Mười Ngàn Năm Trước : Rừng Hoa Đỏ
"Á..." Một tiếng thét thất thanh vang lên giữa rừng vắng.
Lúc bấy giờ sau khi nghe được tiếng thét thất thanh ở phía trước, Hắc Kỳ Lân liền không do dự tiến lên xem xem là có chuyện gì.
Lúc bấy giờ phía trước hiện có một bóng người tiểu cô nương mặc nguyên bộ y phục xanh sẫm tối màu gần như là ngã sang cả màu đen, y phục này nhìn vẻ hơi bóng giống như được làm từ da thú tốt vậy.
Theo các viền áo thì có những đường viền nhỏ màu vàng sẫm như đồng tô điểm thêm nhìn rất đẹp, và những viền vàng sẫm màu này nó cũng tạo thành hai hoa văn cánh nhọn được thêm một vòng tròn bên ngoài bao lấy đặt ngay trên hai vai áo nhìn cũng rất đẹp.
Bên tay trái của vị tiểu cô nương này thì lại có mang một chiếc găng tay lộ ngón được làm bằng da thú đen bóng nhìn rất nổi bật, bao tay này nó cũng thuộc loại ngắn tới phễu tay mà thôi, nên cổ tay của vị tiểu cô nương có thể nhìn ra được là nó rất trắng đẹp.
Còn có cùng bên cổ tay trái trắng đẹp ấy có thêm hai chiếc vòng tay được kết bởi một loại chỉ màu hay lông thú gì đó màu nâu đỏ cũng không kém phần nổi trội.
Trên đầu của vị tiểu cô nương thì lại đội một mặt nạ chim ưng màu trắng xám có cả mỏ ưng lớn màu xanh ngọc bích chìa ra khỏi trán, kèm theo lông ưng xanh và trắng phủ gọn kéo dài qua hết đỉnh đầu tới sau, lưu ý những lông chim chỉ gọn gàng vối kích cỡ đầu của cô và có hơi sừng dựng lên chứ không xòe ra hai bên như chim công.
Mắt của tiểu cô nương này thì to hiếm có, tròng mắt đen tuyền kết hợp lông mi dài cộng với chân mài đậm rất sắc nét, mũi của vị tiểu cô nương thì rất cao, miệng có bờ môi hơi nhỉnh lên nhìn rất kiêu kỳ, kết hợp với mặt nhỏ và hai bông tai to như chiếc đũa hình tròn nhỏ đeo hai bên rất hợp.
Tổng lại sắc đẹp của vị cô nương mắt to đẹp này có khuôn mặt nhỏ kết hợp với làng môi hơi dĩnh lên nhìn rất kiêu kỳ hoặc kiêu sa, như một vị tiểu công chúa đứng trên vạn người vậy.
Cạnh vị tiểu cô nương thì lại có thêm một con yêu thú Miêu Ưng (Chim cú mèo) to lớn đứng bằng ngang với vai của cô.
Con Miêu Ưng này có lông trắng mỏ xanh ngọc bích, và có một lọn lông xanh kéo dài ở giữa khuôn mặt nhìn tổng rất giống với cái mặt nạ mà cô đang đội trên đầu của mình.
Vị tiểu cô nương và con yêu thú Miêu Ưng thì hiện đang đứng song song với nhau cùng nhìn về phía trước mặt.
Phía trước thì lại hiện có một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết nhìn rất dễ thương.
Tiếc là con hồ ly trắng này trên thân nó lại dính nhiều máu đỏ vì trên mình của nó hiện có đầy những vết thương do đòn roi đánh phải.
Con tiểu hồ ly trắng lúc này chỉ biết co rút mình lại rung rẩy nhìn đáng thương vô cùng.
Lúc này vị tiểu cô nương kiêu kỳ đội mặt nạ chim ưng bỗng hướng con tiểu hồ ly trắng nói.
"Tiểu hồ ly ngươi biết điều thì hãy mau trả lại Thanh Tâm Quả ra đây mau."
Tiểu hồ ly trắng đáng thương lúc này lại không ngừng rung rẩy lắp bắp nói.
