Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

“Chậc chậc chậc... Hiếu Dư, ngươi nhìn xem, những thổ phỉ này có người là bị ép lên núi làm cướp, nhưng cũng có những tên muốn không làm mà hưởng, đi cướp đoạt tài sản công lao của người khác. Người ta vất vả trồng trọt một năm, còn không bằng bọn chúng đi cướp một chuyến.” Những chiếc rương đầy ắp chất đầy đại sảnh, Khương Bồng Cơ bắt chéo chân, lưng như không xương ngả vào chiếc ghế chủ vị. Ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào những chiếc rương đã được mở ra, đôi mắt mang nét hài hước đảo qua đám thổ phỉ đang bị trói gô.

Từ Kha nhìn những thứ trong rương, gân xanh trên trán nhảy lên, trong lòng dường như có chút bất an.

Cũng không phải cậu lo lắng những tên thổ phỉ này sẽ như thế nào, chỉ lo lang quân nhà mình đánh thổ phỉ đến nghiện, “đen ăn đen” xong mà quên mất mục đích chính.

Mặc dù... cậu cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Mạnh Hồn phóng khoáng ngồi ở ghế Nhị đương gia, so sánh thì Từ Kha ngồi nhã nhặn hơn rất nhiều.

Mạnh Hồn khí thế hỏi: “Lang quân, những người này xử trí như thế nào? Là như vầy, hay là như vầy?”

Mạnh Hồn khoa tay ra dấu hai thủ thế nhìn vô cùng dễ hiểu, khiến đám thổ phỉ bên dưới nhao nhao rùng mình một cái.

“Mấy vị đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng là bị ép vào cái ổ trộm cướp này, trước kia chưa bao giờ làm chuyện vô nhân tính...”

“... Mấy vị Bồ Tát tha mạng... Tiểu nhân bên trên có trẻ, dưới có già, cuộc sống cả nhà đều dựa vào tiểu nhân, nếu tiểu nhân chết rồi, mẹ già sáu mươi tuổi phía trên, nhi tử ba tuổi gào khóc đối ăn phía dưới biết phải sống thế nào đây... van cầu ngài...”

“Tiểu nhân cũng là bị những tên lòng dạ hiểm độc bức tới bước đường này, cầu đại lão gia buông tha...”

Vì mạng sống, từng tên bắt đầu kể khổ xin tha, có kẻ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ; có người lại muốn bán bí mật của trại phỉ, đổi lấy cơ hội sống sót của bản thân; có kẻ thì khóc lóc, muốn tranh thủ lòng thương hại, những câu chuyện bi thảm nghe đến chua xót lòng người...

Nhưng mà mặc kệ những người này có kể thế nào, có diễn thế nào, Từ Kha chỉ lạnh lùng nhìn, Mạnh Hồn thì lại như việc không liên quan đến mình.

Khương Bồng Cơ - người quyết định thật sự thì cười như không cười đánh giá từng người bọn chúng, tựa như đang coi xiếc khỉ.

“Những người này cứ thong thả xử lý...” Khương Bồng Cơ châu mười ngón tay vào nhau, làm bộ như đang suy nghĩ, cô quay đầu hỏi Từ Kha, “Của cải cả trại đều ở nơi này hết à? Tổng cộng có bao nhiêu lương thực, tiền bạc?”

Từ Kha cúi đầu nhìn thẻ tre vừa ghi chép: “Lương thực ước chừng ba trăm thạch, tiền bạc khoảng bảy trăm lượng.”

Đây chỉ là số liệu ban đầu, dù sao tính toán có chút vội vàng, muốn kiểm kê kỹ càng hơn còn phải đợi sau khi trở về lại tính.

Khương Bồng Cơ gật gù nói: “Ba trăm thạch lương thực, bảy trăm lượng bạc... Đủ bù tiền tiêu vặt của lang quân nhà các người mấy năm.”

Từ Kha thầm liếc mắt, nếu bàn về tiền bạc, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Khương Bồng Cơ tại Liễu phủ đúng thật không nhiều, một tháng cũng chỉ có mấy lượng. Nhưng tính cả tiền ăn vặt, bút mực nghiên giấy, quần áo vải vóc, đặc biệt là loại giấy trúc đắt đỏ kia, tổng cộng lại còn có thể nói nghèo sao?

“Thu dọn đi, đem toàn bộ những thứ này về.” Khương Bồng Cơ cười nhạt, vung tay lên, khí thế còn giống thổ phỉ hơn cả thủ lĩnh của trại phỉ, “Các huynh đệ hôm nay vất vả rồi, sau khi trở về mỗi người đều được phân một lượng bạc và một cân thịt heo, huấn luyện vất vả cũng phải có chút gì đó bù đắp chứ.”

Còn về phần thưởng này từ đâu ra?

Tất nhiên là từ tiền tài đoạt trong tay thổ phỉ rồi.

Bộ khúc tổng cộng mới bao nhiêu người?

Chút khen thưởng như thế này, thật không bõ bèn gì, ngược lại lại có thể thu được lòng người, kích thích ý chí, còn không có lời hay sao?

“Mặt khác, Ngũ trưởng mỗi đội lĩnh thêm một phần.” Đãi ngộ của bộ khúc bình thường cùng đội trưởng đương nhiên khác nhau, phải để bọn hắn ý thức được - muốn có được đãi ngộ tốt hơn chỉ có thể cố gắng huấn luyện, cố gắng trèo cao hơn, “Ghi lại đi.”

Từ Kha vừa ghi chép vừa gật đầu.

Khương Bồng Cơ tất nhiên cũng sẽ không quên Từ Kha và Mạnh Hồn, mỗi người được phân mười lượng. Ngoài ra, Mạnh Hồn được thêm vài hũ rượu cùng năm cân thịt heo, Từ Kha thì được thêm vài cuộn vải tốt và một ít thuốc bổ.

Sắp xếp như vậy là vì Mạnh Hồn độc thân, một người ăn no cả nhà không đói, Từ Kha còn phải chăm sóc thím của mình.

Khương Bồng Cơ rất tỉnh và tự nhiên phân chia hết tiền của của đám thổ phỉ cướp được ngay trước mặt bọn chúng. Kiểu như đây không phải tiền trong túi của người khác mà là tiền của nhà cô, à, mà đúng là bây giờ nó đã thuộc về cô rồi.

Cô phất phất tay, Từ Kha hiểu ý bước tới, gọi người chuyển từng chiếc rương đi, tiếp theo cũng nên xử lý đám thổ phỉ này rồi.

“Ngươi, các ngươi... cái đám thổ phỉ này! Muốn giết cứ giết!” Tên Đại đương gia bị bắt xụ mặt nói.

Đám người: “!!!”

Đám khán giả đang xem Khương Bồng Cơ chia của đến vui vẻ, liền bị tên thủ lĩnh thổ phỉ quăng cho một câu nổ tung.

[Quân Tử Sen Xanh]: Bá, quá bá, bá lật trời rồi!

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ha ha ha, bác Streamer ơi, bác có nghe thấy gì không, ngay cả thủ lĩnh thổ phỉ cũng mắng bác là thổ phỉ, đây có nghĩa là gì?

[Mục Ngữ Thanh Phong]: #mặt_lạnh_lùng, đây có nghĩa là bác Streamer mới là lão đại của nghề phỉ.

Của cải người ta khổ cực cướp bóc, vật vã mới dành dụm được, Streamer loáng một cái là rinh đi hết.

Đây chẳng phải là thổ phỉ trong thổ phỉ sao?

“Muốn giết cứ giết?” Khương Bồng Cơ vỗ tay cười nói, “Dũng cảm lắm, vậy ngươi đi chết đi.”

Đám người im phăng phắc, còn tưởng Khương Bồng Cơ sẽ yêu thích sự dũng cảm khí phách của người này, ai dè lại quăng một câu như vậy.

“Nói thiệt nhé, không cần mày nói mày cũng không sống nổi đâu.”

Khương Bồng Cơ cười lạnh vặn gãy cổ của đối phương, máu từ miệng hắn chảy ra nhuộm đỏ mu bàn tay của cô.

Lộng Cầm vội vàng đưa tới một chiếc khăn, cô tay trái tiếp nhận, tay phải ném thi thể tên thủ lĩnh sang một bên, lấy khăn lau máu trên tay, lông mày không thèm nhíu một cái, “Giờ ai còn muốn nói với ta, muốn giết cứ giết? Hả? Ai dám?”

Khí thế mạnh mẽ khiến người nghẹt thở, đám thổ phỉ như có ảo giác kế tiếp sẽ tới phiên mình.

“Người có bản lĩnh kiên cường không khuất phục, đúng là đáng khen. Nhưng một kẻ cặn bã dám thi đập bàn với ta, hắn không chết ai chết?”

Khương Bồng Cơ nhếch miệng, máu trên mu bàn tay đã được lau sạch, chiếc khăn cũng bị cô cất đi, không có tùy ý ném trên mặt đất.

Tầm mắt của cô đảo qua đám người, không có một ai dám cùng cô đối mặt.

Con người đều sợ chết, dù là những tên thổ phỉ hay treo lơ lửng mạng sống của mình bên đầu gió.

Mạnh Hồn cầm đao đứng sau lưng Khương Bồng Cơ, nếu cô nhíu mày với ai, Mạnh Hồn liền vung đao chặt đầu người đó.

Không một chút dấu hiệu, không một chút đề phòng, dọa đám thổ phỉ hồn bay phách tán, không ít người bị sợ đến không khống chế nổi bài tiết khiến quần ướt đẫm.

Bầu không khí tĩnh lặng im ắng, chỉ có mùi máu tanh ngày càng nồng và âm thanh máu me ngẫu nhiên vang lên, từng cái đầu người lăn xuống đất.

Đám khán giả thì bị dọa đến quên cả gõ bình luận.

Nhìn khung cảnh đang chiếu, đầu gối bọn họ run rẩy, hai tay cũng run run, mồ hôi tuôn như nước, chớ nói chi là những tên thổ phỉ đang tự mình trải qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui