_Rừng Phong Lâm: La Thần
Lúc này khi La Thần hắn vừa liền trồi lên khỏi mặt nước của cái hồ xinh đẹp thì liền không kìm được kích động cười lớn nói.
"Ha... ha... ha... Đại ca ca ta cuối cùng cũng đã ra ngoài rồi. Ha... ha.. ha..."
Đang cười lớn khoái trá thì La Thần hắn bỗng lúc này nhìn quanh một chút thấy nơi này cây cối ngã đỗ ngỗn ngang hoang tàng, yêu thú cùng với binh lính thì đông đúc nhiều vô số kể, ngước mắt nhìn lên thì lại thấy có cả đống các cao thủ và Ma thú đang lơ lửng trên không.
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng La Thần hắn mà nhìn qua, thấy vậy La Thần miệng đang cười lớn bỗng.
"Ha.. ha hơ.. hơ... hơ......." Tiếng cười La Thần hắn bỗng cũng nhỏ dần rồi liền chuyển thành tiếng hơ hơ kinh ngạc với tình hình trước mắt.
"A nô....! Hình như ta đến sai chỗ rồi thì phải." La Thần lẫm bẩm nói.
Tiểu Bạch bên cạnh ngây thơ nghe vậy liền lên tiếng nói. "Ca ca ngài không lầm đâu. Nơi này quả thật là đúng đường rồi đó."
"Ặc... Tiểu Bạch à.! Ngươi không nói thì cũng không ai nói ngươi không biết nói chuyện đâu a." La Thần liền bó tay với tiểu Bạch nói ra.
Xong tiếp La Thần hắn liền tiếp nhìn quanh thêm một lần kĩ nữa. Lúc này La Thần hắn thấy tất cả mọi người lúc này đều đang chú ý đến hắn, thấy vậy La Thần liền biết tình hình có biến, thế là La Thần hắn lúc này ánh mắt liền chuyển sang chút sắc bén, không còn vẻ cợt nhã như bình thường nữa, rồi tiếp liền chấp tay hướng các bật cao thủ ở phía trên nói.
"Tiểu nhân là tiều phu chỉ vô tình bắt cá ở nơi này.! Nếu không có gì thì hiện tiểu nhân không dám làm phiền các vị đại nhân, tiểu nhân xin phép cáo lui không dám làm phiền đến các vị đại lão gia, đại nhân, đại công tử, đại tiểu thư."
Nói xong không cần chờ ai lên tiếng La Thần liền nắm lấy tay của tiểu Bạch mắt thì ra hiệu đừng lên tiếng, xong rồi liền vội vã cất bước muốn rời đi.
Lúc này khi mọi người vẫn còn chưa hết kinh ngạc thì lại nghe La Thần hắn nói thế thì lại càng thêm lọt vào sương mù không hiểu là chuyện gì. Trong lúc còn hoang mang thì lúc này đã thấy La Thần đã đi được một đoạn rồi.
Thấy vậy lúc này Đông Ngưu Kim Ngưu Sa bỗng hùng hồn lên tiếng hướng La Thần nói. "Tiều phu ngươi hướng bên phải mà đi, nhanh nhanh rời khỏi nơi này đi, chỗ này không phải nơi một tiều phu như ngươi có thể ở."
Đi được một đoạn bỗng nghe Đông Ngưu nói thế La Thần liền quay người chấp tay nói. "Đa tạ đại lão gia đã chỉ đường. Tiểu nhân cảm kích vạn phần xin phép được đi trước."
Đa tạ xong La Thần liền lập tức nhanh cước bộ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng bỗng lúc này Nam Sư Nguyên Sư Công lại lên tiếng ngăn La Thần lại.
"Khoan đã.! Ngươi đứng lại cho ta."
La Thần nghe vậy cước bộ liền khựng lại, xong rồi từ từ quay mặt lại hướng Nam Sư nói. "Không biết đại nhân còn có gì dạy bảo."
