Cách quân trướng, Khương Bồng Cơ nghe thấy rõ ràng giọng của Dương Tư.
Gã cười một tiếng: “... Đáng tiếc, Khương Hiệu úy không có mặt, nếu cô...”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng nói: “Buồn nôn.”
Dương Tư gật đầu phụ họa: “Cảnh đó đúng là rất buồn nôn, nếu Khương Hiệu úy mà thấy sẽ làm dơ mắt cô đấy.”
Một lát sau, Khương Bồng Cơ nghe thấy Khương Lộng Cầm hỏi Dương Tư.
“Tuy Triệu Thiệu kia đắc tội huynh, nhưng huynh cũng không đến mức phải dùng thủ đoạn này đối phó hắn ta...”
Dù Khương Lộng Cầm đã hoàn toàn thoải mái, không còn quan tâm đến những chuyện thời niên thiếu nữa nhưng cô cũng không muốn thấy có người dùng những thủ đoạn cưỡng ép bỉ ổi để hủy hoại ai đó. Cho dù cái mạng nhỏ của Triệu Thiệu đã bị Dương Đào để mắt, tên đã treo trước mặt Diêm Vương nhưng chiêu này của Dương Tư vẫn độc ác quá.
Dương Tư cau mày, vẻ mặt cực kỳ oan uổng, đau khổ nói: “Trong mắt Khương Hiệu úy, Tư là kẻ tiểu nhân âm độc mức đó sao?”
Khương Lộng Cầm cười lạnh hỏi ngược lại: “Huynh cảm thấy mình rất hiền lành sao?”
Dương Tĩnh Dung lương thiện động lòng người… Đây đúng là chuyện cười lớn nhất trong năm.
Dương Tư lúng túng ho khan hai tiếng, gã nói: “Tư không cần phải dùng thủ đoạn này để đối phó với Triệu Thiệu.”
Làm là làm, không làm là không làm, Dương Tư phủ nhận chuyện Triệu Thiệu có liên quan đến gã, dĩ nhiên Khương Lộng Cầm sẽ tin gã.
“Vậy sao hắn ta lại như vậy?”
Dương Tư nói: “Khi tìm thấy Triệu Thiệu, hắn ta đã rơi vào tay đám lưu manh kia, chẳng qua Tư chỉ giúp hắn ta che giấu tung tích, giữ gìn thể diện kiêu tử sĩ tộc của hắn ta thôi. Thử nghĩ xem, nếu đám người kia xông vào nhìn thấy hắn ta đang ở dưới người kẻ khác thì cảnh ấy không dễ coi lắm đâu.”
Dương Tư gã lòng dạ hẹp hòi, thù dai thì đã sao nào?
Ban đầu trong bữa Hồng Môn Yến ở Lang Thủy quận Hỗ, Triệu Thiệu đã ở trước mặt gã chỉ cây dâu mắng cây hòe nói gã là con của kỹ nữ, là tiện chủng bẩm sinh như thế nào chứ?
Những lời nói đó đã làm tâm hồn gã chịu tổn thương rất lớn, đến giờ vẫn chưa lành lại được. Dương Tư không gióng trống khua chiêng tìm người phá vỡ chuyện tốt của Triệu Thiệu và đám côn đồ mà còn giúp hắn ta giấu giếm tung tích, để hắn ta hưởng thụ thêm vài ngày, đây chính là điển hình của lấy ơn báo oán đấy!
Nói về tài ăn nói đổi trắng thay đen, Khương Lộng Cầm không thể bằng được Dương Tư.
Cho dù việc này bị người bên ngoài biết được, cùng lắm lỗi của Dương Tư chỉ là giấu giếm không báo, ai có thể làm gì được gã chứ?
Khương Lộng Cầm nói: “Nếu chủ công hỏi, ta sẽ không giấu giếm giúp huynh đâu.”
Dương Tư giấu giếm không báo nhưng cũng không giấu được mấy ngày, dù sao một mình Triệu Thiệu cũng không thể chịu được mấy tên côn đồ luân phiên giày vò.
Nếu trì hoãn thêm một hai ngày nữa thì cái mạng của hắn ta cũng sẽ mất luôn.
Dương Tư liền kiếm cớ mượn người của Khương Lộng Cầm để trực tiếp để lộ tung tích Triệu Thiệu ra.
