Trong phòng chỉ còn lại Long, Mộng Uyển, Nguyễn Cao và Nguyễn Nam Phương.
Thấy tất cả đều đã ngồi xuống, Long nghiêm túc chậm gãi nói.
"Kế hoạch tiến hành tới đâu rồi?"
...................
Hai tiếng sau, cửa phong mở ra.
Long và Mộng Uyển bước ra ngoài, cả hai tiến ra ngoài mà đi.
Ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, Nguyễn Thanh Nhi thấy Mộng Uyển và Long đang hướng ra ngoài, thắc mắt chạy lại nắm lấy tay của Mộng Uyển hỏi:
"Chị, hai người định đi đâu?"
Xoa lấy đầu Nguyễn Thanh Nhi, Mộng Uyển mỉm cười lên tiếng.
"Đi 'chào hỏi' khách, không cho em đi đâu."
Nguyễn Thanh Nhi mất mẹ khi mới vừa sinh ra, từ nhỏ tới lớn đều là do Mộng Uyển chăm sóc.
Tuy không phải là chị em ruột, nhưng mười mấy năm sống chung, cộng với việc Mộng Uyển luôn luôn bảo vệ cô, khiến giwof trong tâm Nguyễn Thanh Nhi coi Mộng Uyển là mẹ mình vậy.
Đi tới đâu cũng dính lấy Mộng Uyển không rời, thậm chí cô còn nghe lời Mộng Uyển còn hơn cả lời của cha mình.
Nghe thấy Mộng Uyển không cho đi theo, Nguyễn Thanh Nhi ỉu xìu cuối đầu xuống đất nhìn chân.
"Phì."
Cả hai phi cười trước bộ dạng này của Nguyễn Thanh Nhi.
Đúng thật là Nguyễn Thanh Nhi cũng rất đẹp, cộng thêm cái dáng loli của mình khi moe càng làm người ta xiu lòng.
Nguyễn Thanh Nhi xụ mặt nắm chặt tay Mộng Uyển không buôn.
Mộng Uyển lắc lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Ngoan nào."
Thấy cả hai vẫn còn dính nhau không rời, Long ben đi lại gần Nguyên Thanh Nhi.
"Thanh Nhi phải không? Có thể cho anh mượn chị em một chút được không?"
Nguyễn Thanh Nhi ngước nhìn Long, rồi nhìn lại chị mình một lúc lâu.
Như nghĩ thấy điều gì đó, Nguyễn Thanh Nhi buông lấy tay Mộng Uyển, tiến lại gần chăm chú quan sát Long, đến nỗi Long thấy lạnh xương sống, Nguyễn Thanh mới lên tiếng nói.
"Anh là bạn trai của chị?"
-Phụt
Nghe câu hỏi của Nguyễn Thanh Nhi, Mộng Uyển đang uống nước đều phụt ra ngoài.
Còn Long thì cứng đơ, nhìn Nguyễn Thnah Nhi.
"Đẹp trai, tướng ngon, có thực lực, tạm chấp nhận."
Nguyễn Thanh Nhi khoanh tay đi vòng vòng đánh giá Long.
Bạn trai của chị cô không thể nào là người bình thường được, như vậy sao xứng với chị của mình.
Đến lúc này thì cả hai cũng biết rằng là Nguyễn Thanh Nhi hiểu lầm bọn họ là một cặp với nhau.
Long cười trù, định lên tiếng giải thích nhưng Nguyễn Thanh Nhi đã lên tiếng nói trước.
"Em cũng hiểu thế nào là lãng mạn, nên hai người hẹn hò thì cứ đi đi.
Chỉ cần anh ăn hiếp chị em thì....."
Nguyễn Thanh Nhi đứng trước mặt hai người nói bằng giọng miễn cưỡng, như thể chịu dựng để cho hai người ở chung với nhau.
Nói xong, Nguyễn Thanh Nhi lườm Long một cái, rồi quay trở về phòng mình.
Bỏ lại hai người đang ngây ngốc nhìn hướng Nguyễn Thanh Nhi đi.
"Con bé này chắc đọc nhiều tiểu thuyết lắm đây."
Xoa xoa trán, Long thở dài lên tiếng.
Kế bên, Mộng Uyển cũng gật đầu đồng tình.
"Thôi, xuất phát nào."
Bỏ qua chuyện Nguyễn Thanh Nhi hiểu lầm bọn họ là một cặp, Long và Mộng Uyển lên một chiếc xe lamborghini màu đen.
và nơi đến không đâu khác chính là biệt thư Chi Lê gia, nhà của Uyển Như.
........
Chiếc xe của Long dừng trước cổng biệt thự của Chi Lê gia, nhà Uyển Như.
Cả hai xuống xe quan sát xung quanh, thì thấy cái gì đó sai sai.
Biệt thự nằm ở bên trong Thiên Thành, có thể nói đơn giản là mặt phố.
Dãy một khu nhà liên hoàn điều là của Chi Lê gia.
Nhưng suốt dọc đường tới đây, Long thấy nơi này không một bóng người.
“Bữa nay, đi ngủ tập thể à.” Long gãi đầu, quay quanh lên tiếng thắc mắc.
Nhưng đáp lại Long là tiếng gió thổi ngang qua.
Bỏ qua nghi vấn này, Linh và Mộng Uyển đi đến trước cổng biệt thự.
Không có bảo vệ, người canh giữ làm cả hai cảm thấy như đã quên một thứ gì đó.
“Quái lạ.”
Long nhìn xung quanh, rồi nhìn vào trong biệt thự nhằm tìm kiếm một bóng người.
Nhưng thất vọng là xung quanh không có một ai ngoài hai người.
Long tiến lại gần cánh cổng, định mở cửa thì bất chợt Mộng Uyển hét lên.
“Thiếu gia, cẩn thận.”
Tuy vậy vẫn hơi muộn khi tay Long gần tới cánh cổng, một bức tường vô hình vội ngược đẩy Long bay về phía sau.
“What?”
Long lùi lại sau, kinh ngạc nhìn cảnh cổng biệt thự.
Hắn quay qua Mộng Uyển, thì thấy hai mắt cô đang chỉ là một màu đen nhìn thẳng thừng vào nơi Long vừa chạm tới.
Đây chính là trạng thái có một không hai của Mộng Uyển, Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn, một trong những đặc trưng của Ám Mộng, có tới 12 cấp bật.
Nó có thể thấy được mọi thứ cho dù là ẩn đi hay biến mất (kết giới tàn hình, lỗ hổng không gian,..vv các thứ).
Thậm chí là linh hôn hay một thực thể nào đó, tuy vậy cũng cần đẳng cấp người sử dụng.
Hắc Nhãn của Mộng Uyển chỉ mới là cấp một.
Nên cổ chỉ có thể thấy một số thứ nhỏ nhoi, tuy vậy cũng hao tổn linh lực hơi nhiều.
Nhìn tầm 5 giây, mắt Mộng Uyển trở lại bình thường.
Cô choáng váng gần như sứa ngã, nhưng được Long kịp thời đỡ lấy.
“Không sao chứ.”
Nhìn trạng thái của Mộng Uyển, Long lo lắng hỏi.
“Không sao, nhưng hìn như nơi đây bị bao bọc bởi kết giới nào đó.”
Mộng Uyển lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Cô ấy tay chủ về phía căn biệt thự lên tiếng nói.
“Kết giới?”
Long lẩm bẩm, rồi nhìn về phía biệt thự.
Thử truyền linh lực về phía nơi đó, thì bất ngờ linh lực mà Long truyền biến thành một mũi tên lao thẳng về phía Long.
Long nhanh tay tạo ra kiếm khí chém thẳng đường linh lực đó, cả hai va chạm nhau rồi biến mất trong không khí.
“Hự.”
Hự một tiếng, Long lần nữa tiến lại gần cảnh cổng.
Sử dụng linh lực bao bọc lấy cánh tay, rồi từ từ chạm nhẹ vào bước tường vô hình.
Lần này, Long không bị vội ngược ra, mà trái lại linh lực trong cánh tay hắn đang bị hút đi.
“Fuck!”
Chửi thề một câu, Long vội vàng sử dụng tay còn lại đấm thẳng vào bức tường vô hình.
Nắm đấm bị phản ngược lại, làm Long lùi vài đước về sau.
“Đậu xanh, kết giới gì bá vậy?”
Kết Giới Sư, cũng là một chức nghiệp của Linh Sư, chuyên về các loại thuật không gian, ảo trận, mộng ảo,...!Thông thường những Kết Giới Sư đều sở hữu hệ không gian, hoặc một số chuyên về trường phái án đồ.
Do hệ không gian thuộc hàng hiếm, nên có thể nói nghề Kết Giới Sư rất ít người, cũng như giả thuật kim vậy.
Long bực tức nhìn bức tường vô hình, hắn cũng chưa từng gặp kế giới nên cái này giải quyết sao, hắn cũng bó tay.
“Để em thử.”
Mộng Uyển lên tiếng.
Cô từ từ tiến lại kết giới, từ trong không gian nhẫn lấy ra một cây thương màu trắng dài tầm 1m7, với đầu ngọn cùng hai lưỡi kiếm hình mặt trăng ở hai bên.
“Bán Nguyệt Thương.”
Quét ngang một đường trên không khí, Mộng Uyển chém mạnh thương về phía trước.
Tức thì, một luồng khí chém thẳng vào kết giới, nhưng thất vọng là kết giới vẫn như không có chuyện gì xảy ra.
Mộng Uyển nhíu mày, cô tiếp tục vơ thương chém vào kết giới.
Mặc cho cô chém thư thế nào, kết giới vẫn không hề hấn gì.
Long nhìn Mộng Uyển đang tích cực chém lấy chém để kết giới.
Hắn nhìn lại kết giới, rôid đưa tay lên cằm suy tư.
“Hút linh lực, phản hồi chiêu thức, không hề hấn với sát thương.
Hình như quen quen.”
Bỗng Long giật mình, vội vội vàng vàng lấy từ trong không gian nhẫn một quyển sách.
Đây chính là quà mà sư phụ đã tặng cho hắn lúc đi.
Cuốn sách tích hợp những gì về đại lục mà ông biết.
Long mở cuốn sách, lật qua lật lại từng trang một lúc, hắn mỉm cười nói.
“Là mày.”
Vô Ảo Trận, một kết giới thuộc hàng cấp cao thậm chí là đại sư.
Vô Ảo Trận, tùy thuộc vào người tạo ra, người tạo ra càng mạnh thì kết giới sẽ càng mạnh và ngược lại.
Vô Ảo Trận, khi người trong kết giới này tạo ra một quan cảnh nội tâm rất khó thoát ra.
Và chỉ có thể phá từ trong hoặc là người có sức mạnh gấp đôi người tạo trận mới có thể khá từ bên ngoài.
Còn về bên ngoài thì như Long và đã thấy, phản hồi, hút linh lực, không chịu sát thương,....!Có thể nói là bức tường kiên cố.