"Dạy bảo thì lão phu sợ không có đủ tư cách đi." Liếc mắt nhìn chằm chằm vào La Thần Nam Sư nói tiếp. "Tiểu tử ngươi bảo ngươi là tiều phu thì lão phu ta sẽ tin ngươi là tiều phu sao."
Ngô Kình Đa sau một hồi kinh ngạc vì lời nói của La Thần thì lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh hướng La Thần nói tiếp.
"Ngươi trên mặt đeo mặt nạ hồ ly, tay không một bó củi, rồi còn nói tiều phu bắt cá, tiểu tử ngươi không thấy chuyện này không phải rất chi là không bình thường sao.?"
Nghe vậy La Thần liền biết đã có quá nhiều sơ hở rồi, nhưng đã lỡ nói dối như thế rồi thì phải chày cối đến cùng chứ không thể giữa chừng chuyển hướng được, thế là La Thần lại đáp nói.
"Cái này là do mặt của tiểu nhân có vết sẹo do bị thương từ nhỏ nhìn rất khó coi, nên vì thế tiểu nhân tránh việc làm cho các tiểu hài tử sợ nên đã đeo mặt nạ."
"Còn về vì sao tiều phu mà đi bắt cá thì là do hai muội đệ của tiểu nhân đói bụng nên tiểu nhân mới xuống bắt cá."
"Hừ... Bắt cá ở hồ này bao lâu mà không biết ở đây đã có trận chiến đang xảy ra hay sao.?" Vẫn còn sơ hở rất lớn này nên Ngô Kình Đa liền nói.
Nghe vậy La Thần liền đầu óc xoay động nghĩ nghĩ. Tuy hắn quả thật không biết trận chiến này đã xảy ra lúc nào, nhưng hắn chắc chắn một điều là không thể xảy ra trước lúc hắn đến đây được. Thế là La Thần hắn lại đáp.
"Mấy ngày trước tiểu nhân cùng hai đệ muội ở đây bắt cá thì bỗng bị xoáy nước cuốn mạnh tiểu nhân và hai đệ muội xuống đáy hồ, mà ở dưới thì có một động lớn có thể thở được nên tiểu nhân mới may mắn sống sót. Rồi cứ thế loay hoay đã qua rất lâu thì tiểu nhân mới thoát ra được."
Nghe thấy thế bỗng Thương Bình lên tiếng nói. "Xem ra đó là bí động của đám Ma thú này đi. Theo lão thấy thì hình như cái tên tiểu tử này không có nói dối đâu."
Nghe Thương Bình nói thế Tứ Bất Tượng liền cũng cảm thấy những lời La Thần hắn nói quả thật rất hợp tình hợp lý, thế là Tứ Bất Tượng liền cũng không bận tâm tới La Thần nữa.
Tuy vẫn còn có chút khó tin nhưng Ngô Kình Đa vẫn không cảm nhận được khí tức Ma thú ở trên người của La Thần, nên cũng tạm tin tưởng hướng La Thần nói.
"Được rồi.! Tiểu tử ngươi hãy cút đi đi
"Cảm tạ đại lão gia khai ân.! Tiểu nhân xin cáo lui." La Thần liền mừng rỡ cảm tạ, xong liền quay đầu định chạy lẹ.
"Không đúng.! Hắn rõ ràng chính là Ma thú hóa hình hoàn toàn mà các ngươi đang tìm cơ mà." Bỗng lúc này Hỏa Hồ Tiểu Ly khó tin lên tiếng hô lớn, xong lại tiếp nói.
"Không phải các ngươi muốn bắt hắn sao, giờ hắn đã xuất hiện rồi đó. Các ngươi giờ thì cứ việc bắt hắn, còn bọn Ma thú bán hình như bọn ta, ta Hỏa Hồ cầu xin các ngươi hãy buông tha cho chúng ta một mạng."
"Hả..." Nghe vậy các binh lính cùng với các công tử, thiếu gia, tiểu thư, cung phụng và các thân cận vệ của các nhóm Tứ Bất Tượng liền kinh ngạc bất ngờ không thôi.
"Cái gì..." Đông Ngưu và Ma thú Hùng Sơn lúc này cũng liền rất kinh ngạc lên tiếng.
Ma thú vương thì cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng liền lấy lại được bình tĩnh rồi liền cũng rất khó hiểu với những lời của tam muội Hỏa Hồ. Vì thật ra là Ma thú vương cũng không hề cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nào ở trên người của La Thần cả.
Trong lúc rất nhiều người đang kinh ngạc thì Nam Sư Nguyên Sư Công, Thương Bình, Ngô Kình Đa, Bắc Báo Báo Hùng, Tây Kỳ Kỳ Long và cùng với một số người có cảnh giới cao khác thì vẫn mãi mai không hề có chút kích động gì.
Còn phía La Thần liền nghe Hỏa Hồ nói thế thì trong lòng liền có chút khó chịu tức giận nghĩ.
Cái thúi hồ ly chết tiệc ngươi.! Ca ca đây đắc tội lớn gì với ngươi mà ngươi cứ luôn muốn ép chết lão tử ta như thế nha.
Tuy trong lòng hiện đã có chút loạn nhưng La Thần hắn vẫn không hề nghe thấy có ai lên tiếng ngăn hắn lại cả. Vì thế cho nên La Thần hắn vẫn rất gấp gáp nhanh chân bước vội rời đi.
Lúc này bên kia Tây Kỳ Kỳ Long chân vẫn đạp chặt Hỏa Hồ bỗng lên tiếng nói. "Con Ma thú ngươi nghĩ bọn ta ngốc đến nỗi không thể cảm nhận được khí tức tên tiểu tử đó hắn chỉ là một con người yếu đuối thôi hay sao."
"Con người... Không thể nào... làm sao có thể... Rõ ràng hai con hồn thú kia và hắn đều là không phải người mà..." Hỏa Hồ Tiểu Ly khó hiểu lẩm bẩm nói.
"Á...." Hỏa Hồ Tiểu Ly còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã liền bị Tây Kỳ Kỳ Long dùng lực đạp mạnh hơn, khiến cô liền đau đớn hô lớn.
Đau đớn dịu đi được một chút Hỏa Hồ liền không cam tâm nghiến răng nói tiếp. "Các ngươi cảm nhận được khí tức hắn là con người thì sao chứ, vậy còn hai hồn thú đi theo bảo vệ hắn thì sao chứ, có con người nào lại được cùng lúc được cả hai hồn thú bảo vệ hay không.?"
"Hử..." Nghe vậy cả Tứ Bất Tượng, Ngô Kình Đa, Thương Bình, Ma thú vương, Ma thú Hùng Sơn và nhiều cao thủ khác đều cùng cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì tuy bọn họ có thể cảm nhận được khí tức bình thường của La Thần nhưng quả thật bọn họ từ lúc nãy cho tới bây giờ cũng không hề thấy qua khí tức con người ở trên người tiểu Bạch và tiểu Hắc.
Tuy hiện tiểu Bạch và tiểu Hắc luôn che giấu kĩ khí tức, nhưng điểm sơ hở chết người vẫn là cho dù có giấu tốt đến đâu thì tiểu Bạch và tiểu Hắc cũng có nhược điểm chí mạng, đó chính là không thể nào giả dạng phát ra khí tức thuần của con người được.
Tuy cả hai hồn thú chưa hề phát ra khí tức mạnh mẽ làm bọn người ở đây phải chú ý qua, nhưng hiện nghe Hỏa Hồ Tiểu Ly nói thế thì liền có rất nhiều cao thủ liền thử cảm nhận qua.
Lặng đi một chút bỗng lúc này lão Ngô Kình Đa lên tiếng nói. "Tuy sự thật rõ ràng tên tiểu tử kia chính là con người, nhưng hai hài tử bên cạnh hắn thật cũng không có khí tức của con người a."
Mọi người lúc này nghe Ngô Kình Đa nói thế thì bọn họ cũng đã xác nhận gật đầu đồng ý, nghĩ trong chuyện này chắc chắn là có trá. Lão Thương Bình lúc này cũng liền phát hiện mình sơ suất, thế là liền tức giận hướng La Thần quát lớn.
"Tên tiểu tử ngươi đứng lại cho TA...."
Nghe được tiếng rống giận của lão Thương Bình La Thần liền lập tức dừng lại cước bộ trong lòng nghĩ.
Lão Thương Bình ông đã từng phản bội lòng tốt của một vị cô nương có tâm hồn trong sáng thánh thiện, hiện ta đã không muốn truy cứu lão thì cũng thôi đi, đằng này lão rùa ngươi còn muốn bắt ép ta nữa sao...
Hừ.! La Thần ta sẽ ghim lại chuyện hôm nay của lão, rồi sẽ có một ngày nợ mới nợ cũ La Thần ta sẽ đòi lại tất.
Còn có cho dù lão có đắc tội với ta thì ta vẫn có thể nhân từ bỏ qua cho lão, nhưng còn việc lão dám đắc tội với vị cô nương kia thì La Thần ta thật không thể nào bỏ qua cho lão được.
Trong lòng một hồi thoáng suy nghĩ qua rất nhiều thứ, La Thần lúc này liền từ từ quay người lại, đứng thẳng hiên ngang, ánh mắt sắc bén, gương mặt không biểu hiện cảm xúc hướng lão Thương Bình nói.
"Thương Bình ngươi và ta nước sông không phạm nước giếng, nếu hôm nay các ngươi để ta đi thì ta thật sẽ cảm kích. Nhưng các lão nhân các ngươi muốn ép buộc ta và hai đệ muội của ta dù chỉ một chút..."
Ngừng một chút La Thần liền ánh mắt sắc lạnh hướng đám người phía trước nói.
"Thì... các ngươi cũng không có quả ngọt để mà ăn đâu."
Bỗng thấy thái độ La Thần liền thay đổi nghiên trời lệch đất, tất cả mọi người hiện liền rất kinh ngạc hướng nhìn qua La Thần.
Lúc này ở phía xa nhị tiểu thư Kim Gia thôn Tích Hà Kim Gia Như bỗng thấy hình bóng hiên ngang, y phục hắc y một màu, lời nói sắc lạnh của người nam nhân ở phía trước thì bỗng trong lòng liền có một cảm giác rất quen thuộc mà hiện nhất thời cô cũng chưa biết rõ tại sao lại như vậy.
Hỏa Hồ Tiểu Ly từ lúc tiếp xúc với La Thần tới giờ cũng chưa từng thấy qua bộ mặt này của La Thần, nên hiện cũng có chút bất ngờ ngơ ngác khó hiểu nhìn La Thần.
Tứ Bất Tượng, Ngô Kình Đa, Ma thú vương, Ma thú Hùng Sơn thì liền có chút cau mày nhìn qua La Thần.
Còn về lão Thương Bình thì lúc này có chút khó tin tức giận hướng La Thần nói. "Tiểu tử ngươi thật ra là người phương nào. Nói..!"
Quát lớn một tiếng xong lão Thương Bình lại tiếp ánh mắt lạnh lùng lấy ra một thanh kiếm liền chỉ mũi kiếm hướng về phía La Thần.
Thấy vậy La Thần liền cười lạnh hướng Thương Bình nói. "Chuẩn bị dùng chiêu Nhất Thiên Kiếm Chỉ sao."
"Ngươi... Tiểu tử ngươi thật là kẻ nào..." Thương Bình liền có chút mất bình tĩnh quát lớn.
