Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

“Lang quân đang vẽ gì vậy ạ?”

Đạp Tuyết một tay giữ ống tay áo, một tay nhẹ nhàng mài mực, hương mực thoang thoảng trong không khí.

Khương Bồng Cơ cầm bút lông đã thấm đẫm mực rồi viết lên giấy trúc, từng nét mực thanh đậm đan xen dần hiện lên, chẳng mấy chốc đã hình thành một bức tranh kỳ dị, nhưng dù Đạp Tuyết có nhìn nữa nhìn mãi cũng không nhìn ra được là thứ gì.

“Thứ hữu dụng.” Khương Bồng Cơ vẽ được một nửa thì đứng dậy đi tới giá sách rút một quyển xuống rồi mở ra xem, sau đó lại quay về ngồi trước bàn, tiếp tục bôi bôi quẹt quẹt lên bức vẽ vừa rồi: “Nếu khả thi, không chừng lúc then chốt sẽ có tác dụng lớn.”

Khương Bồng Cơ muốn cải tiến nông cụ, dùng ngoại lực để nâng cao năng suất làm việc, đồng thời tiết kiệm nhân lực.

Nếu bảo cô thiết kế máy móc cơ giới hay là chiến hạm chạy bằng năng lượng hạt nhân gì gì đấy, thì trình độ cỏn con của cô chắc chắn không làm được, nhưng may đây chỉ là máy móc gỗ đơn giản, độ khó không quá cao. Chưa kể còn có người xem nhiệt tình trong phòng livestream cung cấp tài liệu tham khảo nữa.

Vậy nên đối với cô mà nói, cải tiến nông cụ không khó chút nào, cái khó thực sự là làm sao thiết kế nông cụ phù hợp với trình độ khoa học kĩ thuật hiện tại. Thiết kế xong còn phải chế tạo ra, đồng thời phải suy xét các vấn đề vốn đầu tư, giá thành, sửa chữa và bảo dưỡng các kiểu.

Chí ít thì, thời gian và nhân lực hao phí khi chế tạo nông cụ không thể nhiều hơn tài nguyên có thể tiết kiệm được sau khi sử dụng nông cụ cải tiến.

Khương Bồng Cơ tiếp tục bôi bôi xóa xóa, Đạp Tuyết đứng bên vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

Là thị nữ theo hầu Liễu Hi, cô ít nhiều gì cũng từng đọc sách, viết chữ thì không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bản vẽ trước mắt chú trọng về ý tưởng chứ không phải tả thực, lại khá trừu tượng, đối với hội họa lập thể 3D này Đạp Tuyết lại càng không hiểu.

Chắc hẳn ngoài Khương Bồng Cơ và người xem trong phòng livestream ra thì không còn ai có thể hiểu được bản vẽ ấy.

“Lang quân đã nói vậy thì chắc chắn nó rất quan trọng.” Đạp Tuyết gật gù, tiếp tục mài mực cho Khương Bồng Cơ.

Lát sau, thấy Khương Bồng Cơ dừng tay, cô bèn hạ giọng hỏi: “Lang quân có muốn gọi nước để tắm rửa không ạ?”

Khương Bồng Cơ bận chuyện đồng áng xong thì cưỡi ngựa về phủ luôn, đôi chân nhỏ lấm lem bùn đất, tay áo cũng dính bẩn, khắp người mồ hôi nhễ nhại, nếu gác cổng không nhận ra gương mặt của lang quân nhà mình chắc chắn sẽ không cho cô đặt chân vào Liễu phủ.

Chỉ nhìn bộ dạng cô hiện giờ, nói cô là tá điền đang bận thu hoạch vụ mùa khéo cũng lắm kẻ tin sái cổ.

“Ừ, đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ đi. Em không nói ta cũng không để ý, đúng là có hơi khó chịu.”

Khương Bồng Cơ không có bệnh sạch sẽ, dù sao kiếp trước cô cũng là chiến sĩ cải tạo gen, khi chấp hành mệnh lệnh thì hoàn cảnh tồi tệ nào mà chẳng phải đối mặt? Đừng nói là khắp người dính bùn đất, dù toàn thân có dính đẫm máu, thịt vụn và những thứ ô uế của kẻ địch thì cũng là chuyện thường.

Nhưng giờ điều kiện cho phép, cô cũng không định bạc đãi bản thân.

Tạm thời đóng livestream để đi tắm rửa, Khương Bồng Cơ mặc một bộ nho sam* màu lá mạ ra ngồi trước bàn, mái tóc dài còn hơi ẩm ướt.

*Nho sam: khác với trường sam ở hình thức vắt chéo hai vạt áo.

Lại mở livestream lên, ánh mắt cô đọng lại ở bức vẽ trên bàn, khẽ nhíu mày rồi lại lập tức giãn ra.

“Sao dạo này không thấy Tầm Mai đâu thế?”

Một tay Khương Bồng Cơ cầm khăn lau tóc, một tay cầm bút tiếp tục sửa chữa bản vẽ.

Đạp Tuyết vừa mài mực vừa đáp: “Gần đây Tầm Mai toàn phụ trách gác đêm, lang quân đi ngủ sớm nên không gặp thôi. Lang quân tìm Tầm Mai có chuyện gì thế ạ?”

Khương Bồng Cơ “à” một tiếng: “Chỉ là đột nhiên nhớ ra chuyện này... Ta quyết định sẽ cùng phụ thân tới Thượng Kinh, định dẫn một trong hai em theo, đường xá xa xôi, sợ thân gái không chịu được khổ cực nên muốn hỏi các em xem có muốn đi theo hay không.”