Khương Lộng Cầm nhạy cảm phát hiện ra chuyện này có điểm không bình thường nên giờ mới chạy tới thăm dò Dương Tư, vì vậy mới có đoạn đối thoại ban nãy.
Dương Tư thẳng thắn thú nhận toàn bộ “tội ác” của mình, không hề run sợ.
Dương Tư khoát tay nói: “Nếu chủ công có hỏi tới, một mình Tư gánh chịu.”
Cả quân doanh có ai mà không biết Khương Lộng Cầm trung thành với chủ công nhà mình chứ?
Có điều Khương Lộng Cầm cũng khá nghĩa khí, không chủ động chạy tới trước mặt chủ công tố cáo gã, như vậy cũng coi như tình hữu nghị giữa hai người đã có tiến bộ rồi.
Khương Lộng Cầm lại nói: “Đúng lúc, chủ công, nơi này ngài phụ trách nhé.”
Dương Tư ậm ừ một tiếng rồi vô thức phát hiện ra câu này của Khương Lộng Cầm có gì đó không ổn.
“Chủ công!!!”
Dương Tư thấy Khương Lộng Cầm định đứng dậy cáo từ thì cũng đứng dậy đưa tiễn, vừa vén lều vải lên gã đã thấy chủ công nhà mình đứng ngoài trướng.
Bỗng dưng, Dương Tư chợt hiểu ra ý nghĩa trong câu nói ban nãy của Khương Lộng Cầm...
Tình bạn chấm dứt!
Thứ tình bạn dối trá!
Khương Bồng Cơ ra hiệu bằng mắt để Khương Lộng Cầm lui ra. Sau khi cô nàng hành lễ xong lập tức đi thẳng đầu không ngoảnh lại, chỉ để mình Dương Tư còn run lẩy bẩy nơi đó.
“Chủ công...”
Giọng cực thấp, nghe vô cùng yếu ớt.
Sắc mặt Khương Bồng Cơ trầm xuống.
“Đi vào trong nói chuyện.”
Dương Tư ngoan ngoãn nghiêng người để Khương Bồng Cơ tiến vào, dáng vẻ an phận thủ thường giống như gái nhà lành vậy.
Hừ...
Giả vờ cũng giống thật đấy!
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Huynh tự khai hay để ta?”
Dương Tư không biết Khương Bồng Cơ đã đứng ngoài nghe được bao lâu, có lẽ những gì không nên nghe đều đã nghe hết cả rồi.
Gã nhắm hai mắt lại, lựa chọn thẳng thắn để được khoan hồng.
Khương Bồng Cơ vừa tức vừa giận vừa buồn cười.
“Ta mặc kệ ân oán giữa huynh và Triệu Thiệu nhưng huynh không nên giấu giếm không báo...” Khương Bồng Cơ rất coi trọng vấn đề nguyên tắc, dù hành động của Dương Tư lần này cũng không có ảnh hưởng xấu gì tới cô. “Còn nữa, huynh muốn đối phó Triệu Thiệu thì ít nhất phải dọn cho sạch sẽ, đừng để người ta mò được đến huynh. Huynh một mặt ghi hận Triệu Thiệu làm nhục huynh, một mặt lại phá hoại thanh danh bản thân, tội gì phải khổ như vậy?”
Với bản lĩnh của Dương Tư, nếu gã thật sự muốn xử lý những chuyện này kín kẽ, chưa hẳn Khương Bồng Cơ có thể tìm ra gã nhanh như vậy.
Tên này hết lần này đến lần khác phạm sai lầm mà còn đắc ý, giống như chỉ tiếc không thể để người khắp thiên hạ biết gã nhỏ nhen thù dai như thế nào, nhìn thế nào cũng có vẻ muốn ăn đánh cả!
Dương Tư nghe thấy ý bao che trong lời của Khương Bồng Cơ lập tức cảm thấy như mây đen tan hết trời lại trong xanh.
“Tư sai rồi, chủ công dạy rất đúng.”
Lần này Khương Bồng Cơ không còn tức giận được nữa.
Dương Tư hận Triệu Thiệu vì hắn ta làm nhục người khác, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
“Chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa đâu.”
Dương Tư nghe xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ải này coi như qua rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Triệu Thiệu kia... dọn dẹp xong để Dương Đào đưa đi đi, nếu kịp có thể đụng ngày giỗ của Dương Kiển.”