"Hừ... Ta là ai có nói thì lão cũng chưa chắc đã biết, nhưng lão là ai thì ta đây lại rất là rõ ràng." La Thần không e sợ nói khích.
"Chỉ giỏi mồm mép nói hươu nói vượn." Bỗng Ngô Kình Đa có chút xem thường hướng La Thần nói, xong lão mắt liền sắc lạnh nói tiếp. "Tiểu tử ngươi hiện muốn chết như thế nào cứ việc nói."
Thấy cả đám lão nhân trước mắt ai ai cũng là cáo già nên việc lừa gạt để qua chuyện xem ra đã không còn khả quan. Thấy vậy La Thần liền hướng tiểu Bạch và tiểu Hắc hỏi.
"Hai ngươi thấy có thể đánh bại đám lão nhân này hay không.?"
Bỗng nghe La Thần nói thế tiểu Hắc bên cạnh liền lập tức nghiêm túc đáp. "Nếu tính luôn cả ngài ca ca thì chắc là cũng có thể."
"Ươm... ươm..." Tiểu Bạch khá tin tưởng vào La Thần nên cũng liền gật đầu đồng ý.
Ặc... Đại ca ca cũng muốn giúp lắm nha. Nhưng... nhưng quả thật ta có lòng nhưng mà lại không có lực a.
Thoáng nghĩ xong, La Thần mặt liền trở nên rất nghiêm túc, vì hắn biết tình hình lúc này không thể tùy tiện qua loa được, mạng người sẽ chết bất cứ lúc nào cũng không chừng.
"Hệ Thống.! Ngươi có cách gì có thể giúp không.?" Đầu óc La Thần hiện xoay chuyển rất nhanh, liền hướng hệ thống hỏi qua một chút.
"Không có.!" Hệ thống liền lập tức dứt khoác đáp.
"Ặc... Không phải hệ thống ngươi luôn bảo rằng ngươi rất ngưu sao hả. Sao giờ lại không thể giúp gì là sao.?" La Thần có chút bất ngờ hỏi lại.
"Đơn giản là kí chủ ngài còn quá nhỏ yếu." Thẳng thắng đáp lời xong hệ thống lại nói tiếp. "Với lại tuy hệ thống cái gì cũng có thể nhưng điều tiên quyết là nhất định phải có kim tiền thì mới được nha."
"Không phải giờ ta đã có nhiều bạc rồi đó sao. Không lẽ bao nhiêu đó vẫn chưa đủ hay sao.?" La Thần đã có chút gấp hỏi nhanh.
"Để giúp một người nhỏ yếu như kí chủ hiện tại có thể đánh bại hết đám cao thủ trước mặt này thì với số bạc ít ỏi đó thì thật không thể nào đi."
Hệ thống ngừng một chút lại nói. "Những người trước mắt kia phải tốn bao nhiêu thời gian, tiền bạc, công sức, cùng với cơ duyên thì mới được như ngày hôm nay. Chỉ với số bạc ít đó của kí chủ mà muốn thắng họ, xem ra kí chủ ngài đã nằm mơ nói mộng, ảo tưởng quá rồi đấy."
Ặc... hệ thống ngươi cũng đừng có nói thẳng ra quá như vậy có được không a.
Thấy hệ thống cũng không giúp được gì La Thần liền chuyển hướng hỏi tiếp. "Vậy nếu bỏ chạy thì Hắc Xích Phượng có thể chạy thoát được không.?"
Hệ Thống lại tiếp phân tích nói. "Hắc Xích Phượng chỉ là pháp bảo Huyền Cấp, chỉ ngang với cảnh giới Hóa Thần Cảnh cùng với Ma thú sơ cấp cảnh mà thôi. Nhưng những người ở đây cao có cách những năm đại cảnh giới so với Hóa Thần Cảnh lận đó a."
Không tốt... không tốt. Cái gì cái nào nó cũng không ổn, giờ ta nên phải làm như thế nào mới được đây a.