"Miêu Hoàng Ưng ngài.! Xin...!xin...!tha mạng."
Cô nương kiêu kỳ liền khiu mi lạnh lùng nói tiếp.
"Ngươi có trả hay là không.?"
Tiểu hồ ly thấy vẻ lạnh lùng của Miêu Hoàng Ưng thì càng thêm lo sợ hoảng loạn nói.
"Thanh....!Thanh...!Tâm Quả...!là...!là do tiểu ly...! tiểu ly tìm được...!cho nên...!cho nên...!tiểu ly đã...!đã ăn...!ăn nó mất rồi."
"Hử..." Ánh mắt liền lóe lên tia sắc lạnh, Miêu Hoàng Ưng lại nói.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi....!có trả hay là Không.?"
"Miêu Hoàng xin tha mạng...!Xin tha mạng..." Tiểu hồ ly trắng liền sợ hãi miệng liên hồi hướng Miêu Hoàng Ưng cầu xin tha thứ.
Thấy tiểu hồ ly vẫn không chịu trả Thanh Tâm Quả mà cứ luôn miệng cầu xin tha thứ thì bỗng Miêu Hoàng Ưng liền lạnh lùng một tay vung ra chiếc roi da đánh ngay lên người con tiểu hồ ly nhỏ.
"Chót..." Tiếng roi da sắc lạnh liền xé gió lao ra đánh trúng ngay lên người con tiểu hồ ly trắng.
"Á...." Tiểu hồ ly trắng liền đau đớn hô lớn một tiếng, mà tiếng hô thì lại cứ như một tiểu nữ hài la thất thanh thảm thiết muốn khàn cả giọng vậy.
Tiếp Miêu Hoàng Ưng vẫn không thương tiếc lạnh lùng nói.
"Ngươi có trả hay là không.?"
"Hic...!hic...!hức....!tha mạng...!xin tha...!hức...!hức...!mạng..." Tiểu hồ ly trắng hiện cả người đau đớn khóc nấc cầu xin.
Thấy vậy nhưng Miêu Hoàng Ưng lại vẫn lạnh lùng nói.
"Đã vậy thì ngươi hãy đi chết đi.!"
"Chót..." Liền ngay lập tức Miêu Hoàng Ưng không chút thương sót lại vung roi tiếp tục đánh tiểu hồ ly trắng đáng thương mình đầy vết máu.
"Dừng tay.!" Bỗng đúng lúc này có một giọng nói của một người nam nhân liền lên tiếng muốn ngăn cản Miêu Hoàng Ưng.
Nghe vậy Miêu Hoàng Ưng liền rất nhanh tay thu roi lập tức quay đầu nhìn sang là kẻ nào lại chán sống dám ngăn cản cô.
Khi Miêu Hoàng Ưng và con yêu thú Miêu Ưng đã nhìn rõ người lên tiếng là ai thì liền có chút ngỡ ngàng không biết vị nam nhân mặc nguyên bộ hắc y phía trước mặt là ai cả.
Thấy vậy lúc này con yêu thú Miêu Ưng liền cất giọng nói của nam nhân hướng người hắc y phía trước quát.
"Ngươi là kẻ nào.? Thấy đại tỷ tỷ của ta mà lại còn không quỳ xuống hả.?"
"Hử...!Quỳ sao.?" Người nam nhân hắc y liền có chút buồn cười xong nói tiếp.
"Ta là Hắc Kỳ Lân.! Thấy các ngươi chướng mắt nên muốn ngăn cản đó...!Rồi sao hả.?"
"Hả.? Cái gì...." Yêu thú Miêu Ưng nghe Hắc Kỳ Lân trả lời thế thì liền cứng họng rất bất ngờ khó có thể tin tưởng nổi.
Tiểu hồ ly trắng mình đầy vết thương nghe thế thì cũng rất kinh ngạc, tiếp rồi liền liếc mắt nhìn qua muốn xem thử Hắc Kỳ Lân là ai mà dám nói những lời lẽ ngông cuồng đến vậy.
"Hử..." Tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng liền khiu mi nhìn Hắc kỳ Lân khó có thể tin nổi nói.
"Ngươi thật không biết ta là ai hay sao.?"
"Điều đó có cần nhất thiết phải biết hay không.?" Hắc Kỳ Lân vô tư ra vẻ không mấy quan tâm tiếp nói.
"Vã lại cô hình như cũng đã ra tay với con vật nhỏ đó hơi quá đáng lắm rồi đi.!"
"Hừ.! Quá đáng sao.?" Tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng bỗng thấy không cho là đúng hếch mặt nói tiếp.
"Ở khu rừng Hồng Vạn Liên này lời của Miêu Hoàng Ưng ta chưa từng có ai dám không thuận ta đấy."
Thấy vẻ mặt hóng hách hắc dịch của tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng trước mặt, Hắc Kỳ Lân liền cau mày nói.
"Tuy ta không biết lúc trước ngươi như thế nào, nhưng hôm nay đã có ta ở đây thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì với ngươi đâu."
"Hử...!Kỳ Lân ngươi nói vậy là ý gì.?" Miêu Hoàng Ưng mắt liền trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Hắc Kỳ Lân.
"À.! Cũng không có gì to tát lắm đâu." Hắc Kỳ Lân thì vẫn vẻ không quan tâm đến thái độ của Miêu Hoàng Ưng nói tiếp.
"Chỉ là ta muốn ngươi thôi hãy bỏ qua cho con tiểu yêu thú nhỏ trước mặt một lần thôi.!"
"Ha..
ha..
ha..." Bỗng nhiên tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng cười lớn một tiếng xong nói.
"Buồn cười, đúng thật là rất buồn cười a...!ha...!ha...!ha..."
Thấy vẻ mặt không xem ai ra gì của Miêu Hoàng Ưng, Kỳ Lân mắt liền nhìn tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng có chút thương cảm nói.
"Ấy dà da...!Xem ra cái tiểu hài tử này chưa từng được ai dạy dỗ qua đi, đã vậy thì Kỳ Lân ta hôm nay sẽ cho Miêu Hoàng Ưng ngươi biết một chút về cái gì gọi là núi cao còn có núi của ta cao hơn."
"Hừ.! Cái gì mà núi của ngươi cao chứ, đã không biết nói thì Kỳ Lân ngươi cũng đừng có nói lung tung khiến bản thân bị mất mặt." Buông lời mỉa mai xong Miêu Hoàng Ưng liền ngay lập tức vung tay đánh roi da về phía Kỳ Lân.
"Chót..." Ngay lập tức tiếng roi liền rất sắc lạnh xé gió hướng Kỳ Lân đánh qua.
Kỳ Lân lúc này thấy thế thì liền có chút khó hiểu hướng tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng nói nhanh.
"Ể....!Tiểu Miêu ngươi coi bộ trong mắt rất xem nhẹ Kỳ Lân ta a..."
"Rầm..." Kỳ Lân nói xong thì liền một chân dậm mạnh xuống đất khiến không gian xung quanh liền chấn động kinh thiên.
Mặt đất thì cũng bị chấn cho vỡ nát xuất hiện ra rất nhiều vết rạn nứt.
Rồi tiếp Kỳ Lân lập tức hướng Miêu Hoàng Ưng gầm lớn.
"Grào...."
Ngay lập tức có một lực lượng mạnh mẽ của Hắc Kỳ Lân liền phóng ra khiến cả một vùng liền bị chấn cho cây cối ngã đỗ bình địa.
Miêu Hoàng Ưng thì do không xem Hắc Kỳ Lân vào mắt nên cũng đã bị bất ngờ chấn cho bay ra xa khiến cho lập tức bị thương động đến gân cốt.
"Cái gì...!Phóc...!Phụt...." Trợn trừng mắt Miêu Hoàng Ưng kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm hướng Hắc Kỳ Lân.
Chỉ một cái gầm nhẹ mà đã khiến Miêu Hoàng Ưng liền ngay lập tức bị thương không nhẹ rồi.
Hắc Kỳ Lân thấy vậy thì liền cũng không muốn ức hiếp Miêu Hoàng Ưng nữa làm gì cả.
Thế là Hắc Kỳ Lân liền bước qua bên cạnh tiểu hồ ly trắng mình đầy vết thương đang rất kinh tâm động phách mắt chữ O miệng chữ Ô nói.
"Kinh ngạc gì chứ ha, tiểu yêu thú nhỏ ngươi hiện còn bị thương rất nặng đó nha."
Nói xong Hắc Kỳ Lân liền cuối người đỡ lấy tiểu yêu thú nhỏ ôm vào lòng, xong Hắc Kỳ Lân lại tiếp hướng tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng phía xa nói.
"Ngươi...!Thấy Hắc Kỳ Lân ta hiện đã có đủ tư cách để ngăn cản ngươi chưa vậy."
Im lặng...!Một hồi liền im lặng không thấy Miêu Hoàng Ưng đáp lời lại Hắc Kỳ Lân.
Hắc Kỳ Lân thấy vậy liền cũng có chút hiểu được nên cũng không muốn nói nữa làm gì, thế là Hắc Kỳ Lân liền ôm lấy tiểu yêu thú nhỏ hồ ly lập tức quay lưng rời đi.
Miêu Hoàng Ưng giờ hiện trong lòng rất thất kinh hãi lãng không biết mở miệng nói gì, cô hiện chỉ biết mắt mở to khó tin nhìn theo bóng lưng của Hắc Kỳ Lân đã đi xa lúc này mà thôi.
Bỗng lúc này con yêu thú Miêu Ưng luôn đi bên cạnh cô không biết đã bị Hắc Kỳ Lân chấn cho văng đi bao xa hiện cơ thể toàn vết thương xuất hiện bên cạnh Miêu Hoàng Ưng nói.
"Tỷ tỷ.! Chuyện này...!chuyện này..."
"Đừng nói nữa.!" Bỗng Miêu Hoàng Ưng lập tức được yêu thú Miêu Ưng gọi hồn quay về nói tiếp.
"Đệ giờ hãy ngay lập tức truyền lệnh xuống chúng yêu, ma thú mau mau đi điều tra cái người Hắc Kỳ Lân này là thần thánh phương nào đi."
"Vâng.!" Nhị đệ yêu thú Miêu Ưng liền không nhiều lời lập tức đồng ý xong rồi rời đi ngay.
Liền trong lòng yêu thú Miêu Ưng thiết nghĩ trong lòng của tỷ tỷ hiện cũng rất không được tốt đi, nên nó liền không muốn làm phiền Miêu Hoàng Ưng lúc này, thế nên vừa nhận lời xong là nó liền cũng không nói gì nữa mà lập tức rời đi ngay.
Tiểu cô nương Miêu Hoàng Ưng giờ chỉ còn đứng một mình thì bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ.
"Hắc Kỳ Lân.! Ngươi cuối cùng là ai vậy.?"
----------...----------
Mười Ngàn năm sau - Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung
"Phượng Tiên.! Ta là Phượng Tiên Tử.!"
"Phượng Tiên.!" Hơi ngạc nhiên Hắc Kỳ Lân liền lập lại một lần về cái tên này.
Sau một hồi ngạc nhiên thì Hắc Kỳ Lân liền lên tiếng nói tiếp.
"Chúng ta có quen nhau không.?"
Nghe vậy Phượng Tiên Tử liền có chút ngạc nhiên ngược lại nói.
"Sao ngươi lại hỏi như vậy.?"
"Vì ta cảm nhận được có một sự quen thuộc nào đó nó đến từ cô.!" Hắc Kỳ Lân liền nói ra lời trong lòng.
"Thật vậy sao.?" Nghe Hắc Kỳ Lân nói thế thì Phượng Tiên Tử liền cũng có chút ngạc nhiên nói tiếp.
"Nhưng ta và thần thú ngươi chỉ mới gặp nhau lần đầu mà."
"Ta biết.!" Hắc Kỳ Lân nhẹ đáp xong nói tiếp.
