Một khi nhắc tới đàn ông cặn bã lại nhớ tới Trần Thể Mỹ, nghĩ đến ông ta vì tham quyền quý mà bỏ rơi vợ con, có thể nói là nhân vật đại biểu cho đàn ông cặn bã tự cổ chí kim.
Liệu có mấy người biết Trần Thể Mỹ không những không hề bỏ rơi vợ con, ông ta còn là một vị quan tốt, thanh liêm chính trực, ngay thẳng công chính? Đây chính là sự lợi hại của văn nhân, chỉ cần một cây bút cũng có thể sỉ nhục người ta trong lịch sử, khiến kẻ đó bị người đời phỉ nhổ đời đời kiếp kiếp.
Còn về sự thật thì sao?
Ha ha, chưa từng nghe qua câu “Tung tin đồn nhảm chỉ cần há miệng, bác bỏ tin đồn chay gãy chân” sao? Dân chúng thích tám chuyện mau chó, lại càng thích những câu chuyện có cao trào, có khúc mắc, còn về sự thực thế nào, hiếm có ai quan tâm
“Liễu Hi kia..
Thật sự là một người phụ nữ đanh đá, cô ta muốn vạch mặt chúng ta, muốn so đo với chúng ta hay sao?” “Phụ nữ ấy mà, có ai là không thù dai?”
Có người khinh thường hừ lạnh, đáy mắt lại lóe lên mấy phần chột dạ
Có điều, tia chột dạ này cũng lập tức bị chôn vùi rất nhanh
Kim Lân Các mở cửa miễn phí với mọi người, bọn họ lại có tư cách ra vào Kim Lân Các, đương nhiên là có quyền hưởng thụ tất cả các phúc lợi bên trong
Bọn họ lại không nợ Hoàn Châu cái gì, dù là mượn sách, chép sách thì vẫn là một phúc lợi trong đó, phúc lợi này là do Hoàn Châu tự nguyện cung cấp
Nếu là tự nguyện, vậy bọn họ cũng không được xem là nhận ân huệ của Hoàn Châu
Đã là như vậy thì sao có thể tính là “Lấy đức báo oán”? Lẽ nào Hoàn Châu còn muốn giở trò lưu manh, ép bọn họ phải mang ơn báo đáp hay sao? Bọn họ ngoài miệng khinh bỉ giới tính của phương Bồng Cơ nhưng còn chưa đến mức quá ngu si, dù sao Khương Đồng Cơ có quyền thế, bọn họ thì không có
Nhìn thấy đề bài bên trên bảng thông báo, ban đầu bọn họ cảm thấy luống cuống, sau đó lại tự trấn an bản thân.
Hai ngày sau đó không xảy ra chuyện gì đáng chú ý
“Quả nhiên..
Phô trương thanh thế thôi!”
Bọn họ yên tĩnh được hai ngày, bây giờ lại nhảy ra ngoài, không chỉ chửi bới Khương Bồng Cơ, thậm chí còn bắt bẻ Kim Lân Các
Không quan tâm làm cách nào để trở nên nổi tiếng, chí ít thanh danh của bọn họ còn hơn ối kẻ không có tiếng tăm gì
Nổi vì scandal cũng là nổi nha!
Chỉ là...
Bầu không khí có gì đó không đúng
Rất nhanh, bọn họ liền không cười được nữa
Đầu tiên là tất cả những văn nhân bình thường vẫn đàm thiện luận địa với bọn họ đều không thấy đâu nữa, mỗi khi đi tìm bọn họ bàn luận gì đó kiểu gì cũng sẽ bị người ta dùng các loại lý do để từ chối.
Có không ít những gương mặt thân quen nhìn thấy bọn họ liền vội vàng lấy tay áo che mặt đi, bước nhanh lách qua bọn họ.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được người bên ngoài xì xào bàn tán, đôi khi mấy người đó còn dùng ánh mắt liếc nhìn bọn họ, đáy mắt mang theo vài phần xem thường.
“Chư vị nhấn huynh....”
Ở đình viện hội thơ, nhìn thấy phía xa có mấy người bạn đang ngồi trên chiếu, trên mặt mọi người treo nụ cười hài lòng, dường như đang đàm luận gì đó.
Người kia đi tới, còn chưa đợi hắn chắp tay chào, mấy người kia đã thi nhau bỏ đi, giải tán hết cả.