Dương Tư nói: “Rõ!”
Chuyện này có Khương Bồng Cơ đồng ý, Dương Tư càng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Mấy ngày nay Triệu Thiệu đã bị giày vò quá sức, may là còn nhặt lại được một mạng, tính cách trở nên nghi thần nghi quỷ, hay giật mình sợ hãi.
Dương Tư hỏi quân y tình hình hiện tại của Triệu Thiệu, sắc mặt quân y vừa kỳ lạ vừa ngại ngùng: “Cửa hậu môn không đóng chặt được, mắc bệnh trĩ, cộng thêm tỳ thận yếu, bụng trướng nước lâu ngày, vào mùa lạnh e không thể ngồi dậy được, các thứ dơ bẩn trong ruột không giữ lại được. Chứng này sợ là sẽ thường xuyên tái phát.”
Quân y này vốn là một nữ binh phục vụ trong nữ doanh, bị thọt chân trong một chiến dịch nhưng cô không muốn xuất ngũ về nhà mà quyết định theo một đại phu tòng quân của thương binh doanh làm đồ đệ, cô rất có khiếu học ngành y nên chỉ trong vài năm trò đã giỏi hơn cả thầy.
Dáng vẻ Triệu Thiệu quá thê thảm lại sợ tiếp xúc với đàn ông nên chỉ có thể để nữ y chăm sóc trị liệu.
Vị quân y này đã từng gặp vô số thương tích, chẳng hạn như cụt tay cụt chân, bụng và ngực bị đao kiếm chém rách, ngay cả bệnh trĩ cũng có nhưng trước nay cô chưa từng thấy có người đàn ông nào lại bị cưỡng bức đâm cho chỗ đó máu thịt be bét, mùi hôi thối nồng nặc, vừa nhìn là đã biết tình hình chiến đấu rất ư là kịch liệt.
“Người này sẽ không còn sống được lâu nữa đâu, chỉ chỉnh đốn cho hắn ta sạch sẽ một chút là phải tiễn đi rồi, có chữa hay không cũng vậy.” Dương Tư nói: “Giờ hắn ta đã tỉnh chưa?”
Nữ y nói: “Đã tỉnh, có điều tâm trạng hơi kích động...”
Dương Tư nhếch môi, cái gã cần chính là tâm trạng kích động của Triệu Thiệu.
Nếu hắn ta gặp phải chuyện nhục nhã thế này mà còn có thể bình tĩnh tự tại, không chút sợ hãi, Dương Tư mới phải lo lắng đấy.
Triệu Thiệu đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh trướng, hắn ta nghe thấy tiếng lều vải được vén lên thì cứ tưởng là mấy nữ y không biết xấu hổ kia, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Một tên đàn ông như hắn ta mà phải cởi hết y phục chổng mông lên trước mặt phụ nữ để đối phương kiểm tra chỗ xấu hổ khó mở miệng đó, bản thân hắn ta còn cảm thấy xấu hổ phẫn nộ, vậy mà vẻ mặt người phụ nữ kia lại cực kỳ bình tĩnh. Không cần nghĩ cũng biết, hành động của người phụ nữ kia phóng đãng đến mức nào.
Dương Tư: “Ồ ồ... Triệu tướng quân, đã lâu không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ?”
Triệu Thiệu nghe thấy giọng đàn ông thì cơ thể bất giác sợ hãi run rẩy.
Hắn ta quay đầu nhìn sang thì thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
“Lại là ngươi!” Triệu Thiệu bi phẫn siết chặt nắm đấm, mắng: “Cút ra ngoài!”
Dương Tư không những không đi mà còn tiến thẳng về phía trước, đánh giá Triệu Thiệu từ đầu đến chân, trong mắt mang theo sự trêu chọc và mỉa mai.
“Ngày đó, Triệu tướng quân sỉ nhục ta là con của kỹ nữ... Bây giờ, Tư muốn hỏi tướng quân, cảm giác làm kỹ nữ như thế nào?”
Chỉ một câu nói đã chọc Triệu Thiệu tức giận đến mức ngất đi.
Dương Tư thấy thế liền nhếch miệng cười nhạt.
Còn chẳng chịu được lấy một đòn, đúng là một con gà bệnh!