Đạp Tuyết cười khúc khích: “Lang quân nói vậy, chắc là quên luôn bản thân cũng là thân gái rồi, ngài còn chịu được khổ, nói gì đến nô và Tầm Mai. Đã là thị nữ của lang quân thì ngài đi đâu chúng nô theo đó, làm gì có chuyện muốn hay không muốn chứ? Nếu hỏi Tầm Mai thì câu trả lời cũng như nô thôi. Nhưng mà, vì sao lang quân lại muốn để một người ở lại vậy ạ?”

Khương Bồng Cơ lắc đầu đáp: “Lần này đi là xin học, đâu phải là đi ăn chơi hưởng lạc, cũng không cần nhiều người hầu hạ đến thế.”

“Kể cả vậy, lang quân cũng không thể bạc đãi bản thân được.” Đạp Tuyết nhìn Khương Bồng Cơ với đôi mắt mong chờ: “Nô muốn đi theo lang quân.”

Khương Bồng Cơ không đồng ý ngay mà chỉ nói phải hỏi ý kiến Tầm Mai đã.

Vì đám thổ phỉ đã bị tiêu diệt một phần nên mùa thu hoạch của quận Hà Gian năm nay cũng coi như yên ổn, hơn nữa còn được mùa, ít nhiều gì cũng sẽ có lương thực dư thừa. Khương Bồng Cơ để Từ Kha tính tiền lời kiếm được từ mấy nghìn thạch lương thực hồi trước, rồi lại qua nơi khác thu mua với giá thấp.

Tới tới lui lui, năm nghìn thạch lương thực ban đầu có thể kiếm được một khoản lời gấp vài lần.

Có món tiền đó, ví của “Người Ngèo” - Khương Bồng Cơ cũng dày lên không ít.

Từ Kha càng ngày càng có phong cách tính toán tỉ mỉ của một bà chủ gia đình đích thực, suốt ngày cầm gõ bàn tính lách cách tính sao cho một văn có thể tiêu thành hai văn, tận dụng tối đa số lương thực kiếm được... Cậu tỏ vẻ, đều là do lang quân bức ép mà ra!

“Cái...”

Đêm trước ngày lên đường, Khương Bồng Cơ lần nữa trèo tường vào nhà Ngụy Uyên tiên sinh, lần này là tìm Kỳ Quan Nhượng.

Kỳ Quan Nhượng còn tưởng bị đánh lén giữa đêm: “...”

Anh ta khép áo choàng trên người, nhận bản vẽ từ tay Khương Bồng Cơ, hình ảnh trên đó trông khá là quái dị.

“Là nông cụ cải tiến...” Khương Bồng Cơ uống một ngụm trà: “Nhưng ta không có nhiều kinh nghiệm, thứ này trên thực tế sẽ không đạt được hiệu quả như tưởng tượng. Ta giao nó cho huynh, huynh qua phường mộc của Liễu phủ bàn bạc với thợ mộc xem làm sao để chế tạo được, biến nó thành vật có tác dụng.”

Nghe xong lời cô nói, Kỳ Quan Nhượng suýt nữa thì kinh sợ, song nghĩ đến việc cải tiến nỏ lúc trước lại không khỏi nghẹn lời.

“Nếu lang quân tập trung vào phương diện này, có lẽ sẽ trở thành nhân vật không thua kém gì Cự Tử Mặc gia*.”

*Mặc Gia do Mặc Địch, hiệu xưng Mặc Tử sáng lập, là một gia tộc chuyên về cơ quan thuật. Các đệ tử đời sau kế nhiệm Mặc Tử đều xưng là Cự Tử. Những đệ tử Mặc Gia muốn trở thành Cự Tử đều phải trải qua một cuộc sát hạch rất khắc nghiệt để thể hiện khả năng của bản thân. Một đệ tử muốn trở thành Cự Tử thì phải là người văn võ song toàn, có cả trí tuệ lẫn võ công cao cường.

Tiếc thay cho thiên phú này của Liễu Hi, vì chí hướng của cô không đặt vào những thứ này, mà là thiên hạ.

Khương Bồng Cơ không để tâm mấy lời của Kỳ Quan Nhượng, cô nói tiếp: “Chuyện nông cụ cứ bí mật mà làm, đừng để lộ ra ngoài.”

Kỳ Quan Nhượng là người ở thời đại này, chuyện Khương Bồng Cơ giao phó anh ta càng hiểu rõ thiệt hơn, bèn chắp tay đáp: “Lan Đình cứ yên tâm.”

Khương Bồng Cơ nói: “Ừm, làm phiền huynh rồi.”

Kỳ Quan Nhượng vừa khôn khéo vừa đa nghi, Khương Bồng Cơ đêm khuya lẻn tới tìm anh ta, lại còn là đêm trước ngày khởi hành, khiến anh ta có hơi bất ngờ.

Anh ta vừa cất bản vẽ vừa hỏi: “Lang quân nghi ngờ rằng bên người có dị thường gì sao?”

“Ừ...” Ngoài dự liệu, Khương Bồng Cơ lại trả lời một cách thẳng thắn: “Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chính, chỉ là một trong số đó mà thôi. Nguyên nhân khác là Văn Chứng ở lại Hà Gian, tiện bề làm việc hơn... Sắp tới ta sẽ ở Lang Gia một thời gian nên không quan tâm kịp thời được.”

“Vậy...”

“Ta biết kẻ đó là ai, nhưng không rõ kẻ đứng sau sai khiến là ai, làm vậy vì lý do gì... Huynh không cảm thấy rất thú vị sao?” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Tạm thời cứ để đó quan sát thêm, ta cũng muốn xem xem kẻ đó có thể làm nên chuyện gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui