lực kích hoạt pháp khí.

Mọi người thấy vậy đều liền hiểu thiếu gia là đang muốn làm gì rồi, liền vậy mọi người cũng không sợ chết lập tức cũng động lực muốn quyết chiến một trận.

La Thần mắt nhìn còn rất nhiều người còn chưa có một món pháp khí phù hợp cho bản thân, thấy vậy La Thần liền có chút tự trách lúc trước không chịu đầu tư cho bọn họ làm chi chứ. Để rồi hiện hệ thống đã bị phong bế thì hắn cũng rơi vào trong bế tắc luôn rồi.

Nhóm Nguyệt Vệ ba mươi mốt người tuy vũ khí không thuộc hàng pháp khí gì, ấy nhưng hiện cũng không biểu hiện sợ hãi lập tức cũng rút bán nguyệt kiếm ra chuẩn bị đại chiến.

Riêng Tiểu Nguyệt là từng tốn trăm ngàn lượng kia thì hiện giáp y rất bá khí, hai thanh bán nguyệt kiếm dài tựa như thương nó cũng rất mạnh mẽ xuất động dị hoả thanh sắc.

Hồng Gia Trang cũng là tất cả lập tức xuất động bán nguyệt kiếm không hề sợ hãi, riêng Hồng Oa, Hồng Nhan, Hồng Y, Tiểu Châu, và một số người không tu luyện thì cứ quay quanh cùng nhau ở giữa trận hình.

Nhất Đẳng Yêu Quân thì mười bảy người lập tức phi lên động dụng khí lực hòng muốn chiến đấu.

Thất Tinh Lang và Thập Ngũ Giai Nhân cảnh giới thấp đáng thương thì chỉ có thể bao quanh hòng bảo vệ những người không thể chiến đấu.

Hồng Cô bà bà cùng Hồng Kỳ Yên thì ở giữa trung tâm hòng chỉ đạo nhóm người bảo vệ thật tốt những người không thể chiến đấu.

La Tiểu Kim lúc này cũng muốn xuất động trợ giúp La Thần thì liền bị Tiểu Tinh ngăn cản nói.

"Muội huyết mạch con người, cảnh giới cũng là quá thấp vậy nên muội hiện hãy cứ việc ở dưới này cùng mọi người đi."

"Nhưng..."

"Được rồi.! Không nhưng gì hết... Cứ để tỷ trợ giúp cho đại ca ca là được rồi, còn muội thì cứ ở dưới này trợ giúp mọi người đi."

"Ờ..." La Tiểu Kim vẻ liền chỉ biết an phận mà thôi.

- ---------...----------

"Ha.... ha... ha...." Bỗng một tiếng cười lớn miệt thị vang lên. "Đây là nhóm Song Ngư Hoành Lâu đó hay sao.... Ha... ha... ha... Buồn cười chết ta mất... ha.. ha.."

"Ha.. ha... Chỉ là một đám vài người, ấy vậy mà Ngô Quốc lại điều động lực lượng cường đại như vậy làm gì nha..."

"Giáo chủ Thanh Huyền Môn Thanh Cao Bằng huynh đây chớ khinh địch nha.!"

"Sợ gì chứ.! Cũng chỉ có vài tên là có thực lực, còn bên chúng ta thì quân số thật rất đông đúc rồi đi."

"Ồ... Vậy Thanh huynh hôm nay là đem đến bao nhiêu nhân lực vậy.?"

Thế là lão Thanh Cao Bằng liền lên tiếng giới thiệu qua nhóm người của mình gồm có.

- Thanh Huyền Môn

Giáo chủ: Thanh Cao Bằng

Phó giáo chủ: Không Thi Hữu

Đại trưởng lão: Lưu Trữ Đức

Nhị trưởng lão: Phá Lĩnh Không

Đệ tử tinh anh: ba trăm người.

Còn có hai môn phái khác như Mạc Nguyệt Môn, Huyết Anh Giáo cũng lực lượng tinh anh không kém phần.

Riêng Tiệp Khác Giáo thì hiện chỉ thấy những trưởng lão và các đệ tử tinh anh mà thôi, còn về những người thân phận lớn hơn vẫn chưa thấy xuất hiện.

Và còn thấy có một môn phái nữa, hiện tất cả đều mạn che mặt đứng im lặng cách một khoảng với mọi người không có tiếp xúc. Vậy nên hiện cũng không rõ bọn họ là môn phái nào đến, mà hiện chỉ biết là cái môn phái của bọn họ rất đông chỉ toàn là nữ mà thôi.

- ---------...----------

La Thần cùng người của mình hiện ánh mắt sắc lãnh không sờn, liền lúc này bỗng lão Quốc cửu dẫn đầu mười người giáp trụ bá khí từ từ tiến đến trước mắt La Thần lên tiếng.

"La Thần ngươi còn gì muốn nói nữa không.?"

"Hừ... Thì ra lúc sớm ở buổi biểu diễn tuyệt không thấy lão, đó là bởi lão đang bận đi chuẩn bị cái này sao.?"

"Ha... ha... ha... Biết thì cũng đã muộn rồi đi.!" Tiếp lão lại nhìn về phía nhóm hai vị công chúa ở phía dưới lên tiếng. "À... Còn có tám người Thập Bát Thiên Sát các ngươi cũng là hãy mau bước ra chịu trói đi."

La Thần đảo mắt thấy các tướng lĩnh của Thiết Kỳ Quân và bốn lão Tứ Bất Tượng cũng là đang rất mỉa mai nhìn La Thần, phía sau thì lại có bốn vị hoàng kim giáp cũng là rất hả hê nhìn La Thần.