"Tuy ta nhất thời không rõ, nhưng ta tin rồi sẽ có lúc mọi chuyện rồi sẽ được rõ ràng thôi."
Hắc Kỳ Lân tiếp liền quay đầu đi nhìn về phía cái hồ nước trong lành trước mặt nhẹ nhàng nói tiếp.
"Vậy vì sao cô lại tìm ta vậy.?"
Bỗng nghe Hắc Kỳ Lân nói chuyện mà cứ tỏ ra cao thâm khó hiểu, Phượng Tiên Tử liền có chút khó chịu trong lòng nói.
"Thần thú ngươi đoán xem.?" Nói xong Phượng Tiên Tử liền trong lòng tiếp nghĩ.
Thần thú ngươi mới gặp mà đã vênh mặt nói chuyện giả vờ cao thâm lắm nha, để xem xem thần thú ngươi có thể đoán ra được không đây..
Ha...! ha...!
Hắc Kỳ Lân nghe Phượng Tiên Tử nói thế thì trong lòng liền có chút hồi tưởng nhói đau như muốn vỡ nát cả trái tim của chính mình.
Ngừng được một lúc lâu thì bỗng Hắc Kỳ Lân liền thở hắc ra một hơi nói tiếp.
"Là tại vì tò mò về thần thú như ta sao.?"
"Ươm..." Nghe vậy Phượng Tiên Tử liền gật đầu một cái xong nói.
"Xem ra thần thú ngươi cũng tạm có chút thông minh đi."
Bỗng lúc này Hắc Kỳ Lân lại tiếp tục lên tiếng nói.
"Phượng Tiên cô đã thành tiên bao lâu rồi.?"
"Bao lâu rồi sao.?" Bỗng nghe Hắc Kỳ Lân hỏi thế Phượng Tiên Tử liền ngừng lại suy nghĩ một chút rồi mới đáp nói.
"Ươm...!chắc cũng gần tròn một trăm năm rồi đi." Trả lời xong Phượng Tiên Tử liền tiếp lên tiếng hỏi.
"Vậy ngươi.! Còn ngươi thì sao, ngươi đã thành thần thú thiên đình được bao lâu rồi.?"
"Ta sao.?" Nghe Phượng Tiên Tử hỏi vậy Hắc Kỳ Lân liền lập tức ngừng lại một chút khẽ mắt đượm u sầu rồi mới tiếp lên tiếng đáp.
"Đã từ rất lâu rồi.! Chắc cũng đã được mười ngàn năm rồi đi."
"Ặc...!Lâu như vậy á.!" Nghe vậy Phượng Tiên Tử liền rất kinh ngạc, xong rồi lại liền hỏi tiếp.
"Vậy trước kia nữa thì thần thú ngươi phải cần bao nhiêu lâu thời gian tu luyện thì mới được thành tiên vậy.?"
"Trước đó thì chẳng cần bao lâu cả." Liền đáp xong Hắc Kỳ Lân cũng liền nói tiếp.
"Vì bởi lúc đó ta chỉ mới vừa đảng sinh ra mà thôi.!"
"Cái...!cái...!cái gì.?" Há hốc mồm kinh ngạc Phượng Tiên liền lập tức hỏi nhanh.
"Thần thú ngươi không phải là đang gạt người đó chứ.! Bởi lẽ thần thú ngươi vừa đản sinh còn chưa có tu luyện qua cơ mà.?"
"Hừ.!" Bỗng thấy Phượng Tiên Tử kinh ngạc như thế thì Hắc Kỳ Lân liền hừ nhẹ một cái xong nói.
"Tu luyện sao.! Hừ...!Từ khi ta đản sinh đến nay thì ngoài học nói chuyện và học làm nông ra thì ta cũng chưa hề cần tu luyện làm gì cả."
"Cái gì...?" Lại kinh ngạc tập hai, xong Phượng Tiên lúc này liền có chút mơ hồ khó tin về những lời của con thần thú trước mặt này rồi.
Thế là cô liền lên tiếng nói tiếp.
