“Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục!”
Triệu Thiệu chậm rãi lấy lại hơi, lờ mờ nhìn thấy Dương Tư vẫn còn đứng đó, cơn tức lại lập tức dâng lên, suýt nữa lại ngất đi.
“Ta chẳng muốn giết ngươi, càng chẳng sỉ nhục ngươi bao giờ!” Dương Tư cười nhạo, trong đáy mắt lóe lên tia đùa cợt: “Cái mạng này của ngươi vẫn còn rất đáng tiền, giờ chưa thể chết được. Nếu như ban nãy ngươi cứ thế mà tức chết còn được nhưng ngươi đã tỉnh lại rồi thì có thể thấy ông trời cũng cảm thấy trừng phạt ngươi như vậy vẫn chưa đủ, phải bắt ngươi sống tiếp để chịu tội. Ngươi hãy lo mà nhìn lại những lỗi lầm trước kia của mình đi... Triệu Thiệu, đây là số mệnh.”
Triệu Thiệu tức đến mức lửa nóng dâng tràn, nhưng hắn ta vừa mới dùng sức thì chỗ hậu môn lại truyền đến cơn đau buốt không thể diễn tả bằng lời.
Hắn ta vô cùng xấu hổ, trước mặt lại còn kẻ thù đang sỉ nhục hắn ta khiến hắn ta tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Dương Tư thấy vậy, nụ cười bỉ ổi trên gương mặt càng đậm hơn, nhìn Triệu Thiệu đang hận đến mức không thể lao tới xé nát miệng gã ra.
“Hừ... nghịch đủ rồi chứ?”
Dương Tư thoải mái bước ra, vui như mở cờ trong bụng.
Nếu Khương Lộng Cầm không hiểu rõ ân oán giữa gã và Triệu Thiệu thì có khi còn nghi ngờ không biết có phải người này vừa làm chuyện gì không bằng cầm thú hay không.
Dương Tư giả vờ hồ đồ, cười hỏi: “Khương Hiệu úy, nghịch cái gì?”
Khương Lộng Cầm bật cười nói: “Bướng bỉnh.”
Nghe thấy hai chữ “bướng bỉnh” thốt ra từ miệng Khương Lộng Cầm, ngay cả Dương Tư trước nay không cần mặt mũi cũng cảm thấy xấu hổ. Gã đã là một người đàn ông ba mươi xuân xanh rồi mà còn bị một cô nương dùng giọng điệu của người mẹ dạy bảo con trai nói là “bướng bỉnh”, dù da mặt gã có dày đến mấy thì cũng thấy ngượng ngùng.
“Người không phạm ta, ta không phạm người!” Dương Tư hếch mặt mo nói: “Nghịch thế thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Khương Lộng Cầm mím môi, kìm nụ cười lại.
“Chủ công có việc gọi huynh, đừng chậm trễ.”
Cô tới là để chuyển lời, tiện thể để ý Dương Tư.
Nếu người này lại ra tay chọc Triệu Thiệu tức chết, bọn họ biết đem ai ra giao nộp cho Dương Đào?
Dương Tư phủi phủi bụi trên vạt áo, nghiêm trang nói: “Chủ công gọi chắc chắn có việc gấp, Tư phải tới ngay đây.”
Khương Bồng Cơ tìm Dương Tư cũng chẳng có chuyện gì, chỉ bảo gã làm sứ giả giao Triệu Thiệu sang chỗ Dương Đào, tiện thể thăm dò ý tứ của Dương Đào.
“Hứa Bùi đã diệt, trong Đông Khánh ngoài Hạo Châu, Kham Châu và Chương Châu, các vùng khác đều đã chiếm được, lựa chọn của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Khương Bồng Cơ chỉ vào khôn địa đồ, ẩn ý rất rõ ràng.
Sau khi chỉnh đốn lại sơ sơ, Dương Đào hay Hoàng Tung, cuối cùng cũng phải thanh lý một tên.
Dương Tư là người thông minh, không cần giải thích nhiều gã cũng hiểu ngay ý của Khương Bồng Cơ.
Gã híp mắt suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Nếu ví lãnh thổ Đông Khánh như một con người, Hạo Châu, Kham Châu chính là lục phủ ngũ tạng, Chương Châu là hai chân. Đánh mất hai chân còn có thể sống sót, nhưng vị trí lục phủ ngũ tạng cực kỳ quan trọng, một khi bị người ta lấy mất thì dù có ba đầu sáu tay cũng không còn sống lâu nữa. Dù chỉ gây chút họa nhỏ, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng cũng sẽ phiền phức… chủ công nghĩ sao?”
Theo Dương Tư, gã vẫn có khuynh hướng ra tay với Hoàng Tung.
Một là, Dương Đào vừa mới kết minh cùng bọn họ, trợ giúp họ kiềm chế Hoàng Tung và Hứa Bùi liên minh.
Tuy nói lần kết minh này đều vì lợi ích của hai nhà nhưng vừa dùng xong người ta đã xoay dao lại đâm một nhát không khỏi bị người khác lên án.
Thứ hai, vị trí lãnh địa của Hoàng Tung rất khó xử, Kham Châu và Hạo Châu ở phía Nam Hoàn Châu, phía Bắc quận Chiết, quận Hỗ, nằm ngay yết hầu của thế lực Khương Bồng Cơ. Giống như một vòng tròn nhỏ trong một vòng tròn lớn, Hoàng Tung sợ Khương Bồng Cơ nhân cơ hội thôn tính, Khương Bồng Cơ cũng sợ Hoàng Tung gây chuyện.
Nếu để Hoàng Tung đó không xử lý mà bỏ gần tìm xa đi đánh Dương Đào thì chỉ có những kẻ đầu óc lẩm cẩm mới làm.
Cho nên, Khương Bồng Cơ bảo Dương Tư áp giải Triệu Thiệu đi thực ra cũng là đang lấy lòng.
Phân tích từ một phương diện khác đây cũng chính là kế sách liên hoàn “xa thân gần đánh”.
Lời của Dương Tư là những suy nghĩ trong lòng Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Chính là ý đó, Tĩnh Dung có tự tin sẽ xử lý thỏa đáng việc này không?”
Dương Tư đứng dậy lĩnh mệnh, chắp tay nói: “Chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của chủ công!”
Đáng thương cho Triệu Thiệu không biết sau khi thể xác và tinh thần của mình đều mệt mỏi thì còn phải đi gặp mặt con trai kẻ thù cũ.
Lần này kết minh, Nhan Lâm không tán thành việc Dương Đào đích thân tọa trấn trong quân, đáng tiếc chủ công nhà mình quá bướng bỉnh nên Nhan Lâm chỉ đành lùi một bước.
Có điều, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.
Khương Bồng Cơ là chủ công còn có thể xông pha tiền tuyến chiến đấu, Dương Đào chỉ ngồi ở hậu phương rảnh rỗi như cây nấm, gân cốt đều gỉ sét hết cả rồi.
Mặc dù hành quân rất là nhàm chán, nhưng nghĩ đến chuyện kẻ thù giết cha đang ở gần ngay trước mắt thì Dương Đào lại có thể tràn đầy sinh lực ngay lập tức.
Đợi, đợi, đợi đến khi tên Hứa Bùi chết đi, đợi mòn cả mắt mà anh ta vẫn chưa đợi được Triệu Thiệu.
“Chủ công... chuyện vui lớn...”
Dương Đào đang vừa ngáp dài vừa nâng bút đọc thư từ.
Anh ta dở nhất là mấy chuyện văn thư, bình thường còn có thể nài nỉ Nhan Lâm viết văn thay, nhưng lúc này dẫn binh bên ngoài, công việc của Nhan Lâm đã đủ nặng nề rồi, Dương Đào cũng không tiện tăng thêm gánh nặng cho bạn. Thiếu Dương tốt như vậy, không thể để cậu ấy mệt chết được.
Anh ta còn đang mơ màng thì Nhan Lâm từ bên ngoài chạy vào quân trướng như cơn gió.
Tuy Nhan Lâm đi rất nhanh nhưng không hề đánh mất phong độ, anh ta vẫn giữ được phong thái cực kỳ mê người.
“Chuyện, chuyện vui lớn?”
Dương Đào bỗng dưng tỉnh táo lại, ngòi bút dừng lại, vết mực tròn màu đen làm bẩn tấm thẻ tre.
Trên mặt Nhan Lâm nở nụ cười tươi, sự vui sướng ấy xuất phát từ tận đáy lòng, ngay cả cặp mắt không nhiễm bụi trần kia cũng tràn đầy ý cười.
“Thiếu Dương, chuyện vui từ đâu tới?”
Nhan Lâm nói: “Đã tìm thấy Triệu Thiệu.”
“Triệu Thiệu? Tên giặc đó giờ đang ở đâu?”
Con ngươi Dương Đào trợn lên giận dữ, sát khí xua sạch khí chất lương thiện ban đầu khiến anh ta có thêm uy nghi của hổ tướng.
Nhan Lâm nói: “Quân sư dưới trướng Lan Đình Công - Dương Tư đích thân dẫn người áp giải Triệu Thiệu, giờ đang ở ngoài trướng chờ.”
Dương Đào vội vàng nói: “Mau mau cho mời!”
Dứt lời, anh ta đi đến bên giá đao trong quân trướng gỡ một thanh đại đao xuống, đây là thanh bảo đao lúc sinh thời vong phụ Dương Kiển yêu thích nhất, đó là một trong số ít những tín vật để Dương Đào nhìn vật nhớ người. Lúc nào anh ta cũng mang theo thanh đao này chính là vì hy vọng có thể dùng nó để chặt đầu chó của Triệu Thiệu!
Năm đó một bát rượu độc, làm hại Dương Kiển thất khiếu chảy máu, thân thể run rẩy một ngày một đêm mới chết trong đau đớn cực độ.
Bây giờ Dương Đào vẫn còn nhớ rõ một ngày một đêm đó tuyệt vọng đến nhường nào, trơ mắt nhìn phụ thân đau đớn mất dần sức sống!
Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh ta không lúc nào không đặt giả thiết nếu Triệu Thiệu xuất hiện trước mặt anh ta thì anh ta nên dùng cách nào để báo thù thay cha.
Tâm nguyện nhiều năm sắp trở thành sự thật, Dương Đào cảm giác mình như đang sống trong mơ.
Dương Đào duỗi cổ, không ngờ lúc tiến vào trong đại trướng chỉ có mình Dương Tư.
“Triệu Thiệu đâu?”
Dương Đào cố gắng áp chế không lấm lét nhìn trái phải, mấu chốt là còn có Nhan Lâm bên cạnh nhìn chằm chằm, anh ta không dám.
Trên mặt Dương Tư nở nụ cười mỉm, câu nệ nói: “Dáng vẻ người này không được chỉnh tề, không nên gặp người khác, tránh làm bẩn mắt mũi của Chính Trạch Công.”
Dương Đào “a” một tiếng, cơn tức giận đang dâng cao chợt dừng lại rồi dần dần giảm bớt vì cách xưng hô của Dương Tư.
Đây là lần đầu tiên anh ta được người khác xưng hô như vậy.
“Triệu Thiệu thế nào rồi?”
Đuôi lông mày của Nhan Lâm giãn ra, nhạy cảm nắm bắt được từ “mắt mũi” trong câu nói của Dương Tư có gì đó không ổn.
Theo cách nói bình thường thì đáng lẽ phải nói “tránh làm bẩn mắt Chính Trạch Công”, thêm một từ “mũi” vào làm Nhan Lâm không khỏi nghĩ nhiều.
Dương Tư dừng lại, khổ sở nói: “Triệu Thiệu có bệnh bài tiết không kiềm chế được, giờ biết phải gặp Chính Trạch Công, dưới sự sợ hãi liền...”
Dương Đào và Nhan Lâm: “...”