La Thần trong đầu nhẩm tính rất nhiều cách, ấy nhưng hiện không có cách gì là có thể toàn vẹn rồi đi được cả. Liền hắn rất bất lực thống hận, hận mình yếu kém cùng rất ngu ngốc quá mà.

Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư bỗng tới gần La Thần lên tiếng. "Thiếu chủ.! Phải hi sinh mọi người thôi, riêng ngài thì ta sẽ hộ tống ngài và Thanh Ngư muội ấy phá vòng vây mà rời đi."

"Hi sinh sao.!" La Thần mắt đảo nhìn hết mọi người trung thành theo mình kia, bỗng lên tiếng.

"Hồng Ngư tỷ.! Tỷ giúp ta bảo vệ thật tốt Song Ngư rời đi đi. Còn ta... ta muốn cùng ở lại với mọi người đến cùng."

"Thiếu chủ.!"

"Tỷ đừng nói gì nữa.! Ý ta đã quyết rồi. Vậy nên tỷ hãy giúp ta đưa Song Ngư rời đi đi."

"Thiếu chủ.! Ta..."

Lão Quốc cửu bỗng lại nói. "La Thần ngươi không cần suy nghĩ thêm làm gì đâu, bởi hiện trừ khi là thần tiên hạ thế thì mới thay đổi thế cục được mà thôi."

"Hừ... Sống có gì vui... Chết có gì buồn...." La Thần ngạo nghễ khinh cuồng liền lập tức hô lớn.

"Đánh........"

"Gào.... gào...." Hai Ngư Long liền gầm lớn chấn động thiên không động thân lao quanh.

"Xích.... Xích.... Xích...." Lập tức Hắc xích từ thiên không lập tức xuất hiện bắn phá lao xuống phía dưới.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Mặt đất bỗng cũng bị cái gì đó mạnh chấn vỡ nát.

"Xích... Xích... Xích..." Liền cũng xuất hiện rất nhiều hắc xích phá đất mà lao lên thiên không.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Trên dưới hắc xích gặp nhau liền nặng nề khóa chặt lấy nhau tạo thành tầng tầng cột hắc xích to lớn.

Phía bên triều đình cũng biết nhóm La Thần không dễ đối phó, liền các cường giả sẽ là người xuất động chiến đánh trước.

"Lên...." Nguyên Sư Công dũng mãnh lập tức cùng ba người Tứ Bất Tượng còn lại liền lao nhanh đi qua.

"Lên...." Thiết Kỳ Quân tám vị tướng lĩnh cũng lập tức xuất kích.

"Hừ... Lên...." Bốn vị hoàng kim tướng lĩnh phía sau cũng lao lên.

"Tám người phản bội các ngươi nạp mạng đi.... Lên...." Mười Thập Bát Thiên Sát phía sau lưng lão Quốc cửu cũng lập tức hướng phía dưới nhóm người đang được bảo vệ lao qua.

"Ha.. ha.... ha.. Hai tiểu hồn thú ngươi để xem hôm nay có ai sẽ đến cứu các ngươi đây.!" Lão Quốc cửu dứt lời liền phi nhanh lên cao hướng hai Ngư Long công kích.

Cường giả các môn phái liền cũng không nhiều lời lập tức xuất động lao qua công kích nhóm người của La Thần.

La Thần hai mắt có chút tuyệt vọng nghĩ bên mình thực lực đa số chỉ ở hàng trung đẳng mà thôi, chỉ có vài cá biệt là thật sự mạnh mẽ thôi. Ấy nhưng phía quân địch thì là hiện rất nhiều người mạnh mẽ rồi a....

"A......" La Thần tuyệt vọng la lớn phóng thích rất nhiều pháp khí bắn phá thập phương khắp nơi.

"Víu... Víu... Víu....." Âm thanh sắc lạnh của những pháp khí cứ xé gió lao đi tứ phía.

"Bang... Bang... Bang....." Ấy nhưng những cường giả quả rất dễ dàng để mà đón chặn.

Mười người Thập Bát Thiên Sát một đường rất dễ dàng đánh văng nhóm Nguyệt Vệ xông qua công kích nhóm người đang được bảo vệ ở bên dưới.

"Tặc tử đều phải chết....."

Hồng Cô bà bà thấy nhóm người này rất mạnh mẽ, nên liền cũng xuất động khí lực hô lớn thất thanh.

"Ha......." Liền một lớp bán cầu phòng ngự lập tức xuất hiện bao quanh một vòng tất cả đám người.

Phía trên Bạch Ngư Long cùng Hắc Ngư Long cũng đã động dụng pháp trận Ngư Long Xích liền các sợi hắc xích lớn cũng đã bất đầu dị động.

"Xích... Xích... Xích..." Hắc xích không ngừng bắn phá rồi lại hướng các cường giả siết chặt lại, hòng muốn siết chết đám người.

"Hừ... Vẫn là trò trẻ con đó sao.!" Lão Quốc cửu liền rất khinh thường lao qua vung mạnh một quyền đầu.

"Rắc... Rắc... Rắc..." Âm thanh Hắc xích liền không chịu nổi không ngừng phát lên tiếng răn rắc.

"Bang... Bang... Bang...." Hắc xích cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ vụn tan nát.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Liền lão Quốc cửu lại vung mạnh quyền chấn nổ một vùng lớn rất chấn động.

- ---------!!!----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui