Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Kỳ Quan Nhượng thở dài, âm thầm kéo tay áo Phong Cẩn, liếc anh một cái nhắc nhở.

Những vấn đề thuộc kiểu nguyên tắc như thế này, chủ công nhà mình căn bản là sẽ không nghe theo đề nghị đâu.

Chỉ cần không phải quyết định đưa ra trong lúc giận quá mất khôn, thì mưu sĩ bọn họ theo lý nên ủng hộ.

Nếu cô vì cân nhắc đến “đại cục” mà chọn từ bỏ hai nghìn bộ khúc kia, Kỳ Quan Nhượng và những người khác mới cảm thấy lạnh lòng.

“Chuẩn bị ứng chiến!” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Bọn chúng giết bao nhiêu người, chúng ta giết lại gấp mười lần trăm lần.”

Từ Kha thở dài, cậu đột nhiên cảm thấy những ngày như thế này về sau sẽ còn lặp lại rất rất nhiều lần.

“Chủ công đã quyết như vậy, Kha đương nhiên nghe theo.”

Mạnh Hồn chủ động xin đi giết giặc, vẻ mặt kiên quyết: “Chủ công, lần xuất quân này, nhất định phải mang theo thuộc hạ.”

Bộ khúc không chỉ là tư binh của Khương Bồng Cơ mà còn những người lính mà Mạnh Hồn dồn vô số tâm huyết huấn luyện ra.

Ông nhất định phải tự tay giết chết kẻ địch, dùng máu của bọn chúng rửa sạch mối nhục này.

Khương Bồng Cơ đan mười ngón vào nhau, cô ngồi ở vị trí chính giữa, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

“Mạnh giáo đầu dẫn theo bộ khúc đi cứu người với ta, chuyện phòng ngự trong huyện giao cho Văn Chứng.”

La Việt không kìm được đứng lên xin giết giặc: “Liễu huyện lệnh, chuyện này cũng…”

Khương Bồng Cơ ngắt lời hắn, nói: “Đúng là ta muốn đi cứu người, nhưng cũng không thể vì thế mà không quan tâm đến sự an toàn của dân chúng trong huyện Tượng Dương mà điều động toàn bộ binh lực được. Thanh Y Quân rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, tính chất báo thù rất rõ ràng. Cho dù là hai nghìn bộ khúc hay những người khác, ta đều không muốn để mất mọi người.”

Nói rồi, cô đứng dậy đi về phía hậu viện với khí thế không cho phép phản đối.

Phong Cẩn và Từ Kha đồng loạt quay sang nhìn Kỳ Quan Nhượng, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.

Nếu như nói đến thời gian quen biết và tình cảm với Khương Bồng Cơ, Kỳ Quan Nhượng không thể so với bọn họ, nhưng trong những chuyện chính sự, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến đánh trận, cô thiên vị Kỳ Quan Nhượng hơn. Lần này lại giao quyền bố trí mọi việc trong huyện cho Kỳ Quan Nhượng, sự tín nhiệm này thật sự rất hiếm thấy. Bọn họ kinh ngạc, bản thân Kỳ Quan Nhượng lại càng trở tay không kịp.

“Đi chuẩn bị đi thôi, chủ công không thích lề mề.”

Bà quản gia Từ Kha bình thường phải lo rất nhiều chuyện vụn vặt, trong đó bao gồm cả chuẩn bị vật tư trước khi ra trận.

Phong Cẩn cười: “Nếu đã như thế, Cẩn xin cáo lui trước để kiểm tra khí giới phòng thủ thành.”

Kỳ Quan Nhượng âm thầm cười khổ, anh ta cùng Mạnh Hồn đi ra ngoài, hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Mạnh Hồn đi cùng anh ta đến nửa đường mới do dự lên tiếng: “Văn Chứng tiên sinh, hành động lần này của chủ công… khó tránh khỏi có hơi…”

Công bằng mà nói, nếu nói đến thân phận của ba người Phong Cẩn, Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng, thì e rằng thân phận của Kỳ Quan Nhượng là thấp nhất.

Nhưng Khương Bồng Cơ lại thiên vị một cách không hề che giấu như vậy, ai không mù đều có thể nhìn ra.

Mạnh Hồn lo lắng nội bộ bất hòa, sợ sẽ khiến mấy người sinh ra khúc mắc.

Tranh chấp giữa văn nhân đáng sợ hơn so với võ tướng nhiều.

Kỳ Quan Nhượng nghe xong đột nhiên bật cười.

“Mạnh giáo đầu yên tâm, trong lòng chủ công đều hiểu rất rõ.”

“Hả?” Mạnh Hồn là người thành thật, tư duy không theo kịp: “Chủ công cố ý làm thế ư?”

“Mạnh giáo đầu xem, Hiếu Dư tinh thông chuyện quản lý công việc nội bộ, cho dù loạn đến đâu, vào trong tay cậu ta cũng đều thành gọn gàng ổn thỏa. Hoài Du am hiểu xử lý vấn đề ngoại giao, nhưng bây giờ nền móng của chủ công vẫn chưa vững chắc, tạm thời không có chỗ cho cậu ta phát huy bản lĩnh.” Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ bổ sung thêm: “Sở trường của Nhượng là xảo trá quỷ quyệt, vốn dĩ thích hợp trên chiến trường. Chủ công hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của mỗi người, vì thế nên Hoài Du và Hiếu Dư sẽ không cảm thấy khó chịu bất mãn.”

Nói đến đánh trận, bày binh bố trận, bọn họ đều biết nhưng có sở trường sở đoản.