La Thần liền rơi vào trong rối rắm khó giải quyết. Trong lúc đó thì ở phía bên kia lúc này Ngô Kình Đa lại liền cau mày hướng mọi người nói nhanh.
"Không tốt.! Cái tên kia chỉ một mực im lặng đứng yên, theo lão thấy chắc chắn là có trá. Mọi người hãy nhanh bắt tên tiểu tử đó lại."
Nghe Ngô Kình Đa nói vậy bốn Tứ Bất Tượng, lão Thương Bình và nhiều cao thủ khác cũng bỗng thấy có gì đó không ổn. Thế là ngay lập tức Thương Bình liền động thân muốn hướng La Thần ra tay.
Trong khi đó Ma thú vương, Ma thú Hùng Sơn, Hỏa Hồ Tiểu Ly thì lại có chút khó hiểu chú ý nhìn qua La Thần.
"Víu..." Một ảnh kiếm bỗng với tốc độ rất nhanh ngay lúc này được lão Thương Bình tung ra lao thẳng về phía La Thần.
"Hừ... Không dễ như vậy đâu." Lúc này thấy thế tiểu Hắc liền bước ra vung một quyền đón chặn.
"Bang..." Liền một tiếng vỡ nát liền vang lên do ảnh kiếm bị đánh nát bởi một quyền cứng rắn của tiểu Hắc.
"Ha.!" Tiếp tiểu Hắc liền hô lớn một tiếng, một chân đạp mạnh chấn vỡ một mảnh lớn lớp đất đá phía dưới chân.
"Ha.!" Bỗng lúc này tiểu Bạch cũng không thua kém liền cũng cùng hô lớn một tiếng.
Tiếp ngay lập tức hai luồng khí tức mạnh mẽ của hai hồn thú liền ngay lập tức bùng nổ phát ra. Khí tức lớn mạnh khiến không gian xung quanh bị chấn động rất lớn.
Ngay lập tức các cao thủ đang tiến công liền cũng bị chấn cho phải dừng lại. Hai luồng khí tức rất mạnh vẫn cương cường phát tác thì bỗng nhiên lúc này La Thần đang đứng sau hai hồn thú lên tiếng nói.
"Tiểu Bạch.! Tiểu Hắc.! Chúng ta có lẽ phải chạy trốn thôi...."
Lời nói có chút nặng nề vô lực, La Thần lại có chút phiền muộn thở dài nói tiếp. "Với lại hai đệ muội hãy nhớ lời của đại ca ca. Khi chạy đi thì tuyệt đối không thể được quay đầu lại, cho dù... cho dù đại ca ca không thể chạy thoát thì hai đệ muội cũng phải không được quay lại có biết chưa."
"Chạy trốn sao...." Tiểu Bạch hơi bất ngờ nói lại.
Tiểu Hắc thì thông minh hơn nghe La Thần nói thế thì đã liền hiểu lên tiếng nói. "Hai hồn thú ta muốn rời đi thì sẽ không có khó khăn gì đâu."
"Nhưng còn ca ca ngài thì sao.?" Tiểu Bạch có chút lo lắng hướng La Thần hỏi thêm.
Nghe được tiểu Bạch quan tâm thì La Thần liền nở một nụ cười, xong vương tay vuốt nhẹ nhàng mái tóc của tiểu Bạch nói. "Tiểu Bạch ngoan.! Đại ca ca thì không cần tiểu Bạch ngươi quan tâm đến đâu."
"Tiểu Bạch nhớ.! Hãy chạy thật nhanh, thật xa, dù có chuyện gì thì cũng phải hứa với đại ca ca là quyết không thể quay đầu nha."
"Ươm... ươm...." Tiểu Bạch ngây thơ liền gật gật đầu đồng ý với La Thần.
Thấy đã bàn giao quyết định xong hết rồi, La Thần liền lúc này hướng mắt về phía đám người phía trước nói.
"Nhìn đủ chưa hả.! Bộ đám các ngươi kiến thức ngắn chưa thấy qua hồn thú bao giờ hay sao mà lại nhìn hoài như vậy nha."
Tiếp La Thần liền nở một nụ cười đểu giả xem thường chúng nhân. Xong rồi La Thần một chân đạp mạnh khiến cả cơ thể liền lập tức phóng lên cao. Tiểu Bạch, tiểu Hắc thấy vậy thì cũng bay lên theo cùng La Thần.
Thấy La Thần bỗng phản công lão Thương Bình liền nhanh hướng mọi người nói lớn. "Lùi lại.! Những người cảnh giới thấp mau lui lại mau."
Tứ Bất Tượng thấy La Thần vậy cũng nghĩ là La Thần muốn phản công, thế là liền ngay lập tức cả bốn Tứ Bất Tượng liền nhanh tập trung lại với nhau.
"Á..." Bỗng Hỏa Hồ Tiểu Ly la lên một tiếng đau đớn khi bị Tây Kỳ Kỳ Long rút kiếm ra khỏi chân cô rời đi.
Ma thú Hùng Sơn thấy thế liền lập tức nhanh chạy qua đỡ lấy Hỏa Hồ vội vàng nói. "Tam muội.! Muội có sao không.?"
Lúc này lão Ngô Kình Đa bỗng hướng mọi người nói. "Là hai hồn thú.! Mọi người hãy cẩn thận một chút."
"A.... là Hồn... Hồn thú..." Phía các binh linh triều đình cùng với các công tử, tiểu thư, cung phụng, cận vệ nghe thế liền kinh ngạc không thôi.
Lúc này Nam Sư Nguyên Sư Công bỗng nói. "Chỉ hai hồn thú mà thôi.! Vẫn Không đáng lo, dù sao hai hồn thú cùng với con Ma thú tự xưng là vương kia có mạnh thì cũng không nhiều cao thủ hơn chúng ta đâu."
Hỏa Hồ Tiểu Ly lúc này mặt có hơi trắng bệch vẻ chút yếu ớt, nhưng cô vẫn kiên trì cắn răng hướng Ma thú Hùng Sơn nói. "Nhị ca.! Bảo đại ca chúng ta mau nhân cơ hội chạy đi thôi."
"Được.!" Ma thú Hùng Sơn lập tức gật đầu đồng ý, xong liền dùng thần thức hướng Ma thú vương truyền lời.
Hỏa Hồ Tiểu Ly hiện chỉ quan tâm đến sự an toàn cho Ma thú vương và Hùng Sơn mà thôi, nên cô khi nói xong cũng liền cố gắng đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi Hỏa Hồ Tiểu Ly đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cô cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc, mà khí tức này chắc cũng đã có lẽ rất lâu rất lâu rồi cô mới thấy lại nó.
Ngay lập tức sự thông minh của cô liền nói cho cô biết đó là cái gì rồi, liền lập tức Hỏa Hồ Tiểu Ly nước mắt bỗng dưng không biết từ đâu đã chực chờ sẵn mà ngay lập tức liền giàng giụa tràng ra.
"Đi thôi tam muội.!" Hùng Sơn bên cạnh sau khi truyền lời với đại ca xong thì liền hướng Hỏa Hồ gọi rời đi.
Nhưng khi chuẩn bị bước chân rời đi thì bỗng Ma thú Hùng Sơn phát hiện tam muội Hỏa Hồ có chút khác thường, Hùng Sơn lập tức quay sang thì liền chấn kinh bất ngờ nói.
"Muội... muội bị làm... làm sao vậy.?"
Hỏa Hồ Tiểu Ly không trả lời Hùng Sơn mà cô lại vội vàng lau đi dòng nước mắt của mình, xong cô liền ngay lập tức quay đầu lại hướng La Thần nhìn chằm chằm.
"Ha.!" Lúc này La Thần đã ở trên cao bỗng hô lớn một tiếng chấn động.
Tiếp một luồng hắc khí liền ngay lập tức lượn lờ tuông ra ngay phía sau lưng của La Thần, rồi tiếp chỉ chớp mắt thì một đôi cánh lớn đen tuyền gai gốc liền hiện ra.
Đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng bá khí to lớn khiến trông La Thần lúc này nhìn có chút hơi nhỏ bé, từng gai nhọn Hắc Xích Phượng thì nhìn rất sắc bén tinh xảo vô cùng, hắc khí thì cứ lượn lờ nhìn rất giống với một thiên thần sa ngã ở chốn địa ngục đen tối nhất.
La Thần lúc này lại tiếp hơi vặn mình cho thoải mái một chút, xong tiếp liền tỏ ra rất giận giữ hợp cùng với Hắc Xích Phượng gầm lớn.
"Áaaaa... Óoooo..."
Ngay lập tức một luồn linh khí bỗng chấn mạnh thập phương mà đi, luồn linh khí mạnh chấn cộng với tiếng hóng của Phượng Hoàng cùng hòa, khiến ngay lập tức những người xung quanh liền bị làm cho kinh ngạc đến há hốc mồm không khép lại được.
"Là... là... Hắn là... là... Ma thú..." Những binh lính triều đình, công tử, tiểu thư, cung phụng, thân cận vệ liền bị La Thần làm cho sóng vỗ ngập trời, kinh ngạc đến không thể ngậm được mồm.
Ma thú vương, Ma thú Hùng Sơn cùng với một ít Ma thú còn sống cộng với đám yêu thú phía dưới thấy vậy thì liền cũng bị làm cho kinh ngạc đến khó có thể tin tưởng, vì rõ ràng là La Thần hoàn toàn không có một chút gì là có khí tức của Ma thú cả a.
Đông Ngưu Kim Ngưu Sa hiện cũng rất kinh ngạc nói. "Hắn... hắn vậy mà cũng là Ma thú."
Tây Kỳ Kỳ Long thì mắt có chút sắc lạnh nói. "Cuối cùng thì thứ cần tìm cũng đã chịu xuất hiện rồi nha."
Bắc Báo Báo Hùng cũng rất kinh ngạc nói. "Thật không thể nào ngờ được nga."
Nam Sư Nguyên Sư Công và lão Thương Bình ngoài kinh ngạc thì cũng có chút nghi kị liền cau mày nhìn chằm chằm La Thần.
Ngô Kình Đa thì ngược lại trong lòng có chút vui mừng nói. "Hóa hình hoàn hảo đến mức có thể qua mặt được cả lão phu ta. Xem ra lần này xuất động đúng thật rất là thích đáng a."
Phía xa Nguyên Sương Sương rất kinh ngạc hướng Mộc Lan Hoa nói. "Tỷ muội tốt này.! Ngươi thấy con Ma thú hóa hình này nó sao lại có thể che giấu tốt đến nỗi hoàn hảo được như vậy không nha."
"Làm sao mà lão nương ta biết được." Mộc Lan Hoa lập tức khó chịu đáp lại.
Kim Gia thôn Tích Hà nhị tiểu thư Kim Gia Như thì lúc này bỗng lẩm bẩm nói nhỏ chỉ một mình cô có thể nghe thấy được nói. "Sao ta vẫn ngờ ngợ cảm thấy cái tên đó rất quen thuộc nga."
Còn ở một phương hướng khác lúc này thì Hỏa Hồ Tiểu Ly khi đã thấy La Thần như thế thì liền lập tức khóc nấc nói.
"Hic... hức.! hức..... Đó là... đó là... Hắc... Hắc Xích... Xích... Phượng... Người.... người...."
"Chủ Nhân.!"
"Oa... hức... hức......"
- ---------!!!----------