“Này, này...” Người kia chết sững tại chỗ, cả người cứng đờ như khúc gỗ, sắc mặt hết trắng lại đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ
Hắn phải vất vả lắm mới chặn được một văn sĩ trẻ tuổi gầy yếu lại, miễn cưỡng hỏi ra được một chút
Nói sao thì hắn cũng là đấu sĩ dám đứng lên chống lại cường quyền, vì sao người bên ngoài lại có thể đối xử với hắn như thế? Sĩ tử nghèo khó nói: “Ngươi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Hắn kìm nén lửa giận ở trong lòng, tức giận nói: “Mấy ngày gần đây dốc lòng nghiên cứu điển tịch, làm gì có thời gian đi quan tâm chuyện bên ngoài thế nào?” Chỉ trách Kim Lân Các có quá nhiều sách hay, hắn luôn cảm thấy thời gian học tập vẫn không đủ
sĩ tử nghèo khó nghe thấy câu này, sự khinh miệt trong đáy mắt lại tăng thêm một phần
Không chờ hắn bùng phát, sĩ tử nghèo khó lại nói tiếp: “Nếu như không biết thì người đến phố Kim Lân đợi một lúc, khắc sẽ biết.” Dứt lời, sĩ tử nghèo khó sợ người bên ngoài nhìn thấy mình và hắn ở chung một chỗ nên vội vàng rời đi.
Phố Kim Lân là chợ thương nghiệp cách Kim Lân Các không xa
Đây cũng là nơi mà Khương Bồng Cơ đặc biệt phái người đến xây dựng.
Kim Lân Các mang đến số lượng người rất đông, đây chính là cơ hội buôn bán tuyệt vời.
Lượng người khổng lồ, kinh doanh phồn thịnh, đây là con đường phát tài của không ít dân chúng.
Ở phổ Kim Lân, các cửa hàng nằm san sát nhau.
Đây là thời đại thiếu thốn phương tiện giải trí, duy chỉ ở Hoàn Châu còn có chút đặc sắc, không ít sĩ tử thích ở đây nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện.
Dưới sự dẫn đầu của Vệ Từ, ngành thuyết thư* ở Hoàn Châu trở thành một ngành được quan chủ quản lý thống nhất, có quy định nghề nghiệp nghiêm cẩn.
* Thuyết thư: biểu diễn các loại hí khác như bình thư, bình thoại, đàn từ
Anh thậm chí còn đi tìm mấy tiểu thuyết gia có thiên phú, chuyên đi sưu tập những câu chuyện thời sự để bọn họ biên tập thành tiểu thuyết, mượn lời của thuyết thư tiên sinh đi kể chuyện cho dân chúng nghe
Vệ Từ còn ra một quy định, tuyệt đối không được có lời nào không tốt về Khương Đồng Cơ, nửa chữ cũng không được phép
Đương nhiên cũng không thể quá khuếch đại, cố hết sức để dân chúng có thể hiểu được con người thật của chủ công
Vệ Từ mượn hình thức giải trí này để khống chế dư luận, bây giờ mới thấy hiệu quả, dân chúng hết sức kính yêu châu mục Hoàn Châu
Thậm chí còn có những cô nương chưa xuất giá khóc lóc muốn gả cho Khương Đồng Cơ, dù cho Khương Bồng Cơ là nữ thì cũng muốn gả! Chuyện này còn bị tiểu thuyết gia viết thành kịch bản, nhanh chóng trở thành cuốn tiểu thuyết được săn đón nhất ở Hoàn Châu.
Không ít dân chúng bị cảm động đến rơi lệ.
Ngươi nói xem, người hữu tình tại sao không thể ở bên nhau đến cuối đời? Cùng là phận nữ thì có làm sao, người si tâm nên được đối xử dịu dàng mà! Những thoại bản như vậy khiến người ngoài đọc mà há mồm trợn mắt, giống như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới
Có điều, người phải há mồm trợn mắt ngày hôm nay đã đổi thành người khác.
Người kia nghe sĩ tử nghèo khó nói xong thì vội vàng chạy tới phố Kim Lân, lúc đi ngang qua quán trà nào đó bỗng nhiên nghe được tục danh của mình
Hắn lần theo tiếng nói nhìn qua, thấy bên trong quán trà có không ít người đang xúm vào, một thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện vô dùng dạt dào tình cảm
Hắn đứng yên nghe một hồi, sắc mặt càng lúc càng đen đi
Hồi lâu sau, thuyết thư tiên sinh vỗ bàn một cái rồi nói: “Muốn biết tường tình, lại nghe hồi sau phân giải.”
Dứt lời, thuyết thư tiên sinh lại yên vị ở chỗ cũ, nhấp một ngụm trà nhuận giọng, đám người bên cạnh lại nhao nhao lên giục.
“Cãi lão già này, thật là thiếu nghĩa khí mà, sao lại có thể cố tình ngừng ở đoạn này, khiến cho người ta tò mò đứng ngồi không yên?” “Đúng vậy, đúng vậy, nói liền một mạch đi chứ, ngươi kể không hết chuyện trong lòng mọi người đều cảm thấy cồn cào khó chịu.” “Ai, hôm nay khó ngủ đây!” “Kể chuyện không thể ngắt như thế, rõ ràng là là đang cố ý làm người ta tò mò mà.”
Đám người đang nói mà ngắt lại giữa chừng thể nào cũng có một ngày bị giết sạch!
Vị thuyết thư tiên sinh kia nhấc mí mắt lên một cái, hắn nói: “Tiểu nhân không chịu kể lúc nào? Rõ ràng là bản thảo của chương sau còn chưa được mang tới.”
Mọi người không nói gì nữa nhưng chỉ một lát sau lại tức giận trở lại.
“Cái tên Triệu Thiểm kia thực sự là quá vô liêm sỉ, bưng bát cơm được người ta cho lên ăn mà bỏ bát cơm xuống lại chửi người ta được ngay!” “Dù là nương tử ở trong lầu cũng không thể không cần thể diện như vậy được.”
“Hứ! Ngươi nói như vậy ta không vui đâu đó, nương tử trong lần thì sao chứ? Một tay đưa tiền, một tay cởi quần, giao dịch đúng đắn
Nào có giống mấy người kia, người này càng không biết xấu hổ hơn người kia
Giống như trong sách đã nói, đọc sách thánh hiển mười năm mà chỉ học được một bụng chữ "chó!”
Triệu Thiểm ở bên ngoài quán trà nghe thấy vậy thì ngực nghẹn lại, suýt nữa tức hộc máu.
Hắn vội vàng tóm lấy một người để hỏi về nội dung của thoại bản, người kia cũng nhiệt tình, mở miệng liền kể hết cho hắn nghe
Có một người trẻ tuổi tên là Triệu Thiểm nghe nói ở nước khác có một trường học miễn phí, hắn ta và năm người bạn cùng chung chí hướng khác cùng đi tới để học
Không ngờ trên đường lại gặp phải bọn cướp, sáu người bị thất lạc, Triệu Thiểm cũng may mắn, hắn ta được một Thụ Yêu* ngây thơ ở trong rừng cứu giúp
* Thụ Yêu: Yêu quái cây
Triệu Thiểm kinh ngạc trước nhan sắc mỹ miều của Thu Yêu, ăn nói khéo léo lừa được sự yêu mến của Thu Yêu, thế rồi hắn dụ dỗ Thụ Yêu ngây thơ gả cho hắn.
Nào ngờ Triệu Thiểm ở quê đã có gia đình
Mấy ngày sau Triệu Thiểm mang theo chỗ tiền được Thụ Yêu giúp đỡ rồi tiếp tục lên đường
Đến trường học rồi, Triệu Thiểm tiêu sài như ném tiền ra cửa sổ, giả mạo mình là sĩ tử quý tộc của một nơi nào đó, được một vị đại nho họ Liễu coi trọng
Vị đại nho kia cảm thấy tâm tính Triệu Thiểm không hề kiên định, sau khi thử thăm dò thì không định trọng dụng.
Đúng lúc đó, Triệu Thiểm nghe nói trong nhà của vị đại nho kia có rất nhiều tầng thư, hắn bèn đi tìm vị đại nho để mượn sách
Đại nho cho mượn, Triệu Thiểm thu được không ít lợi từ số tàng thư đó
Nhân cơ hội này, hắn tình cờ lại được quý nhân trợ giúp, một đường thăng quan tiến chức
Sau khi đã công thành danh toại, Thụ Yêu tìm Triệu Thiểm đòi nợ
Triệu Thiểm lại nói rằng Thụ Yêu mê hoặc lòng người, đốt chết Thụ Yêu
Vị đại nho biết được chuyện này thì cảm thấy bất bình thay cho Thụ Yêu
Người trên thế gian đều biết vị đại nho kia cho Triệu Thiểm mượn sách, Triệu Thiểm lại nói bản thân có thể thành công là dựa vào tài năng trời ban, không liên quan gì đến việc vị đại nho kia cho mượn sách.
Không chỉ có vậy, hắn còn dùng quyền thể để khống chế dư luận, vu cáo ngược lại vị đại nho kia đức hạnh bại hoại, cấu kết với Thụ Yêu.