"Thần thú tiểu hắc hắc ngươi có biết như thế nào là nói dối không a...? Những lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được...!ha...!ha...!cười chết ta...!ha...!ha...!ha..."
Cười lớn một tràng xong, Phượng Tiên Tử mới liền nói tiếp.
"Phượng Tiên ta quả thật là...!Bội phục.! Bội phục nha..."
"Thần thú tiểu hắc hắc...!Phượng Yêu ta quả thật là bội phục...!bội phục...." Bỗng Hắc Kỳ Lân trong lòng liền nhớ lại cánh gọi và nói chuyện này của một ai kia mà đã rất lâu về trước cũng đã từng nói qua giống như vậy.
Xong liền ngay lập tức trái tim của Hắc Kỳ Lân hắn liền như muốn xé toạc vì đau đớn.
Trong đầu của Hắc Kỳ Lân hắn thì liền xuất hiện những hồi ức đã rất là lâu cũ nào đó.
"Yêu thú tiểu hắc hắc ngươi đứng lại cho ta..."
Xoẹt...!Xoẹt...!Tiếp bỗng hình ảnh ký ức đó chỉ mới thoáng xuất hiện thì đã liền ngay lập tức bị xé nát và lại tiếp có một hồi ức về một con ma thú phượng hoàng bán nhân lại hiện ra hướng Hắc Kỳ Lân dìu dàng nói.
"Tiểu hắc hắc à.! Tiểu hắc hắc nghe lời...!ngoan...!ngoan nghe lời gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi..."
Bùm...!Hình ảnh đoạn ký ức lại tiếp tục bị chấn cho vỡ tang tành thành vạn mảnh nhỏ li ti.
Tiếp lại một hình ảnh khác của ma thú phượng hoàng liền xuất hiện lên tiếng nói.
"Tiểu hắc hắc ngươi bị cái tên đại ca ca của ngươi dạy hư rồi a...! Cái tốt thì không chịu học mà cứ y như rằng học thành một khuôn y như đúc cái tên đầu tử đại ca của ngươi a..."
Bang...!Ký ức lại một lần nữa vỡ vụn như bụi phấn, tiếp nó lại thay vào một hình ảnh khác.
Lúc này hình ảnh thì là của hai con yêu thú thân hình nhỏ nhắn dễ thương vô cùng liền xuất hiện.
Mà hai con yêu thú này thì có một là Hắc Kỳ Lân phiên bản tí nị, một còn lại thì lại là một con yêu thú hồ ly trắng nhìn cũng không kém phần đáng yêu.
Bỗng con Hắc Kỳ Lân nhỏ xíu kia lúc này đang ghé xát tai của con hồ ly trắng nhỏ nói.
"Tiểu Ly à.! Ngươi phải cẩn thận đừng có gây ra tiếng động gì đó nha...!Nếu mà để tam muội của ta mà bắt được hai ta đang ăn vụng thì chúng ta sẽ chết chắc đó..."
Còn chưa nói xong thì bỗng lúc này có một giọng nói của nữ nhân liền nghiến răng ken két hô lớn quát.
"Tiểu....!hắc.......!ngươi chết chắc rồi...." Nghe vậy con Hắc Kỳ Lân nhỏ đó liền ngay lập tức quay đầu phóng nhanh qua cửa sổ làm một cái.
"Rầm..." Xong nó cũng không quên hô lớn nói.
" Tiểu Ly à.! Thân ai người nấy lo nha..."
Con hồ ly trắng phía sau chưa kịp có hành động gì thì bỗng đã nghe con Hắc Kỳ Lân nhỏ nói thế thì nó liền kinh ngạc khó tin mở to mắt nói lớn.
"Á...! Chủ nhân.! Người...!người đừng có bỏ Tiểu Ly ở lại a..."
Rắc...!rắc...!bang...!Hình ảnh ký ức lại liền cũng vỡ tan nát như bao lần trước.
Nhưng chỉ khác là bây giờ hình ảnh tiếp theo có xuất hiện thì Hắc Kỳ Lân cũng đã không còn nhìn được rõ ràng nữa rồi.
Tiếp hình ảnh lờ mờ lại hiện ra lúc này thì lại là có một giọng nói của một người nam nhân đang khóc lóc hướng hình ảnh một con yêu thú nhỏ bé dễ thương lên tiếng nói.
"Tiểu hắc à.! Đệ hãy nhìn mặt của đại ca đã bị đánh thành cái mặt của gấu mèo rồi đây này...!Lần này đệ không được phép làm ngơ không chịu ra mặt cho đại ca ca nữa đâu đấy."
Ngừng một chút thì tiếng của người nam nhân kia lại nói.
"Hả...!Tiểu Hắc đệ hỏi là ai đánh sao...!À...!à...!cái này thì còn ai khác ngoài tam muội vào đây đâu chứ...."
"Ế....!Tiểu hắc...!Đệ vội chạy đi đâu đấy, đại ca còn chưa có nói hết cơ mà...!Tiểu hắc...!tiểu hắc...!tiểu hắc nhị đệ a...!đệ không thể không có nghĩa khí như vậy a..."
Bang...!Bang....!Bang...!Cứ thế liên tiếp những mảnh ký ức nó cứ thế liên tục xuất hiện rồi cũng liền liên tục vỡ nát, cứ như nó muốn làm cho Hắc Kỳ Lân phải đau lòng đến chết thì mới chịu dừng vậy.
Bên cạnh Phượng Tiên Tử khó hiểu không biết con thần thú trước mặt là có chuyện gì mà đã một hồi lâu rồi nó cứ bỗng im lặng không một lời.
Hơi kỳ lạ và tò mò thế là Phượng Tiên Tử liền bước lên phía trước muốn mặt đối mặt với con thần thú Hắc Kỳ Lân tìm hiểu xem sao.
Nhưng khi Phượng Tiên Tử cô đã mặt đối mặt với Hắc Kỳ Lân rồi thì cô liền trong lòng chấn động kinh thiên khó hiểu khi nhìn thấy tình trạng của Hắc Kỳ Lân lúc này.
Bởi lẽ vì hình ảnh cô đang nhìn thấy đó chính lại là một đôi mắt đen tuyền sâu hút một màu đau thương cứ như chất chứa rất nhiều đau khổ vậy, bởi cũng chỉ mới có thế thì mới có thể làm cho một con thần thú mạnh mẽ kiêu hùng như Hắc Kỳ Lân mà cũng phải lệ hoen mi mắt như vậy.
Đúng vậy.! Hiện Hắc Kỳ Lân của chúng ta đã rưng rưng nước mắt và nó hiện hai mắt cũng đã bị nhòe đi không còn nhìn được rõ mọi thứ phía trước mặt nữa.
Bỗng dưng ngay đúng lúc này Hắc Kỳ Lân liền cũng đã không còn có thể kìm nén cảm xúc của bản thân nữa.
Cứ thế liền có một ánh sáng lấp lánh trong sáng liền xuất hiện bên mí mắt trái của con Hắc Kỳ Lân.
Giọt lệ này khi vừa rời khỏi mí mắt của Hắc Kỳ Lân thì nó liền ngay lập tức hóa thành dạng rắn chắc như ngọc trong suốt hình giọt nước, cứ thế viên ngọc lệ kỳ lân liền được xuất thế nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc này ở trước mặt Phượng Tiên Tử đã chứng kiến hết tất cả mọi việc thì liền trong lòng không hiểu vì sao có chút rất đau lòng khi thấy con thần thú trước mặt bị như vậy.
Tiếp cô liền lập tức bước lên đón lấy viên ngọc trong suốt lấp lánh được tạo thành từ nước mắt Hắc Kỳ Lân vào trong tay mình.
Rồi xong tiếp Phượng Tiên Tử liền muốn lên tiếng để khuyên nhủ Hắc Kỳ Lân một vài lời.
Và còn có cô cũng rất muốn biết thật ra là có chuyện gì xảy ra mà lại có thể làm cho một con thần thú dũng mãnh lại đau lòng đến phải rơi nước mắt như vậy.