Với thế cục bây giờ để Kỳ Quan Nhượng thủ thành rõ ràng là đảm bảo hơn.

Nếu đổi thành kẻ ngu xuẩn hẹp hòi chỉ sợ sẽ sinh ra khúc mắc, nhưng Từ Kha và Phong Cẩn thì khác, thế nên Kỳ Quan Nhượng không lo lắng.

“Hóa ra là như vậy, là do Hồn cả nghĩ rồi.” Mạnh Hồn ngại ngùng nói.

Kỳ Quan Nhượng thầm thở dài, nói thì nói như thế, nhưng thật ra anh ta không muốn trở nên nổi bật.

Nhưng mà tình hình hiện tại không cho phép, không đứng ra làm thì chỉ có chết, anh ta nhất định phải bảo vệ huyện Tượng Dương vững chắc.

May là, khí giới giữ thành của huyện Tượng Dương vẫn còn, mấy ngày nay cũng chiêu mộ thêm không ít quân lính, anh ta cũng có niềm tin.

Kỳ Quan Nhượng không phải là đám Thanh Y Quân vớ vẩn kia, nếu như Khương Bồng Cơ đã giao việc bố trí phòng ngự thành cho anh ta, chắc chắn sẽ không qua loa như thế.

Một canh giờ sau, Từ Kha đã chuẩn bị xong cho trận chiến, một nghìn bộ khúc chỉnh trang chờ xuất phát, mỗi người đều mang theo lương khô đủ cho sáu bảy ngày.

Khương Bồng Cơ không nói nhiều, chỉ nói một cách đơn giản: “Giết sạch Thanh Y Quân! Chúng ta đưa tất cả các anh em quay về!”

Những cơn gió mùa hè phả đến khô nóng, giọng nói sang sảng của cô vang vọng vào tai từng người.

Dường như trong lòng mọi người đều có một tảng đá đè nặng, dưới tảng đá đó là một con thú hoang đói khát đang muốn xé nát rào cản xông ra ngoài.

“Giết sạch Thanh Y Quân! Đưa các anh em trở về!” Mạnh Hồn gằn giọng hô to.

“Giết sạch Thanh Y Quân! Đưa các anh em trở về!”

“Giết sạch Thanh Y Quân! Đưa các anh em trở về!”

“Giết sạch Thanh Y Quân! Đưa các anh em trở về!”

Tiếng hô phẫn nộ đồng thanh vang vọng trên không, rung động bên tai, sự phẫn nộ như đang chực chờ bộc phát.

“Xuất phát!”

Mang vật nặng chạy đường dài tập kích là chương trình huấn luyện thường xuyên của bộ khúc. Người bình thường chạy vài dặm là đã thở hồng hộc rồi, nhưng đối với bộ khúc mà nói cùng lắm chỉ đổ chút mồ hôi, huống chi bọn họ chỉ vác cung cải tiến, một ống đựng tên, túi nước cùng với lương khô cho mấy ngày.

Những thứ này căn bản không thể so với trọng lượng lúc luyện tập hằng ngày, đương nhiên là càng nhẹ nhàng.

Đứng ở cửa thành nhìn theo bóng dáng Khương Bồng Cơ dẫn người đi xa, Kỳ Quan Nhượng thở dài, ra lệnh cho người dưới mau chóng bố trí phòng ngự.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng nửa năm sắp tới có thể yên ổn một chút, tăng ca vô vị cũng không sao.

Ai biết cái lũ Thanh Y Quân này mắt mù, chọc ai không chọc lại chọc đúng vào Khương Bồng Cơ.

Với cái tính thù dai của cô, không diệt sạch Thanh Y Quân trong địa phận quận Phụng Ấp không được.

“Ngẫm lại thì số mình đúng là số lao lực mà.”

Anh ta lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa hiện lên chút lo lắng.

Nhất định phải an toàn quay về!

Sau hai canh giờ đi nhanh, Khương Bồng Cơ cho người dừng lại chỉnh đốn nửa nén hương, còn cô mở bản đồ của quận Phụng Ấp ra xem.

Mạnh Hồn thở hổn hển hỏi: “Chủ công, tiếp sau đây chúng ta đi về phía nào?

Thời tiết bây giờ quá nóng, cho dù không mang vác nhiều nhưng sau một hồi hành quân gấp gáp cũng rất mệt.

Nhưng điều khiến ông băn khoăn hơn là, bộ khúc liều mạng chạy về cầu cứu kia lại không đề cập đến phương hướng của đoàn người, hoặc có thể là anh ta không rõ nơi đó là nơi nào.

Địa hình quận Phụng Ấp khá phức tạp, bộ khúc chỉ là người từ nơi khác đến, có thể cầm cự chạy về huyện Tượng Dương báo tin đã là không tồi rồi, đâu thể chờ mong gì khác?

Vậy nên bọn họ chỉ có thể tự nghĩ cách, đoán xem bộ khúc bị bao vây ở chỗ nào, đây chính là điều khiến cuộc cứu viện trở nên khó khăn hơn.

Nếu như đoán sai, đi nhầm phải đường vòng, để lỡ mất thời gian, nói không chừng lúc đến nơi tất cả đã muộn.

[Không Cần Hòa Thị Bích]: Mong là đến kịp, bằng không thì sự hy sinh của anh lính vừa rồi là vô giá trị.

[Đũa Tinh Phẩm]: Xin ông trời, nhất định phải đến kịp. Bằng không tôi cũng không dám tưởng tượng Streamer sẽ phát điên như thế nào nữa. >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui