Tướng thủ thành Bắc Cương nhận ra Nhị vương tử.
Thấy được tình hình này, sắc mặt ông ta đen như đít nồi
Bắc Cương hay giở trò lưu manh nhưng bọn chúng không ngờ rằng Liễu Hi xuất thân sĩ tộc giở trò lưu manh so với bọn chúng chỉ có hơn chứ không kém
Không những lột sạch quần áo của tù binh, treo họ lên tường thành mà còn đem ra làm bia để chơi trò ngắm bắn.
Nếu như chỉ là tù nhân bình thường thì có chết mấy mạng cũng chẳng vấn đề gì, chỉ là trên đó vẫn còn Nhị vương tử của hoàng đình Bắc Cương! Vương tử của một nước mà bị chư hầu của địch quốc lột sạch áo quần rồi treo trên tường thành?
Đây là nỗi sỉ nhục đến mức nào kia chứ?
“Chủ công của chúng ta nói, đàn ông Bắc Cương các người hung hãn như vậy mà lên chiến trường thì lại của inh ỏi? Chi bằng dứt khoát chỉ huy binh lính tấn công vào thành để giải cứu chiến hữu của các người đi
Còn không có can đảm tấn công thì hãy cầm cái miệng lại! Nhờ cả vào công lao của Nhị vương tử nhà các ngươi mà tù binh Bắc Cương ở chỗ chúng ta không có chục nghìn thì cũng đến năm nghìn đấy
Các ngươi chửi rủa bao lâu bọn ta sẽ treo thêm bắn ngã bấy nhiều người!”
Tướng quân Bắc Cương đứng dưới thành tức đến mức hộc máu
Bọn họ bây giờ chửi không được mà không chửi cũng không xong
Nếu còn tiếp tục chửi có lẽ người tiếp theo thành bãi thịt nát sẽ chính là Nhị vương tử Bắc Cương
Còn nếu không chửi thì gã ta lãnh đạo hàng nghìn binh lính tinh nhuệ ở dưới thành này để làm gì? Đứng xem mấy tên trần truồng phía trên sợ đến nỗi tiểu ra quần à? “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”
Phó tướng sợ hãi hỏi dò chủ tướng
Bọn họ mấy nghìn người đứng ở chỗ này mà không thể làm gì được, lộ rõ vẻ lúng túng.
Chủ tướng lập tức bùng nổ, hận không thể dùng roi da mà quất đui đôi mắt của phó tướng.
“Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai?”.
“Tướng quân, chi bằng thử tấn công thành một lần? Liễu Hi chiếm giữ ba thành Thượng Ngu cũng chỉ mới hai ngày
Căn cơ vẫn chưa vững vàng
Đây chính là thời cơ tốt để tấn công thành
Vả lại, binh lực trong thành chưa hẳn đã nhiều..
Có lẽ bọn chúng đang cố làm ra vẻ hòng che mắt chúng ta?”
Một vị phó tướng khác có vẻ có trình độ, nói chuyện cũng rất nho nhã, ông ta nói: “Trung Nguyên có một kế gọi là “Vườn không nhà trống
Có thể Liễu Hi cũng đang dùng cái kế này để lừa bịp chúng ta
Nhị vương tử lúc này đang nằm trong tay chúng, nếu nỗi nhục nhã hôm nay bị truyền ra bên ngoài, hoàng đình Bắc Cương không còn mặt mũi nào nữa.” (g
Bọn chúng nhục mạ Khương Bồng Cơ bằng những lời lẽ bẩn thỉu chợ búa những căn bản không có bằng chứng, người ngoài cũng sẽ không tin
Nhưng việc Nhị vương tử bị treo lên tường thành chịu đựng sỉ nhục là hoàn toàn chính xác, biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nói ra thì rốt cuộc ai mới là người mất mặt hơn?
Phó tướng lại nói thêm vào: “Tướng quân! Nếu chúng ta không có động tĩnh nào mà rút binh
Chỗ đại vương..
e là khó ăn nói.”
Câu nói này như giọt nước làm tràn ly khiến chủ tướng hạ quyết tâm
“Được! Công thành!” Nếu như để đại vương Bắc Cương biết được gã ta không công thành mà đã rút lui thì cái mạng nhỏ này sợ rằng cũng không giữ lại được
Tình thế vô cùng khó xử, gã ta chỉ có thể gắng sức thử một lần
Có điều, kỵ binh có thể tấn công vào thành sao? Khương Bồng Cơ giễu cợt nói: “Có lẽ đây là chuyện hài buồn cười nhất mà ta nghe được trong năm nay.” Ưu thế của kỵ binh quả thật rất rõ ràng nhưng khuyết điểm cũng lộ rõ như vậy
Những người này đến quá mức hấp tấp mà không mang theo đầy đủ binh khí
Tường thành cổ đại cao lớn rộng rãi, ưu thế linh hoạt của kỵ binh cơ bản không có chỗ dùng.
Không đủ binh khí để tấn công thành, ngựa của họ cũng chẳng phải là thiên mã mọc cánh
Làm thế nào để phá vỡ được bức tường chắn? Điểm này không chỉ mỗi Khương Bồng Cơ hiểu rõ mà nhóm người bên Bắc Cương lại càng hiểu rõ hơn
Bọn họ giả bộ tấn công thành một hồi, ném lại hàng nghìn cái xác rồi chán nản rút lui
Nhị vương tử đang bị treo trên tường thành sợ đến mức không tiểu thêm được nữa.
Khương Bồng Cơ chỉ liếc nhìn rồi nói: “Ngày mai bọn chúng còn đến nữa
Mấy người này cứ tiếp tục treo ở đó nhưng nhớ là đừng có giết chết, đặc biệt là tên Nhị vương tử kia
Sau này khai chiến với Bắc Cương, ta định dùng máu và cái đầu của gã để tổ cờ, gã chết rồi thì quả là đáng tiếc.”
Phù Vọng tuân mệnh: “Rõ!”
Sau khi Khương Bồng Cơ rời khỏi, Phù Vọng cử người đi kiểm tra mấy tên tù binh đang bị treo trên thang.
Nhị vương tử có lẽ là cầm tinh con gián, sống dai mạng lớn
Bả vai bị thương đâm thủng, xương bánh chè ở hai đầu gối bị Khương Bồng Cơ đạp gãy
Vết thương trầm trọng như vậy mà không làm cho gã chết được
Lúc này vẫn còn thở, cơ thể run rẩy đến mức co rúm lại, nom thật đáng thương
Các tù binh khác làm gì có lá gan lớn đến vậy, mấy người đều bị dọa cho sợ chết khiếp.
Phù Vọng vung tay ra lệnh cho binh lính trói những tù nhân đang xếp hàng chờ rồi treo lên
Đúng như dự đoán của Kỳ Quan Nhượng, binh lính Bắc Cương không có đủ lực lượng hậu cần, lương thực mang theo không đủ
Vậy đánh hai ngày rồi chúng đành phải rút lui.
Cùng với việc bọn chúng rút lui thì tin tức thu hồi ba thành Thượng Ngu cũng bị truyền ra ngoài.
Hai phe Nam Bắc, mỗi người có tâm trạng khác nhau.
Uyên Kính tiên sinh duỗi tay vươn vai, cười than thở: “Ba năm không tung cánh để chờ lông vũ dài
Không bay không hót để quan sát tất cả mọi thứ
Tuy không bay, nhưng một khi đã bay thì sẽ bay đến tận trời cao
Tuy không hót, nhưng một khi đã hót thì ắt làm người khác khiếp sợ..
Đây là kẻ không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì sẽ khiến người khác kinh ngạc.”
Nhận được tin tức, khắp Hoàn Châu chìm trong cảnh reo mừng hân hoan.
Dân chúng Đông Khánh thậm chí còn vui mừng phấn khởi hơn, náo nhiệt giống như đón năm mới vậy
Ba thành Thượng Ngu giống như xương cá mắc trong lòng dân chúng Đông Khánh
Không thể làm gì được Bắc Cương thể lớn, nên từ đầu tới cuối vẫn chưa lấy lại được
Mà bây giờ đã được Khương Bồng Cơ lấy về
Người trong thiên hạ cũng bắt đầu có cái nhìn khác về vị nữ chư hầu này.
Chương Châu, Đông Khánh
“Sinh con gái thì nên như thế, phụ thân nói quả không sai, ta cũng là...” Dương Đào đặt mật báo xuống, nét mặt có đôi chút nặng nề
Anh ta cảm thấy hai bên bả vai như nặng thêm mấy phần
Chưa kể đến các nước khác, một mình Đông Khánh đã có rất nhiều đối thủ mạnh như vậy rồi.
Anh ta sợ mình sẽ phụ sự kỳ vọng của người cha quá cố
Sau sự việc của Dương Kiển, anh ta trưởng thành hơn rất nhiều
Tính cách ngây thơ non nớt ngày nào được mài giũa trở nên sắc sảo, kiến nghị và cẩn thận.
Có điều, khi phải đối mặt với thế cuộc bốn bề vây kín như vậy thì tận sâu trong lòng anh ta vẫn có phần hoang mang
Nhan Lâm nhìn ra được tâm trạng của Dương Đào bên an ủi anh ta: “Chớ xem thường bản thân mình, Chính Trạch không phải người kém cỏi.” Ừ, chỉ có bạn bè thời thơ ấu là tốt nhất.
Hạo Châu, Đông Khánh
“Ha ha ha ha
Ta biết ngay Lan Đình quả nhiên là nam nhi đại trượng phu hiếm có trên đời mà
Ối, phu nhân à!”
Lúc Hoàng Tung nhận được tin tức thì anh ta đang nói chuyện riêng với vợ
Ngay lúc anh ta vừa dứt lời thì Kỳ phu nhân đã nhéo mạnh eo của chồng
Kỳ phu nhân sửa liền: “Người ta vốn là thân con gái, sao chàng luôn nói cô ấy là đàn ông là có ý gì? Xem thường phụ nữ ư?” Hoàng Tung có nỗi khổ khó nói nên lời.
Anh ta sao có thể mạo phạm vợ mình được?
Trình Tĩnh - mưu sĩ đắc lực dưới trướng Hoàng Tung sau khi nghe tin này đã trằn trọc thức trắng cả đêm.
Quận Hỗ, quận Chiết, Đông Khánh
Huynh đệ Hứa Bùi vừa nội chiến vừa giết chết Quận thủ Vu Mã Thương của quận Hỗ ngày trước, hòa bình phân chia gia tài và địa bàn của Vu Mã Thương
Không còn sự quấy nhiễu từ bên ngoài nữa, bọn họ liền quay lại trạng thái người tranh kẻ đoạt.
Hứa Bùi và Khương Bồng Cơ xưng huynh đệ với nhau
Nghe tin cô lấy lại được ba thành Thượng Ngu thì trong lòng cũng thấy mừng cho cô.
Không phải Hứa Bùi đạo đức gì mà là do Khương Bồng Cơ không cản trở lợi ích của hắn ta
Có cô ở phương Bắc chống lại áp lực của Bắc Cương, hắn ta cầu còn không được nữa là.
Hứa Bùi cười xuýt xoa: “Lan Đình có bản lĩnh giành lại ba thành Thượng Ngu, thật sự là vang danh khắp thiên hạ
Quả thật không thể khinh thường!” Mưu sĩ áo xanh có dáng người nho nhã đứng bên cạnh, dửng dưng nói: “Đây là cơ hội tốt của chủ công!”
“Cơ hội tốt? Văn Bân nói vậy là có ý gì?” Vị mưu sĩ áo xanh bình tĩnh nói: “Chủ công và Liễu Hi có quan hệ thân thiết, chi bằng tiền thêm một bước kết thành đồng minh mà mượn sức lẫn nhau.”