Nhưng Phượng Tiên Tử còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đúng lúc này Hắc Kỳ Lân bỗng đã mạnh mẽ chân dậm mạnh một cái.
"Ầm...." Liền tức thì cả một vùng rộng lớn liền bị chấn động rung chuyển không ngừng, mặt đất cứng như đá bên dưới lúc này nó cũng không còn chịu nổi mà liền hiện ra rất nhiều đường nứt toác chằn chịt.
Tiếp Hắc Kỳ Lân liền bật phóng lên cao hướng xung quanh thập phương mười hướng như muốn trúc ra hết sự phiền muộn mà liền lập tức gầm rống rất lớn.
"Grào....Gào.....!Gào...."
Tiếng gầm thét chói tai liền lập tức vang lên chấn động rất khủng khiếp, tiếng gầm này tuy không mang theo lực lượng để chấn thương bất kỳ ai, nhưng nó cũng không vì thế mà lại nhỏ đi phần khí thế một chút xíu nào cả.
Lúc này đừng nói chỉ riêng khu vực Thiên Nguyên này nghe được không mà nó còn vang vọng đi rất là xa xa.
Đến nỗi làm nhiều nơi khác ở gần khu Thiên Nguyên rộng lớn này cũng có thể cảm nhận và nghe rõ ràng mồn một được.
Lúc này Phượng Tiên Tử đang đứng phía dưới ngước nhìn lên Hắc Kỳ Lân cũng bị tiếng gầm lớn làm cho ù tai không nhẹ.
Phượng Tiên Tử hai tay đang bịt chặt lấy hai tai, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Hắc Kỳ Lân.
Bỗng tim của cô nó liền đập mạnh mẽ lên một cái rất là đau.
Nhịp đập mạnh này có thể là do bị áp lực của am thanh lớn mà làm thành ra như thế, hoặc cũng có thể là một lý do nào đó khác cũng không biết chừng.
Vì hiện Phượng Tiên Tử cô ấy cũng đang không hiểu rõ ràng là tại sao cô ấy lại bị như thế luôn cơ.
Bởi đầu óc của cô hiện đang có chút bị tiếng gầm thét lớn chấn cho bị mù mờ đầu óc luôn rồi.
Và còn có Phượng Tiên cô ấy cũng đang rất khó hiểu không biết vì sao cô ấy lúc này thấy Hắc Kỳ Lân như thế thì cô lại có một cảm giác rất rất chi là đau lòng.
Cứ vậy Phượng Tiên Tử liền giống như một người luôn quan tâm dõi theo Hắc Kỳ Lân vậy, cô ấy hiện đã cũng không nhận ra rằng là bây giờ cô ấy vẫn luôn phía dưới dõi theo chằm chằm Hắc Kỳ Lân phía trên mà không một cái rời hay là chớp mắt.
Cũng chính vì thế mà Phượng Tiên Tử cô ấy lúc này đã vô tình buông thõng hai tay ra và nghe được một câu nói nhẹ nhàng và cũng không kém phần ưu thương của Hắc Kỳ Lân lúc này.
"Bịch.!" Bỗng bịch lớn một cái, trái tim của Phượng Tiên Tử liền căng cứng vì đau đớn khi nghe được Hắc Kỳ Lân nói như vậy.
Xong cô cũng liền không phát hiện ra rằng mắt của cô lúc này nó cũng đã ngấn hoen lệ mi rồi.
Hắc Kỳ Lân phía trên thì sau khi gào thét cho thỏa lòng, thì lại liền mắt cứ như nhìn xa xăm vạn trượng và còn có mang mát mang theo vẻ buồn đau thấu tận tâm can.
Tiếp được một lúc thì Hắc Kỳ Lân liền thở hắc ra một hơi và nói ra một câu, mà câu nói này nó cũng chính là câu nói đã vô tình làm cho Phượng Tiên Tử rất đau lòng khi nghe được.
Và câu nói mà Hắc Kỳ Lân đã nói đó nó chính xác và rõ ràng hơn thì nó chính là.
"Phượng Yêu.! Ta nhớ nàng..."